Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 75: Cuộc Chiến Của Các Hạt Giống 2




Lại một gương mặt thân thuộc khác xuất hiện ngay trước mặt của tôi. Một người đàn ông trung niên vội vàng vươn tay dìu người phụ nữ kia đứng dậy, lại không hề ngờ đến, sắc mặt người phụ nữ đó đột nhiên biến đổi, một tay tóm chặt lấy tóc của ông ta, đem đầu của ông ta ấn mạnh vào trong cái nồi trên lò bếp nóng hổi. Mặt của ông ta bị cháo nóng làm bỏng hết, chiếc nồi lật đổ úp xuống, đầu của ông ta theo quán tính mà đập ngay vào bếp đang bật lửa, đầu tóc nhanh chóng bị thiêu cháy.

Người phụ nữ này đột nhiên giống như giải thoát, cũng chẳng để ý gì đến tiếng kêu gào của người đàn ông trung niên kia, trên mặt lộ ra một nụ cười, đỡ lấy eo, rồi lùi về phía sau vài bước.

Tiếng động bên này quá lớn, từ trong phòng ngủ có một thanh niên đang mặc áo ngủ chạy ra.

“Ba, dì Cố, làm sao… Ba!” Người thanh niên trẻ tuổi này hét lên một cái, vội vã xông vào nhà bếp.

Người phụ nữ mang họ Cố đó bây giờ mới thu lại biểu cảm trên mặt, làm ra vẻ quan tâm nói: “Ba con không cẩn thận vấp ngã, ông ấy…”

Tôi chứng kiến màn này, hoàn toàn ý thức được cảnh trong mơ này chắc chắn có liên quan đến Trương Hinh Nhu. Nhưng những đoạn cắt chớp nhoáng trước đó là có ý gì?

Xem hành động cảm giác đau đớn của người phụ nữ họ Cố kia có vẻ rất thành thạo, tôi liền biết cô ta chính là người đầu tiên bị truyền nhiễm, cô ta biết cách nào để thoát khỏi đau khổ, mà lại có thể không chần chừ gì xuống tay với chồng của Trương Hinh Nhu – hoặc thực chất là chồng cũ.

Trước người phụ nữ họ Cố này, là ai?

Tôi nhớ lại những đoạn cắt từng hiện lên rồi vụt tắt trong nháy mắt trước đây, nhớ được người trước đó, hình như là một người đàn ông trung niên, cũng giống như những người kia, đang ngủ đột nhiên bị đau đớn làm tỉnh lại, ở đầu giường của ông ta có để ảnh của một cô gái. Còn có đoạn cắt khi ông ta lần đầu tiên bị “truyền nhiễm”, có người phụ nữ họ Cố đang nổi giận đùng đùng và cô gái kia. Đó là chồng trước của người phụ nữ họ Cố này sao?

Tôi đang suy nghĩ thì con trai của Trương Hinh Nhu đã giúp cha của cậu ta dập tắt lửa ở trên đầu, vô cùng lo lắng sờ vết bỏng trên mặt cha mình. Cậu ta liếc nhìn người phụ nữ họ Cố đó vài cái, trong ánh mắt đều là sự hoài nghi và phẫn nộ. Trên khuôn mặt của người phụ nữ họ Cố đó đều là sự quan tâm giả tạo, tôi lại hướng ánh mắt về phía eo của chồng cũ Trương Hinh Nhu, đáy mắt chợt tối sầm lại, ngón tay hơi động đậy.

Tôi bây giờ mới để ý, chồng trước của Trương Hinh Nhu không hề có biểu hiện bị truyền nhiễm nào khác! Trên người ông ta không bị thương! Đây là vì sao? Trương Hinh Nhu đã chết rồi nhưng vẫn không quên được tình cảm đối với ông ta?

Còn người phụ nữ họ Cố này, tại sao cảnh trong mơ lại không cắt đến lần đầu tiên cô ta bị truyền nhiễm?

Dòng suy nghĩ của tôi bị tiếng hét thảm thiết cắt đứt.

Người phụ nữ họ Cố này lại lần nữa đỡ lấy eo, cong cả người lại.

Con trai của Trương Hinh Nhu bị cảnh tượng này dọa đến chết khiếp, nhìn thấy trong nhà có hai người bị thương, cậu ta liền lập tức đi gọi cấp cứu.

Người phụ nữ họ Cố cắn chặt răng, mắt nhìn theo bóng dáng của con trai Trương Hinh Nhu, đột nhiên giật nhanh lấy con dao thái ở bệ bếp bên cạnh, hướng về cậu ta xông đến.

Máu bắn ra tung tóe!

Con trai của Trương Hinh Nhu kêu một tiếng thảm khốc, xoay người đẩy người phụ nữ họ Cố kia ngã ngửa ra.

“Bà điên rồi à?”

“Con à, là ba tự vấp ngã, không liên quan gì tới dì Cố của con đâu.” Chồng trước của Trương Hinh Nhu trên mặt đều là vết bỏng, mắt không mở ra được, ở trong bếp mò mẫm còn không quên nói đỡ cho người phụ nữ họ Cố kia.

“Là cha con ông khiến tôi điên! Tất cả là bởi vì cha con ông nên con đàn bà kia mới bám lấy tôi, ả bám lấy tôi! Aaa... Đau quá... Đau quá...” Người phụ nữ họ Cố ôm lấy thắt lưng đang đổ máu của mình, sắc mặt trắng bệch, thanh âm dần dần yếu đi.

Con trai của Trương Hinh Nhu nhất thời đơ ra.

Chồng cũ của Trương Hinh Nhu cũng ngây ngẩn cả người, líu ríu nói nhỏ: “Tiểu Cố, em… Em làm sao…”

Trong mắt của tôi, người phụ nữ họ Cố này dường như đang dung hòa vào hình tượng của Trịnh Hân Hân.

Cũng bị tra tấn đến điên rồ, cũng không chần chừ mà công kích tất cả những người xung quanh, cốt chỉ để giải thoát cho chính bản thân mình.

Tôi không biết sau khi những đau khổ của Trương Hinh Nhu truyền nhiễm vào cơ thể của họ, rốt cuộc đã xảy ra biến chất như thế nào, nhưng khi chứng kiến những sự việc nối liên tiếp nhau như vậy, trong lòng tôi không nhịn được có chút run rẩy.

Hơi thở của người phụ nữ họ Cố từ từ yếu đi, máu tươi chảy ra sàn một mảng lớn. Cô ta vừa đúng ngã xuống ngay bên cạnh bàn ăn, máu tươi cứ thể chảy qua chân bàn, chân ghế, sau đó…

Tôi thấy được ở giữa vũng máu là dấu vết của một đôi chân trống không.

Con trai của Trương Hinh Nhu đang liên tục gọi cấp cứu cũng thấy được, người phụ nữ nằm trên sàn đó cũng thấy được.

Tí tách!

Tí tách!

Máu tươi nhỏ từng giọt ở giữa vũng máu.

Tôi cũng giống như họ, đem tầm mắt dời lên trên, thấy được một cái xác đang ngồi trên ghế.

Cái xác chết đó ngồi thẳng, làn da trắng xanh, thấy rõ được từng mạch máu tím đen lại, ánh mắt như bị đông cứng, lồng ngực cũng không còn phập phồng lên xuống, tất cả đều chứng minh đây đích thực là một thi thể.

“Mẹ…” Khóe miệng con trai của Trương Hinh Nhu hơi động đậy.

Mắt của người phụ nữ họ Cố đó trừng to, rồi hơi thở yếu ớt kia cũng đột nhiên biến mất, lồng ngực hơi nhô lên, như đang trút ra hơi thở cuối cùng, trong một phút giây đó, lìa đời.

Eo của thi thể Trương Hinh Nhu vẫn còn nhỏ máu, còn là dòng máu đỏ tươi, từ từ hòa hợp cùng với máu của người phụ nữ họ Cố.

Bịch!

Cái xác nghiêng nghiêng, rồi ngã xuống vũng máu, và như là bị tan chảy ra vậy, biến mất không tung tích ở giữa vũng máu tươi.

Cảnh tượng trước mắt tôi như bị đảo lộn, tôi thấy người phụ nữ họ Cố đó bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, con trai của Trương Hinh Nhu và con gái của người phụ nữ họ Cố đều đang ngồi tại bàn ăn. Chồng trước của Trương Hinh Nhu cũng theo sau bưng canh ra. Một gia đình bốn người hạnh phúc mỹ mãn, ngồi quây quần bên mâm cơm. Họ căn bản không thấy được Trương Hinh Nhu cũng ngồi ở bàn ăn, tự ăn lấy phần ăn riêng của bản thân. Lúc này, người phụ nữ họ Cố đi tới bên cạnh chỗ của Trương Hinh Nhu, kéo ghế ngồi xuống.

Trong thời khắc đó, Trương Hinh Nhu đột nhiên run rẩy mạnh mẽ.

Người phụ nữ họ Cố hoảng hồn nhảy ra khỏi ghế, hơi nghi ngờ sờ sờ ghế ngồi rồi lại cười cười ngồi xuống.

Lần này, không thấy Trương Hinh Nhu nữa, không có ma, không có xác chết.

Tôi biết, khi người phụ nữ họ Cố kia thay thế Trương Hinh Nhu, cái khoảnh khắc mà cô ta ngồi lên vị trí đó, thì sự “truyền nhiễm” này đã bắt đầu.

Bây giờ, người phụ nữ họ Cố chết rồi, sự lây nhiễm cũng chấm dứt.

Nhưng linh hồn của Trương Hinh Nhu đâu? Cô ta có được yên nghỉ hay không? Và xác của cô ta hiện giờ đang ở nơi nào?

Đau quá, đau quá, đau quá…

Vũng máu đỏ được phóng to ngay trước mắt của tôi, tôi đột nhiên nhức đầu hoa mắt, không khí lạnh lẽo cùng với tiếng thều thào yếu ớt của người phụ nữ đã thay thế cho phòng khách im ắng đầy máu tanh.

Tôi nâng mắt liền thấy được trước mặt là mấy bộ xương cốt, kế bên đó là các lọ thủy tinh chứa formalin và nội tạng cơ thể con người. Nhìn những tiêu bản này, chỉ riêng về số lượng cũng có thể khiến người ta khiếp sợ.

Đau quá, đau quá, đau quá…

Giọng của phụ nữ vẫn thều thào vang lên, nhưng tôi có thể nhận ra, đây là giọng của rất nhiều người khác nhau.

Trương Hinh Nhu… ở trong này, còn có những nạn nhân khác nữa.

Tôi sợ đến tim đập chân run, nhìn những tiêu bản này, cứ như thấy được từng màn thảm sát.

Theo dõi những cô gái sinh sống một mình, sau đó tìm cơ hội ra tay sát hại, làm thành tiêu bản.

Nhau thai… Cái nhau thai mà Diệp Thanh đưa cho tôi có lẽ nào liên quan đến vụ này? Chẳng lẽ nhau thai đó không phải là dùng để đối phó với Tiêu Thiên Tứ, mà là dùng để giải quyết chuyện này?

Đầu óc tôi quay mòng mòng với những dòng suy nghĩ, đối diện với nhiều tiêu bản như vậy, cũng không biết phải làm gì.

Họ là ma sao?

Nhưng mà không có hình thể, ngay cả Trương Hinh Nhu cũng không còn hình dáng nhất định rồi.

Chỉ là linh hồn?

Nếu vậy thì tôi phải làm sao?

Tôi cố làm cho bản thân bình tĩnh lại, rồi bắt đầu tìm kiếm ở trong căn phòng như kho hàng này.

Chỉ cần biết đây là đâu, rồi nói cho Trần Dật Hàm phái người tới điều tra, thì hung thủ chắc chắn bị bắt, sau đó vụ án này có thể kết thúc.

Bên tai là tiếng người phụ nữ thều thào khóc than, trước mặt là những tiêu bản kỳ dị. Thật ra hai thứ này đều không làm tôi sợ, nhưng mà đi chung với nhau, lại có thêm một hung thủ tàn khốc máu lạnh tạo ra hàng loạt vụ án liên hoàn này, tôi không tránh khỏi nổi cả da gà.

Đi khắp căn phòng, tôi mới thấy được ở góc tường một tiêu bản có gắn thẻ, trên đó ghi “Viện Y học Huy Châu”.

Viện Y học Huy Châu, đó không phải là trường y danh tiếng sao?

Ý nghĩ đó vừa hiện lên, tôi liền nghe được tiếng nước ùng ục ào ạt.

Tôi lập tức xoay đầu, nhìn thấy bộ xương cốt kia vừa mới xoay đầu một cách khó hiểu, cầu mắt ở tiêu bản cũng chuyển hướng mà nhìn về phía tôi.

Tiếng thút thít thều thào của người phụ nữ không biết đã biến mất tự khi nào.

Tôi bị nhìn chòng chọc đến tê cứng, mồ hôi lạnh chảy xuống liên tục.

Mồ hôi lạnh… Mồ hôi lạnh?

Tôi gồng mình, đột nhiên phát hiện bản thân đang dùng bàn tay nắm chặt lấy thành cầu thang lạnh như băng, cơ thể hơi nghiêng, mồ hôi lạnh chảy thấm ướt cả áo, không biết rốt cuộc là do khi nãy bị trượt té mà sợ, hay là do bị bộ xương đó dọa sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.