Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 48: Đặt Bẫy Người Trong Nhà 2




Gã Béo muốn đưa hai người đi, trong lòng dự tính sẽ khoe khoang một chút. Trong câu lạc bộ Bắn súng lại chẳng có mấy nhân viên nữ, cũng không có cô gái nào hào hứng với kiểu giải trí này. Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đều thuộc hàng người đẹp, đưa họ đi nhất định có mặt mũi.

Tôi và Tí Còi thấy Gã Béo biểu hiện thất vọng như vậy, bất chợt liếc nhau một cái rồi đồng thanh cười.

Trần Hiểu Khâu lườm chúng tôi.

Quách Ngọc Khiết hỏi thẳng: “Các anh cười gì?”

“Không có gì. Ôi, em cẩn thận chút đi, đừng bắn trúng người khác.” Tôi nói.

Người mới sẽ không dùng đạn thật, có trúng người cũng không chết được, nhưng vẫn sẽ rất đau.

Quách Ngọc Khiết quát lên, “Sao có thể chứ?”

Ăn cơm xong trở về văn phòng, tôi và Tí Còi kéo Gã Béo lại.

“Cậu nghĩ gì mà đưa bọn Quách Ngọc Khiết tới câu lạc bộ vậy?” Tí Còi bấu lấy bả vai to lớn đầy đặn của Gã Béo.

“Ôi trời, là vì trong đó có người nhìn không vừa mắt.” Gã Béo bực dọc nói, mấy ngấn mỡ cứ run run lên.

“Đưa người đẹp tới giúp cậu có thêm động lực à?” Tí Còi cười nói.

Gã Béo thẳng thắn gật đầu, không than phiền nhiều.

Tính khí của Gã Béo thật ra rất tốt, phù hợp với kiểu ấn tượng tốt của đại đa số những người béo: chất phác, trung thực, nhẫn nại… Không phải kiểu người béo thô lỗ bạo lực. Nhưng tốt đến mấy cũng có lúc nóng giận. Có thể khiến Gã Béo cảm thấy khó chịu muốn đánh vào mặt kẻ đó, người đó nhất định không phải là đã đắc tội với Gã Béo mà là với người khác, khiến Gã Béo nhìn ngứa mắt.

Theo một khía cạnh nào đó, thật ra Gã Béo chính là người có tinh thần trượng nghĩa nhất trong số ba chúng tôi.

Nhưng bản tính của cậu ấy vẫn là một người ôn hòa, việc đưa hai cô gái đi theo cũng chỉ để làm nhục mặt kẻ đó mà thôi.

Tôi tiện miệng hỏi: “Là người tóc đỏ lần trước đã gặp à?”

Lúc tôi và Tí Còi đi bắn súng có gặp một thanh niên để tóc màu đỏ đang nói chuyện và bắn súng cùng Gã Béo, trông thân thiết như những người bạn lâu năm. Gã Béo gióng trống khua chiêng rầm rộ muốn đánh người như vậy, khẳng đinh là vì người đó có quan hệ tốt với cậu ấy. Người tôi biết chỉ có cậu có mái tóc đỏ kia.

Hiếm thấy Gã Béo đỏ mặt, ấp a ấp úng không giữ được vẻ bình tĩnh.

Tôi ngạc nhiên, “Chẳng lẽ là một cô gái?”

“Được đấy!” Tí Còi vỗ một cái lên lớp mỡ bụng mềm nhũn của Gã Béo.

Tôi cạn lời, “Cậu vì người mình thích ra mặt mà dẫn theo cô gái khác tới?”

Gã Béo và Tí Còi đều sững người.

“Chậc… Gã kia dẫn cô hotgirl trẻ trung tới để chế nhạo cô ấy xấu xí, còn nói tâm lý cô ấy biến thái, không có đàn ông, cho nên đến câu lạc bộ Bắn súng trút giận. Tôi mới nghĩ tới… Chậc…” Gã Béo nói mãi bỗng cũng ý thức được có vấn đề.

“Lúc đó cậu không ra mặt à?” Tí Còi nhìn Gã Béo với ánh mắt thương hại, nếu cậu ta có thể bình luận thì nhất định trên màn hình sẽ đầy những mặt troll “forever alone”.

Gã Béo gãi đầu, “Tôi đứng lên rồi, các anh xem dáng vẻ của tôi đấy…”

Một cô gái tướng mạo bình thường đi cùng một gã béo, đối diện có ít nhất một hotgirl, đều là những hotgirl online, ít nhất cũng có đôi mắt to, cái cằm nhọn, phẫu thuật không thất bại, quả là bi kịch mà. Bức tranh đó, tôi tưởng tượng một chút, chậc, thật sự là không có sức chiến đấu nào.

“Có thể quét sạch họ trên phương diện bắn súng mà.” Tí Còi nói.

“Tình cờ gặp họ lúc rời khỏi.” Gã Béo làm bộ mặt bất hạnh.

Tí Còi thở dài, vỗ vỗ vai Gã Béo.

“Sau đó mấy lần tôi không gặp lại họ nữa. Là khoảng thời gian trước ấy, không phải lúc đó chúng ta bận nhiều việc sao? Cô ấy lại gặp bọn họ mấy lần, tôi nghe Hồng Mao nói, lần nào bọn họ cũng lăng mạ cô ấy.” Gã Béo phẫn nộ nói.

Thật ra công việc bên này của chúng tôi không tính là nhiều, chỉ là vì mối quan hệ với Thanh Diệp nên tôi bị kéo vào quá sâu. Gã Béo bây giờ cũng không còn tâm trí bắn súng nữa.

Tôi vỗ vào bên vai còn lại của Gã Béo, “Đến lúc ấy chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

“Đúng. Tìm một nơi làm tạo hình gì đó, gọi thêm Trần Hiểu Khâu đi nữa. Khi nào mà hotgirl cũng dám kiêu ngạo như vậy?” Tí Còi quyết định dùng tiểu thư đáng giá ngàn vàng chân chính - Trần Hiểu Khâu đi tiêu diệt hotgirl.

“Tôi thì muốn đi xem thử ý trung nhân của Gã Béo trông như thế nào. Cậu gọi nhiều người theo như vậy không phải càng khiến người ta sợ hơn sao?” Tôi nhìn Tí Còi với ánh mắt khinh thường. Điều mấu chốt đó là, cô gái mà Gã Béo để ý không được đẹp. Theo đánh giá của Gã Béo về cái đẹp, xấu khẳng định là không đến nỗi, có thể là kiểu khuôn mặt đoan chính, khí chất tầm trung. Gã Béo dẫn người đẹp theo, không phải càng vô vọng rồi sao?

Tí Còi nghĩ lại, gật gật đầu, “Tiểu Khiết còn được, Trần Hiểu Khâu thì bỏ qua đi.”

Tính cách Quách Ngọc Khiết như vậy, chỉ cần ở cùng nhau một hồi là sẽ lộ nguyên hình, chính là kiểu anh anh em em với nhau, tuyệt đối không thể có gì mờ ám với Gã Béo. Như vậy mới an toàn.

Gã Béo nghe hai người chúng tôi nói hăng say như vậy chỉ có thể phụ họa theo.

“Các anh lén la lén lút nói chuyện gì vậy?” Quách Ngọc Khiết ló đầu ra từ trong văn phòng, “Sao đi chậm thế?”

Ba người chúng tôi không hẹn nhau mà cùng hắng giọng, đồng thanh nói: “Không có gì.”

Nếu để Quách Ngọc Khiết biết Gã Béo đang có cảm tình với ai thì chắc chắn hỏng việc. Cô ấy là một bà tám chính hiệu.

Quách Ngọc Khiết nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ, “Hân Hân đồng ý rồi. Cuối tuần này được không?”

“Được được. Năm người chúng ta cùng đi.” Gã Béo đáp lại.

Quách Ngọc Khiết lại dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi và Tí Còi, “Các anh cũng muốn đi à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Gã Béo tiếp tục trả lời.

Tôi cũng trả lời, mặt không đổi sắc: “Gã Béo sợ em vặn gãy mấy cây súng ở đó.”

Quách Ngọc Khiết liếc tôi một cái nhưng không bác bỏ, xoay người đi vào văn phòng.

“Cô ấy sẽ không vặn cây súng thật phải không?” Gã Béo lo âu hỏi.

Tí Còi gật đầu như đúng rồi, “Sức mạnh của cô ấy tuyệt đối có thể làm được.”

Cuối tuần đến thật nhanh.

Chúng tôi đã hẹn một nơi để Gã Béo lái xe đến đón, rồi cả bọn cùng nhau đi bắn súng tại một câu lạc bộ ở ngoại thành.

Tên của câu lạc bộ này là “Bắn súng”, diện tích rất lớn, được chia thành mấy trường bắn trong nhà và ngoài trời, khu bắn đạn thật và đạn giả, còn có mấy khu nghỉ ngơi.

Trên đường đi, Gã Béo giới thiệu một vài thông tin cho chúng tôi, còn nói thêm: “Gần đây mới mở thêm một trường bắn cung, có mấy kiểu cosplay cổ trang, cũng có bắn cung hiện đại nữa. Nghe nói sau này còn có trường ngựa, kết hợp cưỡi ngựa bắn cung.”

Mấy người chúng tôi chăm chú nghe vô cùng thích thú.

Đến nơi, xuống xe, Gã Béo đi trước dẫn đường, tôi và Tí Còi tháp tùng hai cô gái đi phía sau.

Thân hình của Quách Ngọc Khiết thì miễn bàn, vô cùng nóng bỏng, eo nhỏ, chân dài thon thả, có thể sánh ngang với mấy cô người mẫu. Trịnh Hân Hân cũng không tệ, chỉ là không bốc lửa bằng Quách Ngọc Khiết.

Ánh nhìn của tôi dừng lại sau lưng của Trịnh Hân Hân liền giật mình, bước đi cũng hơi ngập ngừng.

Tí Còi thúc cùi chỏ vào tôi một cái, “Này, lưu ý chút.”

Tôi biết cậu ấy đang nghĩ chuyện không đứng đắn, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

Ở chỗ lưng dưới của Trịnh Hân Hân, tôi nhìn thấy một vết đen như vết mực dính trên áo sơ mi. Do chỉ nhìn lướt qua nên tôi không dám chắc chắn cái tôi thấy là gì. Nếu là quỷ thì căn bản không thể xem là bóng người. Nếu nói là âm khí, thì nó lại không giống với âm khí dày đặc mà tôi đã từng nhìn thấy.

Quách Ngọc Khiết từng nói, sau khi Trịnh Hân Hân bị thương thì lưng hay đau.

Chẳng lẽ mắt âm dương của tôi đã khai phá được năng lực của thầy thuốc, có thể nhìn thấy một số bệnh ư?

Hay sự đau đớn của Trịnh Hân Hân có liên quan tới mấy chuyện siêu nhiên?

Tôi lại nhìn thêm mấy cái, màu đen đó đã không thấy nữa, về sau cũng vẫn không xuất hiện lại.

“Ô! Gã Béo!” Hồng Mao đang đứng ở quần dịch vụ trò chuyện cùng cô lễ tân xinh đẹp. Khi nhìn thấy Gã Béo liền nhiệt tình vẫy tay chào, mấy lọn tóc đỏ trên đầu cũng uốn lượn theo nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.