Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 37: Cướp Người 2




Ngày 28 tháng 2 năm 2015, mượn được sổ ghi chép về những vụ án từ phía cảnh sát. Băng nhóm buôn người đó tổng cộng có 51 người, địa bàn hoạt động của chúng trải dài khắp tám tỉnh thành nhưng không bao gồm thành phố Dân Khánh. Trước mắt thì bên phía cảnh sát đã tóm được 42 tên tội phạm buôn người, vẫn còn 9 người đang trốn thoát. Người cung cấp những manh mối hữu ích và quan trọng trong vụ án này là Lý Tinh Phương.

Ngày 2 tháng 3 năm 2015, liên lạc với Lý Tinh Phương. Kèm file ghi âm 08920150302.wav.

“Chào ông, đội trưởng Lý, chúng ta đã lâu không gặp. Nghe nói ông được điều đến đơn vị khác để làm việc sao?”

“Đúng vậy. Có lẽ sau này sẽ không giúp được gì cho các cậu nữa rồi.”

“Cái này thì chưa chắc.”

“Cậu... Ý cậu là sao?”

“Về vụ án băng nhóm buôn người 116 mà cảnh sát mới triệt phá gần đây, đội trưởng Lý biết được thông tin gì về vụ án đó?”

“Các cậu lại... Lại là cô Lữ Xảo Lam kia à?”

“Đội trưởng Lý à, nếu ông không muốn giao tiếp nhiều cùng chúng tôi thì không nên quan tâm đến công việc chúng tôi làm.”

“Tôi cũng đâu muốn quan tâm đến các cậu đâu chứ... Hừm... Vụ án đó... Tôi đã nằm mơ thấy một đứa trẻ. Trước khi Lữ Xảo Lam báo cảnh sát thì tôi đã mơ thấy một đứa trẻ. Các cậu chắc cũng đã xem qua sổ ghi chép rồi nhỉ? Trong số những nạn nhân bị giết hại đó thì có một đứa trẻ lớn tuổi hơn những đứa trẻ khác. Nó biết đường đến địa bàn hoạt động của bọn buôn người, chính nó đã dẫn đường cho tôi.”

“Vậy đốt xương ngón tay kia là của đứa trẻ đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Đứa trẻ đó cũng bị bọn buôn người bắt cóc sao?”

“Đúng vậy. Nó bị bắt cóc vào khoảng tháng 12 năm ngoái. Đứa trẻ đó khá là lanh lợi. Tôi từng nghe những tên tội phạm buôn người đó nói rằng nó từng chạy trốn khỏi đó ba lần, suýt nữa là có thể trốn thoát được rồi, nhưng...”

“Rốt cuộc đã có bao nhiêu đứa trẻ bị thiệt mạng trong vụ án đó vậy?”

“Các cậu không điều tra được có bao nhiêu đứa trẻ bị thiệt mạng sao?”

“Ông không điều tra vụ án đó sao?”

“Không... Tôi chỉ quan tâm đến vụ án đó thôi. Vụ án đó không phải do tôi phụ trách. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Số lượng người chết vẫn chưa thống kê hết được nên trong sổ ghi chép cũng không có ghi rõ ra số lượng cụ thể. Bên phía Lữ Xảo Lam tổng cộng phát hiện ra được mười hai bộ nội tạng, nhưng chúng tôi còn phát hiện bên trong những con gấu Teddy khác còn xuất hiện một số vật chất cấu tạo nên nội tạng. Giống như là...”

“Giống như là đang chuyển dời đúng không?”

“Chính xác. Quá trình chuyển dời còn chưa xong thì gặp phải sự cố gì đó.”

“Tôi cũng không biết nữa. Vụ án về băng nhóm buôn người 116 không phải do bên chúng tôi phụ trách. Nếu các cậu muốn biết gì về vụ án đó thì tôi có thể giúp các cậu hỏi thăm thông tin từ người khác. Cô Lữ Xảo Lam ấy liệu có liên quan gì đến việc này không?”

“Ông có liên quan gì đến việc này không?”

“Hừm... Gần đây tôi cứ luôn suy nghĩ rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì. Vụ án đó cũng đâu phải do tôi phụ trách, vả lại tôi cũng không còn là cảnh sát hình sự nữa rồi. Tại sao đột nhiên lại...”

“Chúng tôi phỏng đoán là những đứa trẻ đó đang cầu cứu.”

“Sao cơ? Ý cậu muốn nói là...”

“Tuy rằng chúng tôi vẫn chưa biết được làm sao chúng có thể tìm đến Lữ Xảo Lam, nhưng những đứa trẻ đó đang cầu cứu, bản năng sinh tồn trong chúng trỗi dậy, vì vậy mà nội tạng của chúng xuất hiện trong những con gấu Teddy của Lữ Xảo Lam. Còn về đội trưởng Lý thì, ông sống ở gần nhà Lữ Xảo Lam sao?”

“Không... Cục Cảnh sát nơi tôi làm việc ở gần đấy...”

“Thấy chưa? Ông đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ bọn trẻ đó, điều này chứng tỏ ông là một người cảnh sát chính nghĩa, ông vẫn thích hợp để làm cảnh sát đấy.”

“Ừ.”

“Vậy chúng tôi nhờ ông một việc này, ông hỏi thăm giúp chúng tôi về thông tin những đứa trẻ thiệt mạng trong vụ án đó và thông tin của những tên tội phạm buôn người nữa.”

“... Được.”

Ngày 7 tháng 3 năm 2015, nhận được thông tin về những thành viên trong băng nhóm buôn người 116 và danh sách đính kèm.

Vẫn chưa điều tra được thông tin về những đứa trẻ thiệt mạng trong vụ án bắt cóc buôn người.

Ngày 10 tháng 3 năm 2015, điều tra về mối liên hệ giữa thành viên của băng nhóm buôn người 116 và những con gấu Teddy của Lữ Xảo Lam nhưng không phát hiện được gì cả.

Ngày 18 tháng 3 năm 2015, điều tra về nguồn gốc những con gấu Teddy của Lữ Xảo Lam và phát hiện ra được ba điểm khả nghi như sau:

Một là không rõ ai là chủ sở hữu trước đây của con gấu Teddy phiên bản Giáng sinh số lượng có hạn được sản xuất vào năm 1988.

Hai là chủ nhân trước đây của con gấu Teddy số lượng có hạn được sản xuất vào năm 2000 là Hứa Ái. Hứa Ái đã mất vào ngày 12 tháng 8 năm 2000, nguyên nhân tử vong là do ngạt khí gas, ngoài ra đứa con trai mới được một năm ba tháng tuổi của cô ấy cũng bị chết do ngạt khí gas.

Ba là chủ nhân thứ nhất của con gấu Teddy phiên bản giới hạn được sản xuất vào năm 1923 là Đỗ Huệ. Đỗ Huệ mất vào năm 1998, do bệnh tim tái phát dẫn đến tử vong. Chủ nhân thứ hai của con gấu Teddy đó là con gái của Đỗ Huệ - Chu Viên. Chu Viên mất vào ngày 29 tháng 4 năm 2014, nguyên nhân tử vong là do bệnh tim tái phát. Con trai của Chu Viên là Từ Thông, Từ Thông đi lạc vào năm 2003, đến nay vẫn chưa tìm lại được.

Ngày 23 tháng 3 năm 2015, liên lạc với chồng của Hứa Ái – Tào Hoành Thiện. Kèm file ghi âm 08920150323.wav.

“Chào ông Tào. Trước đó chúng tôi đã từng gọi điện thoại cho ông. Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn xem qua những con gấu Teddy mà vợ của ông là cô Hứa đã từng sưu tầm.”

“Ừm, tôi hiểu rồi. Những con gấu Teddy của vợ tôi hầu hết đều đã bán cho người khác, bây giờ chỉ còn chừa lại hai con này thôi. Những con gấu Teddy đó đều được mua ở nước ngoài. Cô ấy là con lai nên rất thích gấu Teddy. Hằng năm khi đi du lịch ở nước ngoài thì cô ấy đều mua một con gấu Teddy về đây. Nào là những con gấu có nhãn hiệu được đính kèm trên tai, rồi những con gấu có giá trị kỉ niệm và còn những sách báo này nữa... Nếu không phải cô ấy đã qua đời, tôi cũng không nỡ bán những thứ này đâu. Cô ấy rất thích những con gấu Teddy, trái lại tôi thì không có hứng thú gì mấy với chúng. Tôi quyết định sẽ tìm chủ nhân mới cho những con gấu Teddy của vợ tôi. Tôi nghĩ nếu cô ấy mà biết được tin này chắc chắn cũng sẽ rất vui.”

“Theo như chúng tôi được biết thì vợ ông vốn chuyên nhập hàng từ nước ngoài về để bán đúng không?”

“Hừm... Cái này thì...”

“Những con gấu Teddy này đều là một trong những món hàng mà cô ấy nhập từ nước ngoài về để bán đúng không?”

“Đúng vậy. Gấu Teddy cũng là một trong những món hàng cô ấy nhập về để bán. Nhưng những con Teddy này đều là hàng mới cả, có đầy đủ giấy bảo hành, hàng của chúng tôi đều là hàng thật.”

“Tại sao cô ấy lại qua đời đột ngột như vậy?”

“À, cô ấy bị ngạt khí gas dẫn đến tử vong.”

“Đứa con trai của hai người cũng đã thiệt mạng trong tai nạn lần đó phải không?”

“Các anh hỏi vấn đề này để làm gì chứ?”

“Chúng tôi không muốn mua trúng những món hàng “đặc biệt” đâu.”

“Điều này thì các anh khỏi cần lo, những món hàng mà chúng tôi bán không phải đặt ở ngoài này đâu. Hai mẹ con họ chết trong phòng khách, những món hàng của chúng tôi đều được chất trong căn phòng kia kìa.”

“Chúng tôi có thể vào thăm quan căn phòng ấy không?”

“Được chứ.”

Cộp... Cộp... Cộp...

Cạch...

“Chính là căn phòng này. Ở đây còn có rất nhiều những mặt hàng khác. Các anh có thể xem thử xem cần mua thêm gì không?”

“Ừm. Ở đây không có món gì chúng tôi cần mua cả. Chúng tôi có thể chụp hình hai con gấu Teddy đó không? Chúng tôi cần phải về thương lượng thêm nữa mới quyết định mua hay không.”

“Điều này...”

“Nếu không tiện thì cũng không sao. Bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra xem hai con gấu Teddy này còn nguyên không. Vài ngày sau chúng tôi sẽ trả lời cho ông biết là có mua chúng hay không.”

“Được!”

...

Bên phía Hứa Ái không có vấn đề gì cả.

Ngày 26 tháng 3 năm 2015, liên lạc với chồng của Chu Viên – Điền Minh Xuân. Kèm file ghi âm 08920150326.wav.

“Tôi cũng không biết gì nhiều về con gấu Teddy ấy của vợ tôi. Tôi chỉ biết rằng con gấu ấy là di vật của mẹ vợ tôi, nghe nói là được người thân nào đó tặng cho con gấu Teddy, giá cả của con gấu đó cũng khá là mắc tiền. Bên nhà vợ tôi cũng khá giàu có, nghe nói trong nhà có vài người họ hàng đã ra nước ngoài định cư nên sở thích của mẹ vợ và vợ tôi đều có chút giống như những người phương tây. Con gấu ấy hình như được sản xuất vào năm mà mẹ vợ tôi ra đời, nên rất có giá trị kỉ niệm, cũng gần giống như việc tặng tem vào lúc sinh nhật vậy.”

“Sau khi vợ ông qua đời thì ông đã đem bán con gấu Teddy đó sao?”

“Đúng vậy. Tôi đã đem bán cho con gái của người bạn tôi. Nó thích những thứ như vậy. Tôi từng thấy bức hình của bạn tôi, trong hình là một cô bé đang ôm rất nhiều gấu bông bên mình. Vừa đúng lúc tôi đang thu dọn, sắp xếp lại những di vật của vợ tôi, tôi liền đem con gấu đó cho con gái của ông ấy. Vốn ban đầu tôi không định lấy tiền đâu, tôi định tặng cho cô bé ấy, nhưng sau khi bạn tôi biết được giá tiền của con gấu Teddy đó, ông ấy kiên quyết đòi trả tiền cho tôi. Nếu các anh muốn mua gấu Teddy thì cũng không còn nữa, nhà tôi chỉ có duy nhất một con gấu bông đó thôi.”

“Vậy thì chúng tôi có thể hỏi thăm về một chút về con trai của ông không?”

“Sao cơ? Các anh muốn gì?”

“Thực ra thì chúng tôi làm việc ở bên toà soạn, đây là thẻ phóng viên của chúng tôi. Gần đây bên phía cảnh sát mới triệt phá đường dây buôn người và bắt được những thành viên trong băng nhóm buôn người 116, ông có từng nghe nói qua về vụ án này chưa? Băng nhóm buôn người này đã bắt cóc rất nhiều trẻ em, trong đó có thể bao gồm cả con trai ông đấy.”

“Địa bàn hoạt động của chúng hình như không bao gồm nơi này mà.”

“Đó chỉ là kết quả điều tra sơ bộ của bên phía cảnh sát. Ông có thể nói cho chúng tôi biết về chuyện con trai ông bị thất lạc không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.