Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 22: Ước Chiến Sở Thần Dương 2




Cổ Mạch suy nghĩ một hồi: “Cháu gái anh là ai?”

Tôi vội trả lời câu hỏi của anh ta trước khi Trần Dật Hàm nổi giận: “Cháu gái anh ấy là người đồng nghiệp mà lúc nãy tôi có nhắc tới với anh đó.”

Cổ Mạch có vẻ như khá hứng thú với Trần Hiểu Khâu: “Tôi còn chưa gặp qua cô ấy. Để sau khi gặp mặt rồi mới biết được. Cô ấy có năng lực đặc biệt gì không?”

Tôi khẽ lắc đầu. Có kinh nghiệm, thông minh, gia cảnh tốt chắc không được tính là năng lực đặc biệt đâu nhỉ.

Vẻ hứng thú trên mặt Cổ Mạch tan biến, anh ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Không có năng lực đặc biệt gì sao?”

Tôi trả lời: “Không có.” Sau đó tôi nhìn về phía Trần Dật Hàm, anh ta cũng không nói gì.

Cổ Mạch như đang suy nghĩ gì đó, sau đó quay sang hỏi tôi: “Còn cậu thì sao? Đã bao lâu rồi?”

Tôi khẽ nhẩm tính thời gian: “Chắc cũng được mấy tháng rồi. Khi tôi gặp phải ma thì mới có chút phản ứng đặc biệt. Cho đến bây giờ, số lượng những con ma mà tôi gặp phải cũng không tính là nhiều. À đúng rồi, trong số đó có một con ma các anh đã bỏ sót.” Tôi quay đầu nhìn về phía Cổ Mạch.

Cổ Mạch khá là ngạc nhiên: “Con ma chúng tôi bỏ sót sao?”

Tôi khẽ nhắc Cổ Mạch: “Trong quá trình giải quyết sự kiện mặt nạ hồ ly, các anh từng đốt cái mặt nạ đó và một chiếc áo kimono. Anh có nhớ không?”

Cổ Mạch nghĩ nghĩ một hồi, trả lời: “Tôi không nhớ.”

Tôi khựng lại.

Lúc này đến phiên Cổ Mạch nhắc tôi: “Lúc đó tôi còn ở đây không?”

Cái này thì tôi thật sự không nhớ nổi.

Đám người Thanh Diệp khi giải quyết những hiện tượng quái dị đều sẽ ghi âm. Tôi nghĩ nguyên nhân họ ghi âm đại khái là do năng lực đặc biệt của Cổ Mạch chăng. Nhưng sau khi Cổ Mạch biến mất, Thanh Diệp vẫn giữ thói quen ghi âm, cứ như là Cổ Mạch vẫn còn ở đây vậy. Tôi không có đặc biệt chú ý đến sự kiện chiếc áo kimono kia. Đến bây giờ thì ngay cả tên người uỷ thác tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.

“Tôi đoán chắc lúc đó tôi không có mặt ở đây rồi.” Cổ Mạch nói tiếp, anh ta bỗng lên giọng: “Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà! Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào cả mà đây là do ông trời đã sắp đặt đấy.”

Tôi lại quay đầu nhìn về phía Cổ Mạch, tôi cứ có cảm giác như câu nói vừa rồi là anh ta đang nói với Trần Dật Hàm vậy. Tôi đoán chắc là anh ta cũng không còn hờ hững như lúc nãy nữa.

Giọng Trần Dật Hàm đều đều: “Theo như lời cậu ta nói thì các anh đã từng phạm sai lầm trong lúc giải quyết những hiện tượng quái dị này sao?”

“Chúng tôi đâu phải là thần thánh, làm sao có thể không mắc lỗi được?” Cổ Mạch bình tĩnh nói tiếp: “Cả đám chúng tôi đây chưa đủ để chứng minh được điều đó sao?”

Trần Dật Hàm không có bị giọng điệu khiêu khích của Cổ Mạch làm cho tức giận, trái lại anh ta rất bình tĩnh: “Những vụ việc mà các anh xử lí chưa ổn đó, có phải cháu gái tôi rất có thể sẽ gặp phải không?”

Cổ Mạch không lên tiếng, anh ta như đang suy nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi này.

Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng thật ra cháu gái anh đã từng gặp phải những chuyện như vậy, cụ thể là trong vụ án chiếc áo kimono đó, cháu gái anh còn xém mất mạng nữa kìa.

“Tôi nghĩ có lẽ là vậy.” Cổ Mạch lên tiếng nói tiếp: “Huyền Thanh Chân Nhân từng nói qua, vạn vật tương sinh tương khắc. Trừ người sống ra, những thứ không bình thường khác sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt thôi. Nếu nói theo cách của Nam Cung thì sẽ là, nếu lập trình viên phát hiện ra lỗi bất thường thì phải tiến hành sửa lỗi ngay. Người này sửa không xong, người khác sẽ tới sửa tiếp, mãi cho đến khi lỗi được sửa xong thì mới thôi. Nếu không thì cả phần mềm sẽ bị hỏng. Tôi nghĩ ông trời sẽ không để thế gian này đại loạn, sụp đổ đâu.”

Thanh Diệp chính là lập trình viên thất bại thứ năm.

Còn tôi thì là lập trình viên tiếp theo đó sao?

Tôi nói tiếp: “Những người đồng nghiệp của tôi đều không có năng lực đặc biệt như tôi vậy.”

Cổ Mạch nhìn về phía tôi, sau đó lại nhìn về phía Trần Dật Hàm: “Không ngờ cậu còn chưa tham gia vào nhóm thì đã gây thù chuốc oán rồi sao?”

Tôi không để ý đến lời nói trêu chọc của Cổ Mạch, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Bọn họ không có năng lực đặc biệt.”

Đèn đỏ, Trần Dật Hàm dừng xe trước vạch kẻ đường, hai tay anh ta nắm chặt vô lăng.

Cổ Mạch lại nhìn về phía tôi, sau đó nhìn Trần Dật Hàm: “Tôi có một ý này, nhưng hơi mạo hiểm.”

Trần Dật Hàm hỏi: “Cái gì?”

“Nếu chỉ là dàn hợp xướng bình thường thì đổi một người trong đó cũng không sao. Nhưng nếu là nhiều ca sĩ cùng hát chung một bài thì không thể đổi người được.”

Tôi bắt đầu phân vân, cảm thấy khó xử: “Ý anh nói là chuyển công tác sao?”

Gia cảnh nhà họ Trần hiển hách, tìm cho Trần Hiểu Khâu một công việc khác cũng không có gì là khó khăn cả. Nhưng Trần Hiểu Khâu chắc chắn sẽ không đồng ý. Ba người Tí Còi bọn họ chắc cũng sẽ không chấp nhận từ chức, thôi việc ở phòng giải toả di dời.

Trần Dật Hàm hỏi: “Vậy anh nói mạo hiểm là sao?”

“Nếu người này là một trong số những ca sĩ chính thì kế hoạch đổi người chắc chắn sẽ phá sản. Thế nhưng vẫn còn một tình huống xấu có thể xảy ra, đó chính là tuy người này đóng vai những nhân vật phụ như là hát bè, người chơi nhạc cụ, hay những nhân viên quèn khác,... Nếu như họ gặp phải thứ tính tình nóng nảy, thì họ rời khỏi cũng đồng nghĩa với việc...” Cổ Mạch đưa bàn tay ngang cổ, “Tạch“.

Đèn xanh sáng lên.

Trần Dật Hàm đơ mất mười mấy giây, sau đó anh ta mới nhấn ga cho xe chạy.

“Nếu đã gặp phải thì dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể rút khỏi được nữa.” Cổ Mạch để tay xuống: “Tôi là một người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên tôi khuyên rằng mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên. Những thứ đáng chết thì tới một lúc nào đó chắc chắn sẽ chết. Những thứ không đáng chết thì sẽ được sống tiếp.”

Trần Dật Hàm chế giễu anh ta: “Cái thái độ tiêu cực như vậy không phù hợp với tính cách của loại người như các anh nhỉ?”

Cổ Mạch quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe: “Chúng tôi và loại người như chúng tôi mà anh nói đó không phải là cùng một loại người. Có người thì là không có học thức, có người thì là không tính loại người như chúng tôi. Khi cháu gái anh gặp phải những chuyện này thì sẽ hiểu thôi. Mọi chuyện đều do trời định, muốn tránh cũng tránh không được. Chỉ có thể đối diện với nó, đối diện với cuộc sống ảm đạm, chỉ có như vậy mới có thể sống tiếp được.”

Không khí cuộc nói chuyện bỗng trở nên nặng nề.

Nghĩ về hiện trạng của đám người Thanh Diệp, đây quả thật là có chút ảm đạm, cũng có chút thê thảm.

Nhưng năm người này đã cố gắng hơn mười mấy năm. Người thảm nhất là Diệp Thanh đây, đến bây giờ anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ.

Tôi vô thức nắm chặt bàn tay lại.

Khi chúng tôi đến nhà hàng thì Trần Hiểu Khâu và Tí Còi bọn họ đã ở trong phòng tiệc đợi chúng tôi.

Khi nhìn thấy Cổ Mạch, bốn người họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Trần Hiểu Khâu rất lịch sự, chỉ quay sang nhìn Cổ Mạch một cái rồi sau đó nhìn về phía Trần Dật Hàm. Còn ba người Quách Ngọc Khiết, Tí Còi và Gã Béo thì không có được lịch sự như Trần Hiểu Khâu đâu, đặc biệt là Quách Ngọc Khiết, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào Cổ Mạch như đang nhìn thú lạ.

Cổ Mạch vừa cười vừa nói: “Ái chà! Nhiều mỹ nữ nha!”

Trần Hiểu Khâu không phản ứng gì.

Quách Ngọc Khiết lên tiếng hỏi: “Anh là thành viên của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp sao?”

“Đúng vậy. Tôi tên Cổ Mạch. Trước đây giữ chức tổng giám chế âm nhạc, chuyên sản xuất đĩa hát, ngoài ra tôi còn từng làm bên thu âm và lồng tiếng cho các kênh truyền hình.” Cổ Mạch tiếp tục khoe khoang: “Hồi tôi còn trẻ, các cậu vẫn còn rất nhỏ tuổi đấy chứ. Em trai...” Cổ Mạch bước đến kéo ghế ngồi xuống kế bên Tí Còi, anh ta còn đưa tay lên định vỗ đầu Tí Còi.

Vẻ mặt Tí Còi không tình nguyện chút nào, cậu ta né sang một bên, tránh khỏi bàn tay đang định vỗ đầu mình của Cổ Mạch.

Gã Béo hỏi: “Thế sao anh lại gia nhập vào đám người Thanh Diệp?”

Cổ Mạch trả lời: “Những chuyện đã qua thì không nên nhắc lại làm gì. Tên nhóc Diệp Thanh kia thật không phải là thứ gì tốt lành. Cậu ta dám lừa tôi.”

Câu trả lời này của anh ta có chút không giống với những gì anh ta nói với tôi và Trần Dật Hàm. Nhưng, lúc đó Diệp Thanh quả thật có ý định lừa anh ta, nhưng có thể nói đó là ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng bị anh ta đợi được.

Cổ Mạch nhìn quanh một lượt, cầm thực đơn chuẩn bị gọi món. Anh ta còn ra lệnh cho chúng tôi: “Thôi được rồi. Thân là tiền bối của các cậu, tôi có một nhiệm vụ đặc biệt cho các cậu đây. Các cậu hãy lập một cái bảng đi.”

Quách Ngọc Khiết lên tiếng hỏi: “Lập bảng gì cơ?”

Ở nhà hàng này, khi muốn gọi những món nào thì sẽ tự đánh dấu vào tờ menu. Cổ Mạch vừa đánh dấu trên menu vừa lên tiếng trả lời: “Lập bảng những món ăn mà các cậu gọi giống nhau. Bây giờ chúng ta có thể thử làm những việc đơn giản này trước để tìm ra điểm giống nhau của năm người các cậu. Nếu các cậu không có điểm giống nhau, các cậu có thể đi tìm một người thầy bói giỏi nào đó để bói thử. À, tôi có thể giới thiệu cho các cậu một người thầy bói tài giỏi.”

Tôi nói: “Chúng tôi đều đã gặp Huyền Thanh Chân Nhân nhưng ông ta không có nói gì cả.”

“Vậy thì đó chính là điểm giống nhau của năm người các cậu đó.” Cổ Mạch vẫn đang tiếp tục đánh dấu trên menu: “Bốn người chúng tôi đều là do Diệp Thanh mời về. Các cậu có thể gặp được nhau, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Các cậu hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Được rồi, tạm gọi nhiêu đây trước đã.” Cổ Mạch đặt bút chì xuống bàn: “Nhân viên phục vụ đâu?”

Gã Béo khẽ liếc mắt nhìn vào tờ menu trên bàn Cổ Mạch: “Có nhiều quá không đấy?”

“Không cần các cậu trả tiền!” Cổ Mạch cầm tờ menu trên tay, gọi nhân viên phục vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.