Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 30: Chỉ có thể là yêu




Đỗ Từ cho là bản thân đã cảm ơn xong, xoay người muốn rời đi, thế nhưng Thích Nam Kha vẫn giữ mãi không buông.

Đỗ Từ “???”

Khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Từ bị khói hun có chút đen, nhưng hai con mắt sáng ngời trong suốt. Lúc nãy khi mũi tên mang mồi lửa xẹt qua, tuy đã được Chu phó tướng nhanh tay cứu giúp thế nhưng lông mày phải của Đỗ Từ vẫn bị xém mất một ít, tóc trước trán và cạnh thái dương hơi hơi có mùi khét, ngọn tóc xun cả lại.

May mà da và mắt không có bị thương, nếu không thì thật tiếc cho cái dung mạo hơn người kia.

Thích Nam Kha yên lặng quan sát Đỗ Từ. Đỗ Từ giãy không thoát thì chau mày nói “Vị đại ca này, ngươi có ý gì vậy?”

Thích Nam Kha vẫn không nói nửa lời. Từ phó tướng tiến lên giải vây “Nghe khẩu âm của vị công tử này có vẻ như là người Thục Thế?”

Đỗ Từ hếch cằm “Không sai, bản… Tiểu gia ta tới đây buôn bán.”

“Tới Vĩnh Ca?” Từ Phúc Giang hỏi.

“Không.” Đỗ Từ giả bộ như một thương nhân Thục Thế, nghiêng đầu “Chuyện này liên quan gì đến các ngươi?”

“Thiếu gia nhà ta vừa hay cũng muốn tới Vĩnh Ca, chúng ta cũng coi như có duyên, nếu được thì có thể cùng đi.” Từ phó tướng cười, tiếc nuối “Thật là đáng tiếc.”

Đỗ Từ có chút thấp thỏm, ba người này nhìn qua có vẻ không phải dạng dân chúng tầm thường, toàn thân mang theo sát khí nặng nề, không chừng không phải loại người đứng đắn gì, thế cho nên cho dù Đỗ Từ có thật sự muốn tới Vĩnh Ca, y cũng nhất định không dám nhập hội cùng bọn họ.

Đỗ Từ có chút nghi ngờ liếc nhìn ba người, trong nháy mắt liền nghĩ tới Thích Nam Kha đã nhiều năm chiến đấu trên sa trường, nếu như hắn trở về, có lẽ hắn cũng sẽ mang theo nhiều sát khí y như vậy, chỉ là ngoại hình chắc chắn là khác!

Năm đó, Đỗ Từ mười bốn tuổi lần đầu gặp Thích Tiểu Công gia trên yến tiệc trong Vương cung. Lúc ấy, Tiểu Công gia mười chín tuổi, qua năm mới sẽ ra biên cương trấn thủ thay cha, cho nên chủ đề nói chuyện của mọi người không khỏi ít nhiều liên quan tới phủ Quốc công. Đỗ Từ cũng vì thế mà nhìn nhiều người kia mấy lần.

Chỉ lớn hơn có năm tuổi mà thôi, nhưng người kia giống như sống ở một thế giới khác, trầm tĩnh kiệm lời, sắc mặt lạnh lẽo, tóc đen tùy tiện buộc lên, y phục màu đen phối với dây đai màu đỏ vàng, vóc người cao ngất, vô cùng anh tuấn.

Trong yến tiệc thi thoảng lại có người đến tìm hắn bàn luận võ nghệ. Bọn họ muốn xem kịch hay, nhưng tiếc là Thích Nam Kha lại múa đao dùng kiếm không gì không thể.

Từ lúc đó, trong mắt Đỗ Từ chỉ còn lại đúng một người thiếu niên tóc đen bay lượn, hai tay cầm hai thanh đao chuyển động qua lại, mạnh mẽ như mang theo gió, khiến y kinh ngạc đến rơi đũa lúc nào cũng không biết.

Lúc đầu, Thích Nam Kha biểu diễn tài năng, người trong yến hội còn ủng hộ nhiệt liệt, thế nhưng dần dà tiếng ồn ào biến thành sự tĩnh lặng, bầu không khí bao trùm một thái độ xấu hổ rõ rệt. Đỗ Từ còn nhỏ chưa hiểu những thứ này, vẫn vô tư mỉm cười vỗ tay, chỉ thấy vị Tiểu Công gia kia sao mà giỏi giang khiến người kính nể.

Cuối cùng, Quốc công phu nhân – Nhân Thọ Quận chúa phải đứng ra mới cứu vãn được buổi tiệc, thay Thích Nam Kha hạ màn. Về sau, nghe đâu Hoàng đế nổi giận lôi đình, phạt quỳ các Hoàng tử và con cháu Hoàng tộc, thế nhưng thật giả thế nào thì không ai biết.

Đỗ Từ nghĩ: Tiểu Công gia của y từ nhỏ đã thành thục chín chắn, dựa vào tư thế thiếu niên oai hùng năm đó, làn da trắng nõn, tay dài chân dài, tóc đen dưới trăng mềm mại như gấm khiến người chỉ muốn tiến lên sờ một chút, thì cho dù thế nào cũng không thể biến thành bộ dạng tráng hán râu ria hung ác như kia được!

Thích Nam Kha nghe Đỗ Từ nói không tới Vĩnh Ca, rốt cuộc buông tay, nhưng hai mắt vẫn nhìn đối phương chằm chằm.

Đỗ Từ sờ mặt mình, không hiểu tên kia bị cái gì, rồi xách bao hành lí đi tìm người “Đậu Đinh! Đậu…”

Lời còn chưa dứt, phía trước đã vọng tới tiếng cười lớn, sau đó có mấy tên cưỡi ngựa từ đâu tiến tới. Những tên này mặc quần áo may từ vải thô, tóc buộc ngược lên, mặt bịt khăn, khiêng đao vác kiếm, vừa nhìn liền biết là thổ phỉ không sai.

Đỗ Từ nhất thời nhíu mày, bởi vì y nhìn thấy Đậu Đinh đang bị trói cùng vài đứa trẻ con và phụ nữ ở phía sau.

“Con tôi…”

“Mẹ, mẹ ơi, hu hu…”

“Con sợ mẹ ơi!”

“Con! Con tôi!”

Chưởng quỹ cả mặt nhễ nhại bùn đất, xách theo thùng nước hô lên “Mấy vị đại gia, có chuyện từ từ nói, đừng làm tổn hại đến trẻ nhỏ!”

Tiểu nhị đã bị dọa đến đái cả ra quần, ngồi bệt dưới đất không dậy nổi.

Trên con ngựa cao to đầu đoàn, một tên nam nhân vác Cửu hoàn đao, tai đeo khuyên bạc to tướng, nửa mặt bị khăn vải che kín, hung tợn nói “Tất cả mang hết trang sức vàng bạc giao ra đây! Nếu không đám nữ nhân và trẻ con này, một người cũng không được sống!”

Đậu Đinh chịu đựng không khóc, thế nhưng trong lòng vẫn cực kì hoảng sợ, trốn tới trốn lui giữa đám người. Nó liếc mắt, thấy Đỗ Từ nhìn mình thì khe khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng ý bảo “Vương gia, chạy mau!”

Thích Nam Kha híp mắt, chỉ thấy Đỗ Từ giận đến nghiến răng nghiến lợi. Từ trước đến nay, y luôn được nuông chiều, làm sao có thể nén được cơn giận như này? Đỗ Từ kích động muốn lao tới đoàn người, nhưng Thích Nam Kha đã nhanh tay kéo lại/

“Đừng có kéo ta!” Đỗ Từ trừng mắt, mở miệng quát.

Thích Nam Kha vẫn không lên tiếng, chỉ hời hợt nhìn y một cái, giống như nhìn một con vật nhỏ đang giương nanh múa vuốt nhưng thực chất không hề có tính uy hiếp nào. Cái bộ dạng đó lại càng khiến Đỗ Từ muốn xông lên hung hăng cho hắn một trận. Thích Nam Kha quay đầu liếc mắt ra hiệu cho Từ phó tướng. Bọn họ trên chiến trường luôn phối hợp ăn ý, cho nên lúc này cũng chẳng cần nói nhiều. Chỉ một cái nhìn, Từ phó tướng liền hiểu rõ gật đầu, lẩn vào phía trong đoàn người rồi rút lui về một phương hướng khác.

Chu phó tướng cũng rút về hướng ngược lại với Từ phó tướng. Đỗ Từ nghi hoặc nhìn bọn họ, cố đè nén tính tình của mình xuống, nhỏ giọng hỏi “Ngươi có cách?”

Thích Nam Kha không để ý y.

Đỗ Từ ngẫm lại, suốt từ đầu tới cuối, y chưa từng nghe thấy Thích Nam Kha nói, không khỏi sờ cằm cảm thán “Ta hiểu rồi, hóa ra ngươi là người câm!”

Thích Nam Kha chăm chú nhìn đám thổ phỉ trước mắt, hoàn toàn không nghe Đỗ Từ nói.

Chỗ này gần thành Quần Dương, là thành trấn lớn nhất trong số các thành trấn xung quanh Vương thành, vậy mà lại xuất hiện thổ phỉ kiêu ngạo như thế thì thật không bình thường. Lý do duy nhất chỉ có thể là do quan phủ cùng thổ phỉ cấu kết, chia lợi với nhau! Nhìn phản ứng của vị chưởng quỹ kia, xem chừng đây đã không còn là lần đầu tiên.

Trạm dịch là nơi mà thư từ của quan lại thường xuyên đi qua, cho dù đám thổ phỉ kia có đánh cướp các quán nhỏ dưới chân núi cũng sẽ không dám tới nơi này hạ thủ. Chưa cần nói những cái khác, việc này cũng đã như giáng cho quan phủ một cái tát rồi!

Quả là một đám khốn khiếp! Ngồi không ăn bám! Đến cả mặt mũi của Thiên tử cũng dám khinh nhờn! Trong mắt Thích Nam Kha dấy lên sự lạnh lẽo, tỏa ra sát khí, nhiệt độ xung quanh nhất thời giảm xuống không ít.

Thích Nam Kha kéo Đỗ Từ lùi ra sau, ra hiệu cho đối phương chớ hành xử nóng vội. Đỗ Từ lo lắng nhìn hắn “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Ngươi, ngươi diễn tả cho ta một chút đi!”

Thích Nam Kha tiếp tục mặc kệ y, trong lòng thầm tính thời gian. Rất nhanh, phía trước trạm dịch truyền tới tiếng kêu thảm thiết, những người phụ trách giữ cửa đều đã bị chém đầu, máu tươi phun đầy đất, đám ngựa kinh hoảng hí lên kéo theo những con ngựa khác nghe xong cũng hoảng loạn giãy giụa, xung quanh nhất thời người ngã ngựa đổ.

Đỗ Từ trợn to hai mắt, chỉ thấy Thích Nam Kha tay không lao ra ngoài, thân hình to lớn như một con diều hâu lướt trên đỉnh đầu, một phát kéo ngã tên thủ lĩnh.

“Hay lắm!” Đỗ Từ không nhịn được nắm chặt nắm tay hô lên.

Nghe tiếng Đỗ Từ, Thích Nam Kha vừa nhảy được lên ngựa của đối phương quay lại nhìn, bốn con mắt đối diện nhau dưới ánh lửa, trong đôi con ngươi màu tro tựa như lộ ra chút ý cười.

Đỗ Từ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thích Nam Kha đã túm chặt lấy dây cương, nhanh chóng trấn an con ngựa hoảng loạn. Bả đao không biết cướp được từ lúc nào vung lên, chém đứt sợ dây thừng buộc sau ngựa.

Đỗ Từ vội vã xông lên “Đậu Đinh!”

“Vương… Công tử!” Đậu Đinh rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc òa lên. Nó chẳng qua mới có mười lăm tuổi, từ nhỏ đã đi theo Đỗ Từ, theo Tiểu Vương gia, nó có bao giờ phải chịu sự sợ hãi và uất ức như thế này? Thế nên thật sự là nhất thời không chịu nổi nữa!

Đỗ Từ vừa đỡ Đậu Đinh, vừa giục những người còn lại “Mau, chạy mau!”

Y kéo đám trẻ con lao về phía trước, thế nhưng ra được tới viện trước thì chạm mặt một tên tiểu tặc nhát gan đang trốn ở đó. Tên kia thấy người tới là một vị công tử trẻ tuổi cùng đám trẻ con thì không buồn suy nghĩ, giơ đao bổ tới, đồng thời vươn tay túm chặt bao hành lí của Đỗ Từ.

Đỗ Từ mặc dù sợ hãi, thế nhưng uy phong Vương gia vẫn còn. Y tràn đầy lửa giận, thấy đối phương sắp tới gần liền đẩy Đậu Đinh và đám trẻ sang một bên, giơ chân ra đạp, vừa đạp vừa mắng “Đám chó má các ngươi mà cũng dám trèo lên đầu lên cổ bản Vương? Muốn chết sao!”

Dứt lời, chân còn chưa đạp đến, cổ áo đã bị người nắm lấy. Đỗ Từ loạng choạng lùi về sau hai thước, trên người xoạch một phát nhiễm đầy máu tươi. Đợi khi bình tĩnh lại, đầu của tên tiểu tặc kia đã lọc cọc lọc cọc lăn tới dưới chân y, còn cả người thì co rúm ngã xuống.

Đỗ Từ “…”

Đỗ Từ ngẩng đầu lên, Thích Nam Kha ngồi trên lưng ngựa túm lấy y như túm một con gà nhỏ. Sau đó đối phương vung tay, máu từ Cửu hoàn đao tí tách nhỏ xuống, để lộ ra lưỡi dao sáng bóng.

Đỗ Từ giật giật khóe miệng, rồi nghiêng người nôn thốc nôn tháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.