Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú

Chương 44: Cuộc săn một chiều




“Sao thể chị, có vấn đề gì sao?” Chị Phùng không vui: “Không có gì.” Hạ Diệu Diệu cười híp mắt: “Em thấy trong phòng khách có một công tơ điện độc lập, tuy chúng ta đều không dùng đến, nhưng cũng không thể để chị thiệt thòi, ngày mai em sẽ dán lên tường ở phòng khách một tờ giấy, sau này nếu em dùng điện, dùng mấy phút lúc mấy giờ nhảy bao nhiêu số em đều ghi lên đó kết, nếu chị cảm thấy viết không tiện, có thể vẽ lại số đã nhảy, như vậy vừa xem đã hiểu ngay, đến cuối tháng chúng ta cùng nhau tính tiền, nhất định sẽ không để chị bị thiệt thòi.” Chia đôi thì2không thể nào! Ai biết được các người dùng bao nhiêu, đến lúc đó bắt cô trả tiền oan sao. Chị Phùng nhất thời không biết nên nói cô gái trước mặt là gì? Rõ ràng là quỷ mà! “Chị không tính toán những thứ đó đâu.” “Đừng, em biết chị là người tốt, dù là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, em không thể để chị thiệt thòi, không phải sao.” Xem ra đèn nhà bếp sau này cũng phải quan sát kỹ, ai biết được lúc cô không có ở nhà bọn họ sẽ mở đèn nào.

“Sao có thể, chị tin em mà.”

Xem ra hai người ai cũng hiểu, không vạch mặt những hiểu rõ là tốt, những người keo8kiệt thường hai thích chiếm những món hời nhỏ, đó là chuyện bình thường: “Chị đúng là người tốt, sau này sống cùng nhau, hy vọng chị sẽ giúp đỡ tụi em.”

“Chăm sóc nhau, chăm sóc nhau.”

Đang nói thì chồng của chị ta, nửa người trên không mặc áo, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi bước ra.

Chẳng có gì rườm rà, chính là hình tượng đại ca đi hóng mát trong khu phố nhỏ mà đâu đâu cũng có thể nhìn thấy, chỉ là anh ta lực lưỡng hơn, giọng nói còn nặng tiếng địa phương hơn cả chị vợ: “Người mới dọn đến à.” Hạ Diệu Diệu nhìn thấy thì mỉm cười: “Vâng ạ.”

“Nhỏ thể, sinh viên à?”

Chị Phùng không vui6mở miệng nói: “Hiện giờ vẫn còn chưa thân lắm, trong nhà lại có người khác sống, khi ra ngoài nhớ mặc quần áo đầy đủ.”

“Haizz, có thấy phiền không!” Hà An nghe thấy giọng đàn ông, anh mở cửa ra, nghiêm túc bình tĩnh nhìn ra rồi lại lạnh lùng đóng cửa lại. Hạ Diệu Diệu mỉm cười, anh ta không mặc đồ mà dám bước ra thì cô cũng dám nhìn: “Đúng vậy, em là sinh viên đại học.”

“Haizz, cô gái này, cô và bạn trai sống cùng nhau?” Trong mắt chị Phùng lộ rõ sự nhiều chuyện. “Đúng vậy.” Chuyện rất thường gặp.

Anh chồng rất thoải mái đi vào nhà bếp lấy một quả dưa chuột ra ăn: “Tôi nói cho cô3biết, đừng có ra ngoài ở với con trai khi còn nhỏ tuổi, cẩn thận bị con trai lừa đấy!”

“Cảm ơn anh, em vào trước đây, em còn có việc.” “Đi đi, đi đi, vợ mau đi nấu cơm đi, đói chết rồi!” Nói xong thì anh ta đóng cửa rầm một cái. Hạ Diệu Diệu bĩu môi quay trở vào phòng. Hà An đứng bên cạnh cửa. “Anh hù chết em rồi.”

Hà An nhìn cô.

“Sao vừa mới ra mà đã trở vào rồi.” Hạ Diệu Diệu đi vào nhà vệ sinh.

Hà An vẫn yên lặng nhìn cô.

“Đã đói chưa?”

Hạ Diệu Diệu đi ra, thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn cô. Hạ Diệu Diệu thở dài, đi qua, hai tay cô đặt5lên hai bên cánh tay anh, đè anh vào tường đứng trong phạm vi trước lồng ngực cô, mở miệng nói: “Chuyện đó rất bình thường, anh chị ở phòng bên cạnh xem ra cũng tốt, còn anh ta à, có lẽ hơi tùy tiện một chút, anh không thích, nhưng rõ ràng anh ta vừa tan ca, vì mệt và cảm thấy nóng, nên mặc ít quần áo.” Đàn ông lúc đi hóng gió đều mặc như vậy: “Nếu anh nhìn không quen thì sau này đừng bước ra ngoài là được.”

Trong ấn tượng của cô, ngoài lúc làm chuyện đó, Hà An chưa bao giờ không mặc áo sơ mi chỉnh tề, dù là ngày mùa hè nắng nóng cũng chưa từng thấy anh vì không chịu được mà cởi áo sơ mi ra.

Hạ Diệu Diệu không khỏi cảm thấy Hà An rất bất thường, có văn hóa một cách bất thường. Hà An nhìn cô, thần sắc bình tĩnh, giọng nói không chút dao động, phát biểu một sự thật: “Anh không thích bọn họ.” Hạ Diệu Diệu nghe thấy thì vỗ vỗ vào lồng ngực anh, sau đó dựa đầu vào: “Không thích thì không tiếp xúc, thường ngày rất ít khi chạm mặt, yên tâm đi, cũng không phải là người quen biết, không chào hỏi cũng không sao.” Hà An giơ tay ôm lấy cô theo bản năng, sắc mặt không thay đổi: “Không thích.” “Ừ.” Thích bọn họ làm gì, Hạ Diệu Diệu kéo tay anh xuống: “Thích ăn gì? Em nấu cho anh ăn.” Lúc nãy bọn họ tiện thể ghé qua siêu thị mua một ít gia vị và thức ăn.

“Món gì cũng được.” “Đợi chút, em nấu mì cho anh ăn.”

“Cô bé cũng ra nấu ăn à.” Chị Phùng nhiệt tình nói.

“Vâng ạ.” Hạ Diệu Diệu tiện tay mở đèn bên phía mình.

Chị Phùng nhìn thấy chỉ nở nụ cười thật tươi rồi không nói gì. Hạ Diệu Diệu bật bếp rồi cho nước vào, nhìn những gia vị mình để trên kệ bếp, cô suy nghĩ rồi chạy về phòng lấy bút, sau đó ghi tên lên chai nước tương đen, xì dầu, dầu lạc.

Chị Phùng nhìn cô một cái. Hạ Diệu Diệu cười híp mắt, cô không có ý gì khác, chủ yếu không muốn dùng nhầm, bằng không sau này sẽ xảy ra mâu thuẫn cãi nhau ầm ĩ thì mọi người đều rất khó coi. Chị Phùng cũng là người rất hiểu chuyện, không hề phàn nàn gì về chuyện này, nấu xong thì chị bưng thức ăn về phòng, cũng chẳng nói lời khách sáo. Hạ Diệu Diệu vểnh tai lên, cảm thấy như vậy rất tốt, vốn dĩ người với người nhất định phải có khoảng cách. Mì của Hạ Diệu Diệu nấu không khó ăn, nhưng cũng không thể nói là ngon, không có nguyên liệu đặc biệt cũng không có khả năng biến món bình thường thành món đặc biệt, món ăn trong gia đình thường ngày, thêm vào một quả trứng gà, hai người mỗi người một nửa. Hà An mặc áo tay ngắn, quần cộc ngồi trước bàn thấp ăn mì, đũa ngập ngừng một chút rồi lại tiếp tục cử động. Hạ Diệu Diệu vừa ăn vừa nhắc nhở: “Ngày mai lúc đi nhớ mang theo túi, đồ đạc quan trọng đừng để lung tung.”

“Có ngon không?”

“Nấu mì chính là tuyệt chiêu của em.”

“Sau này sẽ dạy cho anh.” Hạ Diệu Diệu rửa bát đũa, càm ràm đôi vợ chồng phòng bên cạnh: “Anh cũng đừng tỏ thái độ quá mức, mọi người đều ra ngoài sống, đừng ai tỏ thái độ quá đáng.” Hà An nằm dưa nửa người vào đầu giường chơi điện thoại. Anh không nằm trên giường thì có thể đi đâu, xoay người một cái thì đã đi hết một vòng căn phòng này rồi. “Em cảm thấy chị Phùng cũng khá tốt.” Hạ Diệu Diệu thu dọn bát đũa. Hà An đeo một bên tai nghe.

Hạ Diệu Diệu đứng trước gương chỉnh lại quần áo, xoay người lại hôn lên trán anh: “Em ra ngoài đây, một lát sẽ trở lại.”

Hà An nghe thấy lập tức tháo tai nghe ra: “Đã tám giờ rồi.”

Hạ Diệu Diệu đeo túi lên, kéo tóc ra ngoài: “Em đi xem xem quán cà phê và KFC bên đó có cần người hay không.” Nhân tiện xem xem có thể làm gia sư được không, tốt nhất là có thể xen kẽ thời gian đi làm và thời gian làm gia sư, cửa hàng kinh doanh hai mươi bốn giờ, cô có thể chống đỡ đến mười hai giờ: “Em đi đây, một lát sẽ quay lại, bái bai tình yêu.” Hà An nhìn cánh cửa bị đóng lại, mất kiên nhẫn mà ném điện thoại sang một bên. Hai mươi phút sau, Hà đại tổng quản dẫn theo luật sư, vệ sĩ xuất hiện trước cửa phòng 501 tầng nằm ở khu phố nhỏ đường Thu Môn.

Chị Phùng, anh Mã nhìn thấy có người đến, sắc mặt không khỏi hoảng sợ mà trốn về phòng mình. Hà An mặc quần áo nghiêm chỉnh, ngồi trang trọng trong phòng khách, sắc mặt lạnh lùng cầm lấy tài liệu: “Đã mua rồi à.”

“Thưa tiên sinh, thủ tục sang tên đã làm xong.”

Hà An lật đến trang sau cùng nhìn một cái, trực tiếp ném lên bàn, giọng nói lạnh lùng: “Đi nói với người bên trong đi.”

“Vâng, tiên sinh.” Chị Phùng, anh Mã nhanh chóng bị mời ra. Chị Phùng trốn sau lưng chồng mình, sợ hãi nhìn người bảo bọn họ đi ra ngoài: “Chúng, chúng tôi chẳng làm chuyện gì cả, chúng tôi đều là người tốt mà.” Vóc dáng cao ráo của anh Mã có thể trấn áp người khác, nhưng khi nhìn thấy người mặc quần áo chỉnh tề ngồi sau người đàn ông lớn tuổi, anh ta không khỏi nuốt nước bọt: “Chúng tôi đều là công dân tốt! Thật đấy! Chưa từng làm chuyện gì xấu.” Hà An ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay.

Hà đại tổng quản mời hai người họ ra ngồi phía bên kia sofa: “Đây là luật sư Trương của chúng tôi, anh Mã chị Phùng không cần phải căng thẳng, chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn nói với hai vị về chuyện đi hay ở sau khi căn nhà này thay đổi chủ.”

Cả đời này đây là lần đầu tiên chị Phùng nhìn thấy anh Mã bị người ta hù dọa: “Đổi chủ?”

“Đúng, hiện giờ căn nhà này là tài sản của thiếu gia nhà chúng tôi, chính là vì thiếu gia bên kia.” Khách, khách thuê mới?! Sao căn nhà này có thể là của cậu ấy?

“Đây là bằng chứng giao dịch và giấy thay đổi chủ hộ của căn nhà này, bây giờ chúng ta bàn một chút về chuyện hai vị đi hay ở lại đây. Thiếu gia nhà chúng tôi không hề có ý đuổi hai vị đi, chỉ cần hai vị chấp nhận điều kiện của thiếu gia chúng tôi thì hai vị muốn ở lại đây bao lâu là tự do của hai vị. Luật sư Trương, giới thiệu cho hai vị này biết điều kiện thuê nhà, xem xem anh Mã và chị Phùng có thể chấp nhận hay không.”

“Vâng.” Một người đàn ông đeo kính tẩm ba mươi tuổi bước lên trước, để một bản tài liệu ra trước mặt hai người họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.