Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú

Chương 16: Hắc hoàng Ryou




“Mệt rồi à? Có cần nghỉ một lát không?”

Hạ Diệu Diệu cắn răng, không biết là mệt hay là chua xót. “Điều quan trọng nhất khi chạy 1800 mét là phải KIÊN TRÌ!”

Khoảng chín giờ tối, trên con phố lớn đèn đuốc sáng trung đông người qua lại, người đi hóng mát dạo phố, mặc đủ loại trang phục. Người quản lý một cửa hàng KFC diện tích không quá lớn nhìn đồng hồ rồi hô: “Đổi ca nhóm thứ sáu.”

Hạ Diệu Diệu thuần thục thay đồng phục, nhảy lên chiếc xe đạp chờ sẵn bên ngoài, vui vẻ đặt tay lên hông bạn trai: “Đi thôi.”

Tiết trời như vậy, dưới bầu trời đêm rực rỡ ánh sao, hàng đèn đường triền miên không dứt, cách đó không xa có năm ba tốp người đang khoác tay đi dạo bộ dưới hàng cây xanh với hương hoa thơm ngát. Đi thêm một trăm mét là đến một công viên. Trên đường Hà An chở cô qua dường như đom đóm cũng có thể bay ra từ trong góc phố, lãng mạn ngập trời. Hạ Diệu Diệu nhàn nhã hít thở không khí không có mùi xe ô tô, tâm trạng phấp phới. Cô bỗng nhiên bắt đầu nói những lời thừa hơi, làm màu vô thưởng vô phạt, trong giọng nói còn vương vấn sự tản mạn, nghiêm túc của một thiếu nữ: “An An, anh có yêu em không?”

“...” Hà An rất muốn trợn mắt lườm cô, không muốn để tâm đến cô.

Không trả lời à? Hạ Diệu Diệu bĩu môi, thuần thục vẽ lên từng thớ thịt trên lưng anh, giọng điệu đe dọa: “Anh lại giở chứng... có phải không?” Hà An giật mình: “Yêu.”

Hạ Diệu Diệu gật đầu, nụ cười xấu xa, lập tức thể hiện lòng trung thành: “Em cũng yêu anh.” Một lúc sau cô lại rảnh rỗi lắc lư chân kiểm chuyện: “Có phải là anh rất rất thích em không?” Nói xong, ngón tay cô đã vạch một đường cong lên da thịt mềm mại của Hà An.

Hà An chịu thua: “Ừ...”

Hạ Diệu Diệu ngoẹo đầu, cười ngây ngốc. Cô dựa cả người vào lưng Hà An làm nũng: “Biết ngay mà, có phải cả đời này anh cũng chỉ yêu một mình em thôi đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy thì phải làm thế nào nhỉ, chỉ thích em, chỉ muốn đối tốt với một mình em, em bảo anh rẽ trái thì anh phải rẽ trái, bảo anh rẽ phải thì anh phải rẽ phải.” Nói xong còn không quên chỉ trái chỉ phải, Hà An phải nắm vững tay lái mới không bị lãng xe theo: “Không nghe được lệnh của em sẽ thấy cả người khó chịu.”

“...”

Hạ Diệu Diệu thoải mái ngả nghiêng “lăn lộn” trên lưng Hà An, đắc ý nhìn lên bầu trời, tuyên bố chủ quyền của mình: “Tất cả tình yêu của anh chỉ có thể là em. Anh chỉ có thể đối tốt với em, cười với một mình em, cưng chiều một mình em, không được liếc mắt đưa tình với cô gái nào khác.” Nói xong bỗng nhiên lại nghiêm chỉnh bỏ tay ra khỏi lưng Hà An, ngồi vững rồi bắt đầu dọa nạt bạn trai: “Em nói cho anh biết, con trai nhất định phải chú ý vấn đề này, phải biết giữ mình. Đặc biệt là khi nhìn thấy gái xinh, anh không được nhìn cô ta, cũng không được cho cô ta biết là anh đã mê đắm cô ta, phải đả kích cô ta, cười nhạo cô ta. Con trai biết giữ mình mới có sức hút, nói vậy có khi cô ta lại còn thích anh ấy chứ, trên tivi toàn diện như thế. Ngoan nhé, để thu hút được gái xinh anh phải mắt cao hơn đầu.”

Có người trúng chiêu đó mới là lạ, trừ khi là tự tìm đường chết: “Cũng đừng tùy tiện thể hiện phẩm chất cái gì mà ưu tiên phụ nữ, việc năng đàn ông làm, đặc biệt là con trai đã có bạn gái càng không được như vậy, như vậy tuyệt đối sẽ không thể hiện rằng anh có phong độ mà sẽ chỉ khiến trong anh có vẻ như là đang có ý đồ khác, bụng dạ khó lường, anh đã biết chưa?”

“Có biết chưa?” Muốn ăn nhéo phải không!

“Biết rồi, biết rồi.” Hạ Diệu Diệu hài lòng gật đầu: “Không chỉ phải biết mà còn phải nhớ đấy, trong mắt phụ nữ thì đàn ông hấp dẫn nhất là người nghiêm túc có trách nhiệm, chỉ đối xử tốt với một mình bạn gái thôi, một lòng một dạ với bạn gái. Cho nên anh chỉ được tốt với em thì mới có sức hấp dẫn, năm mươi năm sau mới có khả năng được rất nhiều cô gái sùng bái ngưỡng mộ nuốt nước bọt, anh hiểu chưa?”

“Tại sao phải là năm mươi năm sau!”

Hạ Diệu Diệu nhéo Hà An, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là anh phải một lòng một dạ với em, hiểu chưa?” “Biết rồi!” Cô xuống tay luôn không nương tình. Hạ Diệu Diệu cảm thấy uy hiếp đã đủ thể là lại ôm eo Hà An, xoa nhẹ chỗ nhéo: “Sau này nếu anh gặp người đẹp hơn em, dáng đẹp hơn em, trẻ trung hơn em, anh cũng không được liếc nhìn lấy một cái, nếu không em sẽ chọc mù mắt anh!”

Hạ Diệu Diệu giơ hai ngón tay ra chọc mạnh vào lưng anh: “Anh đừng nghĩ là em nói đùa, đến lúc đó em sẽ cho anh biết tay! Có phải đời này anh chỉ yêu mình em không hả?” “...” Lại nữa rồi, Hà tổng tài phong độ ngút ngàn trợn mắt lườm một cái. Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên có vẻ buồn bã đau lòng: “Nếu lỡ anh yêu người khác thì sao?” Khi yêu nhau con gái rất hay có cảm giác lo được lo mất như vậy.

Hạ Diệu Diệu giật mình, cuối cùng cũng nắm được khuyết điểm để gây chuyện: “Anh không trả lời! Có phải bây giờ anh đang nghĩ đến người khác không? Có phải anh thấy em không đủ xinh đẹp không? Có phải anh đã thấy em phiền phức rồi không! Chắc chắn là anh không thích em thật lòng rồi! Anh...”

Hà An quay đầu lại, bưng mặt cô lên, hôn lên đôi môi vẫn huyên thuyên không ngớt nãy giờ của cô!

Một lúc sau anh mới từ từ buông ra, nhìn chăm chú vào cô: “Anh chỉ yêu mình em thôi đã đủ mệt lắm rồi, không có hứng thú thử chịu tội thêm một lần nữa đâu!” Một câu nói thôi mà cô cũng phải nhai đi nhai lại mấy lần, từ không có chuyện gì cũng thành có chuyện, đúng là trẻ con!

Hình như không phải là lời nói tốt đẹp gì, Hạ Diệu Diệu cười ngây ngốc ôm eo Hà An dụi mạnh vào lưng anh: “An An, An An, em thích anh nhất.”

Đến ngày khai mạc thế vận hội thể thao mùa xuân, Hạ Diệu Diệu mới biết Hà An đã đăng ký tham gia rất nhiều hạng mục, gần như sắp xếp kín lịch suốt ba ngày khiến cô thẩm thắc mắc. Bây giờ tình cảm của họ ổn định, chắc chắn Hà An sẽ không vì lấy lòng cô mà “hy sinh” đến như vậy, còn vì một số nguyên nhân năm nay cô cũng không định “bắt nạt” anh. Dù sao cô đã đăng ký gấp đôi bù vào tổn thất của Hà An.

Nhưng không ngờ... Khổng Đồng Đồng đã đăng ký tham gia môn chạy một trăm mét. Trương Tấn Xảo đăng ký thi nhảy dây. Chu Tử Ngọc sắp xếp đăng ký nhảy cao và nhảy xa, trong đó nhảy xa là thi cùng Hạ Diệu Diệu. “Hà An nhà cậu cũng khá đấy, càng ngày càng ngoan.” Lần đầu tiên Hạ Diệu Diệu không đáp lại, cảm thấy hơi chột dạ. Nhân lúc Hà An khởi động để tham gia chạy một trăm mét nam, cô lén nhìn danh sách đăng ký của Hà An, chau mày lại: “Có phải là hơi nhiều rồi không...”

Vương Phong Long lau mồ hôi đi đến, đặt tay lên vai Hà An, cười đầy bí hiểm: “Khổng Tước lớp bên cạnh đăng ký cái gì thì Hà An đăng ký cái đó.” Nói xong liền chớp mắt với Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu nghe vậy nhìn Hà An với vẻ khó tin, Tuân Ích Diệu từ phong mình là thần đồng thể thao, đăng ký rất nhiều môn: “Anh chấp nhặt với cậu ta à?”

Hà An đập tay Vương Phong Long xuống: “Không phải, vận động gân cốt thôi.”

“Thôi đi.” Vương Phong Long vô tư xáp lại gần, không hề nể tình vạch trần Hà An: “Thể ai tối hôm qua sống chết bắt tớ đi lấy cho được danh sách đăng ký của cậu ta hả? Cậu ghét cậu ta trêu chọc vợ cậu vài câu, thù đến tận bây giờ. Rộng rãi chút đi, có gì mà không dám thừa nhận.”

Vành tại Hà An đã hơi đỏ lên: “Không phải.”

Hạ Diệu Diệu cười ha hả. Cô suýt quên cái người tên Tuân Ích Diệu, hiếm hoi lắm mới thấy Hà An ghi nhớ ai, còn lên cơn ghen nữa chứ: “Đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì, anh giảm bớt mấy môn đi.” Tuy con người Tuân Ích Diệu không ra làm sao những tế bào vận động rất tốt, nghe nói trước đây còn được trường thể thao gọi nhập học, nhưng sau đó bỏ thể thao đi học văn hóa, đúng là nhân tài trong lĩnh vực thể thao. Vương Phong Long bóc mẽ Hà An không hề nể mặt, chuyện bí mật như vậy mà lại nói ra trước, nhỡ chẳng may Hà An thua thảm đến lúc đó sẽ càng mất mặt hơn nữa: “Đúng là nhiều quá, cậu không tiện xem tử thi đấu.”

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.