Ta Độc Sủng Tam Cung Lục Viện

Chương 101: Ngoại truyện 2




Anh ấy cau mày lại, mím chặt môi, nhìn tôi thật kỹ, từ từ giơ hai tay ra phía tôi. Vạt dưới áo gió của anh ấy bị gió thổi lên, nụ cười trên mặt dần dần hiện lên được ánh nắng rát lên một lớp màu vàng.

Sự uất ức của tôi càng lên, thì ra yêu và hận đan xen trước đây tôi cũng đều chưa quên, thì ra cảnh tượng nát lòng đó vẫn còn rõ ràng như vậy…

Song hai chân lại không chịu nghe lời, tôi lao nhanh về phía anh ấy, đầu lao vào lòng anh ấy, nước mắt cứ thế tuôn trào, vùi đầu vào ngực anh ấy, khóc thút thít.

“Nha đầu ngốc, xin lỗi em…” Tôi cảm thấy tim anh ấy cũng đang đập thật nhanh như vậy, cánh tay anh ấy khép lại, ôm tôi vào trong lòng thật chặt. Mùi hương trên người anh ấy vẫn còn mùi thuốc lá nhè nhẹ, tôi cứ tham lam mà hít lấy hít để, hai tay bất giác vòng qua eo anh ấy, “Mộng Hàn, ai bảo anh đến đây, anh đi đi…”

Anh ấy dùng tay lau vết nước mắt trên mặt tôi.

“Em chính là ngốc, cho nên mới bị anh lừa, em chính là ngốc mới có thể…”

Anh ấy ôm tôi, một câu cũng không nói gì.

“Mẹ em nếu biết anh đến nhất định sẽ nổi trận lôi đình.” Tôi khóc đủ rồi, đối mặt với hiện thực, lại lo lắng.

“Sớm muộn gì ngày này cũng phải đối mặt.” Trong giọng nói của anh ấy, tôi nghe thấy, anh ấy cũng đang lo lắng. Tôi nghĩ nếu không phải trước đây đột ngột xảy ra chuyện của Lâm Uyển Uyển, có lẽ anh ấy không thể nhanh đến như vậy. Xưa nay anh ấy đều là một người làm gì cũng có kế hoạch, việc không có chuẩn bị như lúc này, anh ấy ít khi làm.

“Anh thực sự muốn lên sao?”

“Ít nhất, nên để họ biết, anh có thành ý chủ động muốn tái hôn với em.” Ngón tay anh ấy từ từ thư giãn đôi mày đang cau lại của tôi.

“Anh đã mua một vài thứ ở sau xe, đi thôi!” Anh ấy kéo tay tôi thật chặt, đi về phía đuôi xe.

“Chu Chính cũng ở đây, anh ta đột nhiên tới, nói là một lát đi ngay!”

Mộng Hàn bỗng dưng cứng đờ người, im lặng vài giây, trong ánh mắt lộ vẻ ớn lạnh.

“Anh ta đang ở đây sao…” Mộng Hàn mím chặt môi, mở cốp xe ra. Tôi xách chúng trong tay, trong lòng có chút không có sức lực. Tôi biết tính cách anh ấy và tôi có lúc rất giống, nếu tôi cố ý để anh ấy tránh Chu Chính thì trong lòng anh ấy có lẽ càng không vui.

Qua hai tầng lầu, Mộng Hàn đột nhiên dừng chân. Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy, tâm trạng theo đó cũng bị lắng xuống. Bố và mẹ giống như nhân vật trung tâm đang tiễn Chu Chính cũng đi về hướng của chúng tôi. Còn Chu Chính hiển nhiên đã nhìn thấy chúng tôi.

Tôi đoán Chu Chính cũng không muốn để Mộng Hàn ngại, không đợi tôi đã vội vã đi rồi, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

Lúc này, mẹ và bố rõ ràng cũng nhìn thấy tôi và Mộng Hàn. Cách một đoạn, nhưng tôi cũng cảm thấy trong ánh mắt của mẹ như sắp phun lửa vậy.

Lại là Chu Chính bước nhanh tới, cười với tôi và Mộng Hàn nói: “Hai người về rồi à, tôi có việc phải đi trước, có gì liên lạc điện thoại sau!“ Nói rồi anh ta quay người vẫy tay chào bố mẹ tôi, bước nhanh qua chúng tôi.

“Đợi đã.” Mẹ lao theo, không quan tâm gì tới tôi, chạy đến gần Chu Chính, đưa hộp cơm trong tay cho anh ta. “Đây là bánh rán Đồng Đồng đưa cho cháu, đừng quên chứ.”

Tôi cảm nhận thấy tay Mộng Hàn càng ngày càng lạnh…

Tiếng xe hơi đằng sau dần dần nghe không rõ nữa. Tôi cảm thấy một luồng ngoại lực đẩy đến, có ai đẩy tôi thật mạnh từ sau một cái, tôi chốc lát không đứng vững, cả người lao ngã xuống đất, cổ tay và đầu gối đều đau kinh khủng.

“Tiêu Đồng Đồng, con đừng nói với mẹ, người đàn ông con muốn dẫn về dịp Tết chính là anh ta nhé! Con đừng có mà nói, nếu không thì hôm nay mẹ sẽ đánh chết con!”

Mẹ chỉ tay vào tôi, toàn thân run lập cập. Bố đi tới đỡ lấy bà ấy, “Bà xã, Tết nhất đánh con làm gì?”

“Mẹ! Là con xin Đồng Đồng tái hôn với con, mẹ đừng trách cô ấy.” Mẹ bị lời xưng hô của Mộng Hàn khiến kinh ngạc nói không nên lời, nheo mắt nhìn anh ta, đột nhiên nghiến răng nói: “Ai là mẹ anh? Đừng có gọi lung tung.”

Sắc mặt Mộng Hàn trong chốc lát tái mét không còn giọt máu. Tôi giãy dụa đứng lên đi đến cạnh anh ấy, “Mẹ, trước tiên đừng tức giận, chúng ta vào nhà hãy nói được không?” Lúc này tôi đã thấy rất nhiều người ở lan can thò đầu ra, nhìn về phía chúng tôi. Mẹ luôn thích thể diện, tức đến mức mặt lạnh tanh, giậm chân đi về phía trước. Chúng tôi lặng lẽ đi theo sau.

Chúng tôi vừa vào cửa nhà, mẹ đã đóng cửa ầm một tiếng, lúc nhìn tôi đã nước mắt dàn dụa.

“Mẹ…” Bao nhiêu năm rồi, mẹ hầu như chưa từng rơi lệ, ngoại trừ khi bố con sinh bệnh, vài lần đều là vì con và Mộng Hàn. Nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, tôi gần như muốn cắn nát môi mình.

“Tôi xin anh hãy bỏ qua cho đứa con này của tôi…” Nói rồi, mẹ quỳ xuống trước Mộng Hàn.

“Mẹ…” Tôi thét lên, Mộng Hàn cũng quỳ xuống.

“Con gái, mau đỡ mẹ dậy.” Bố vội đi tới kéo cánh tay mẹ. Mẹ vung tay ông ấy ra, ông ấy bất lực vỗ vào đùi mình, khuôn mặt khổ sở nhìn Mộng Hàn, “Tết nhất, lại tạo nghiệp gì đây!”

“Sở Mộng Hàn, tôi nghe nói anh giờ có tiền rồi, anh muốn tìm cô gái như thế nào chẳng được. Đồng Đồng nó không có mắt nhìn, bị anh hại một lần, vẫn không nhớ đau, song anh không thể vì vậy, mà còn tiếp tục lừa gạt nó…Nó đã sắp 30 tuổi rồi, anh lại làm lỡ vài năm nữa của nó, cả đời nó sẽ bị hủy mất.”

“Mẹ, trước kia là con sai, không chăm sóc tốt Đồng Đồng, khiến cô ấy chịu nhiều đau khổ, con sẽ dùng nửa đời còn lại bù đắp cho cô ấy. Đồng Đồng, cô ấy rất hiếu thuận, mẹ như vậy, Đồng Đồng chịu không nổi, mẹ mau dậy đi. Sao đến một câu trách con mẹ cũng không có?” Nói rồi Mộng Hàn không chờ phân bua lao lên dìu mẹ dậy. Bố thì đỡ bà ấy ở mé khác.

Chân của tôi mềm nhũn ra, hai tai ù ù, mẹ đúng là quá hận rồi.

Cảm giác người nhẹ bẫng, ngẩng đầu lên, thì ra Mộng Hàn đỡ tôi dậy. Mẹ được bố dìu dậy ngồi trên ghế đối diện, nhắm mắt im lặng rơi lệ.

“Mẹ, Tết rồi, mẹ đừng khóc nữa.” Tôi nghẹn ngào nói.

“Con gái, mẹ sắp 60 tuổi rồi, sống đến 80 tuổi, cũng chỉ còn 20 năm thôi. Mẹ không vì mẹ cậu ta từng mắng chửi mẹ, vì thể diện của mình mà phản đối hai đứa. Con và nó nói chung là không thể sống tốt với nhau. Con còn nhớ không, lúc đầu mẹ phản đối hai đứa kết hôn, con quỳ trước mẹ, đảm bảo anh ta nhất định sẽ tốt với con, đối tốt với nhà ta, song kết quả thì thế sao…”

“Lúc đó, mẹ không phải vì mềm lòng tin con, thì bây giờ con có thể đã có con biết chạy rồi. Nhìn lại con bây giờ xem, sắp 30 tuổi rồi, còn một mình cô độc đi đi lại lại trước mặt mẹ, mỗi lần nhìn thấy em con dẫn cháu về nhà, mẹ lại nghĩ tới con, rồi không chợp mắt được.”

“Bây giờ mẹ không cần con phải tìm người có tiền, chỉ cần có một người đàn ông tốt sống với con, mẹ cũng yên tâm rồi. Song người này, thì chỉ nói gia đình anh ta thôi, có thể dung nạp con không? Nếu mẹ anh ta không đồng ý hai đứa ở cùng nhau, thì anh ta sẽ vì con mà không nhận mẹ sao? Một người mà ngay cả mẹ cũng không cần, thì còn có thể mong đợi gì anh ta tốt với con? Nếu theo bà ta, thì những ngày sau này của con sống thế nào đây? Những năm đó, con vì cậu ta, mà ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu? Bây giờ người ta có tiền rồi, con càng không thể mất mặt. Con từ nhỏ đã kiên cường, đánh bao nhiêu lần cũng không thay đổi tính cách, nhưng lần này mẹ xin con, hãy cắt đứt với cậu ta đi…”

Giọng nói của mẹ không còn cay nghiệt như vừa rồi, mà khóc lóc, lòng tôi đau giống như bị dao cắt vậy, “Mẹ… con cũng biết… nhưng con không làm được, không bỏ anh ấy được.”

Nếu thực sự có thể, thì những năm qua con sớm đã quên anh ấy rồi, sao còn có ngày hôm nay?

“Mẹ, con đã sai ba năm, cuộc đời này của con con tuyệt đối không thể bỏ rơi Đồng Đồng nữa, những điều mẹ lo lắng, con không thể đảm bảo không thể xảy ra, con sẽ cố gắng hết sức để giải quyết những vấn đề đó. Xin mẹ cho con thời gian, con sẽ mang lại hạnh phúc cho Đồng Đồng.” Từng chữ từng câu Mộng Hàn nói, đều chắc như đinh đóng cột.

“Tôi không tin, cậu có thể đảm bảo mẹ cậu có thể đối tốt với nó không?”

“Mẹ…”

Mẹ lau khô nước mắt, hận nghiến răng, “Đàn ông trong thiên hạ này đều chết hết rồi sao? Sao cứ phải tìm cậu ta? Con muốn người đẹp có người đẹp, muốn học lực có học lực, con cảm thấy khó tìm thấy người hơn cậu ta sao? Người đàn ông giống như Chu Chính hôm nay đó, chẳng phải quá tốt sao?”

“Mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì, đó là đồng nghiệp của con!”

Tính khí của mẹ luôn nóng, lúc này tranh luận với bà ấy chỉ có thể khiến bà ấy càng nóng. Tôi nhìn Mộng Hàn không nỡ. Chỉ thấy anh ấy bước lên trước, đi lại gần mẹ, cung kính khom người 90o với bố mẹ, bố trừng mắt nói không nên lời, mẹ cũng cau mày, nhìn anh ấy.

Mộng Hàn đứng nghiêm chỉnh, vô cùng trịnh trọng nói: “Bố mẹ, con không hi vọng bố mẹ đồng ý con ngay, trước đây đều là lỗi của con, nhưng xin bố mẹ tin con, con và Đồng Đồng tái hôn là muốn tốt cho cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc, cố gắng hết sức để bảo vệ yêu thương cô ấy. Sớm muộn có một ngày, mẹ con cũng sẽ đồng ý cô ấy.” Từ một người đàn ông từng cao ngạo trước mặt mẹ tôi không chịu nói một câu nhún nhường giờ đây nói ra những điều này, chẳng trách bố mẹ đều vẻ khó tin như vậy.

“Mẹ, cả đời con quyết định ở bên anh ấy rồi.” Nước mắt lướt mướt, tôi lao về phía Mộng Hàn, đứng cùng anh ấy.

“Hừ, oan nghiệt, đúng là oan nghiệt… năm nay đúng là không tốt gì.”

“Bố, mẹ, con đi trước đây!” Mộng Hàn giơ tay muốn kéo tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của mẹ, lại thu về.

“Em tiễn anh.” Tôi túm lấy tay Mộng Hàn đi ra ngoài.

“Con quay lại cho mẹ, không cho đi!” Mẹ hét to.

“Ui chao, bà xã à…” Bố đứng bên cạnh im lặng bỗng nhiên rên rỉ. “Ông à, ông sao vậy?” Mẹ lo lắng hỏi. Tôi cũng lo lắng, hỏng rồi! Bệnh tim của bố! Mới quay đầu, đã thấy bố lén đưa mắt ra hiệu rồi.

“Không sao, trong lòng hoảng loạn, bà đỡ tôi vào phòng nằm cái, đừng có ồn nữa, im lặng chút.” Mẹ sợ đến mức cứ gật đầu, rồi không quan tâm chúng tôi nữa, dìu bố vào trong phòng ngủ.

Lúc vào tới nhà, mẹ gọi mình tôi đến trước mặt, không la hét mắng chửi như tôi tưởng tượng, mà giọng nói mẹ bình tĩnh, tôi nghe càng thấy lo lắng. “Chỉ cần mẹ còn sống, thì tuyệt đối không thể đồng ý chuyện hôn sự giữa con và Mộng Hàn.”

Mùng 6, tôi không cho Mộng Hàn đến đón tôi, một mình đi tàu hỏa đến thành phố A. Lúc xếp hàng mua vé tàu, nhận được điện thoại của Hân Hân, “Đồng Đồng, cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?”

“Sao vậy?” Nghe khẩu khí, cô ấy thực sự đang lo lắng.

“Mẹ tôi không cho tôi lên thành phố A làm việc nữa, giữ tôi ở nhà xem mặt, đợi kết hôn.”

Thực ra bình tâm mà nói, việc Hân Hân ở lại bên bố mẹ không hẳn không phải là một lựa chọn tốt.

“Hân Hân, cậu thấy thế nào? Cậu cảm thấy mình có nhất thiết ở lại thành phố A không?”

“Ui dào, cậu không biết đâu, bố mẹ Uông Tường gọi điện cho bố mẹ tớ nói chỉ nhận tớ là con dâu thôi, nói tên khốn đó là nhất thời bị mê hoặc, họ tuyệt đối không thể đồng ý con hồ ly tinh đó, còn nói ngày 30 Tết Uông Tường dắt con hồ ly tinh đó về, bị họ đuổi đi rồi. Mùng 1, Uông Tường lại về một mình, thì mùng 3 đã đi rồi. Bố tôi kịch liệt phản đối, còn mẹ dường như lại mềm lòng.”

“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Lúc tôi đi Hân Hân đối với Uông Tường vẫn còn lưu luyến lắm, bây giờ đã qua nửa tháng rồi, giờ không biết cô ấy định thế nào.

“Trong lòng tôi rối bời, một phút cũng không muốn ở nhà nghe mẹ lẩm bẩm nữa.”

“Trở về đi.” Trong tình huống này Hân Hân nên vị là tốt nhất, “cậu nói với mẹ cậu dù cho thôi việc thì cũng cần làm thủ tục, cứ giữ cậu vậy, đến lúc bị khai trừ, hồ sơ theo cả đời.” Người già rất xem trọng những thứ đó.

“Ha ha, Đồng Đồng, đúng là cậu thông minh nhất” Hân Hân nói với tôi trong điện thoại.

Vé tàu đúng là khó mua giống như tôi dự đoán, nhưng may mà không phải lâu lắm, sau vài tiếng, tôi lên tàu trước rồi mua vé sau, lên tàu đến phương Nam. Lúc xuống tàu, trời đã tối rồi.

Sau khi vẫy một chiếc taxi tôi gọi cho Mộng Hàn, nói anh ấy tôi đến rồi. Trong điện thoại anh ấy rất tức giận: “Muộn vậy rồi, em một mình chen chúc trên tàu, bến tàu lộn xộn biết bao em biết không?” Tôi cầm điện thoại lè lưỡi, trước đó tôi bảo anh ấy ngày mai mới tới.

“Anh cứ về trước đi, em còn bận chuyện tí, một lát sẽ gọi anh cùng ăn cơm.” Tôi cũng nghĩ như vậy, tuy bụng cũng đang phản đối.

Hân Hân nói buổi tối đến tìm tôi, nhưng gọi mấy cuộc, điện thoại cô ấy vẫn không liên lạc được. Đợi đến cổng tiểu khu, tôi vừa định gọi lần nữa. Bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Một trong đó không phải Hân Hân thì là ai? Người bên cạnh cô ấy tôi nhìn đi nhìn lại vài lần mới dám xác nhận là Thôi Duy em họ của Chu Chính. Hai người lưng quay mặt về tôi.

“Tôi tính rồi, hôm nay chắc cô sẽ về, vừa gọi điện thoại không ngờ cô lại đến cổng tiểu khu rồi.” Thôi Duy nói.

“Tôi đến tìm Đồng Đồng.”

“Trong túi là cái gì vậy, căng phồng ra!”

“Mẹ tôi đưa cho tôi thịt cá ê hề, ở nhà đã ăn phát ngấy rồi, còn bắt tôi mang theo.”

“Thật hạnh phúc, bố mẹ tôi đều ở nước ngoài không về, một mình tôi đón Tết cô đơn một mình.”

“Chi bằng anh tới chỗ Đồng Đồng, ba người chúng ta hôm nay cùng ăn cơm!”

Tôi không khỏi bối rối anh chàng Thôi Duy này quen thân với bạn học Hân Hân của tôi từ lúc nào vậy?

“Được thôi, được cùng hai người đẹp, hôm nay tôi mới gọi là đón Tết.” Thôi Duy cười và hỏi, “cô ấy lúc nào về?”

“Tôi đã về rồi.” Tôi đột nhiên xuất hiện, khiến họ cả hai cùng lúc giật mình.

Hân Hân chạy ra vỗ vai tôi thật mạnh một cái: “Cậu sao lại ở đây?” Tôi vừa nghe nhạc, hỏi lại: “Cậu sao lại ở đây?” Hân Hân vẫn chưa kịp trả lời, thì Thôi Duy đi tới giải thích nói: “Vì cảm ơn Hân Hân lần trước đưa tôi về lúc tôi uống say, tôi mời cô ấy đi ăn cơm, nhưng cô gái này thật thật thà, nói là đồng ý thì thấy hổ thẹn, ngược lại lại mời tôi, lần này nên đến lượt tôi mời…”

Thì ra là vậy, tôi nhìn cái ba lô to của Hân Hân, nói: “Hôm nay tôi không thể cùng ăn với hai người rồi, buổi tối còn có việc.” Tôi phải đi rồi, để Hân Hân ở nhà một mình ăn cơm cùng Thôi Duy, cô ấy sẽ đồng ý chứ?

Quả nhiên Hân Hân im lặng, dáng vẻ rất khó xử.

Chính lúc này, tôi nhìn thấy ánh mắt Hân Hân đột nhiên nhìn thẳng vào đằng sau tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, cái tên Uông Tường đáng chết không chết kia đang từ từ cúi đầu đi về chỗ chúng tôi.

Hân Hân nhìn tháy dáng vẻ Uông Tường cúi đầu thất thần, hận tới mức ngứa mồm. Nhìn Uông Tường càng đi càng gần, cố ý cao giọng, nói với Thôi Duy: “Thôi Duy, nếu anh không có việc gấp, thì đêm nay cùng ăn cơm với tôi nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.