Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 2




Một tháng sau, Tô Diễm lột được cái nẹp treo tay, hoạt động cánh tay một hồi, tuy chưa được linh hoạt lắm, nhưng còn tốt hơn nhiều so với không làm được gì, cảm giác khớp xương cũng khá ổn, hẳn là không có việc gì.

Từ khi Tô Diễm dùng tiền kiếm được mua một bộ quần áo nhìn được mắt, người đến tìm Tô Diễm nhờ viết chữ cũng nhiều hơn. Bề ngoài dễ nhìn, lại ôn nhuận thân thiện, chữ viết cũng rất tuấn dật, thu phí lại vừa phải, mới đầu chỉ có một vài đại thúc đại thẩm qua nhờ, giờ thỉnh thoảng còn có mấy nha hoàn này kia, có điều dù trả không ít tiền, nhưng những ánh mắt ẩn tình đưa tình kia lại khiến Tô Diễm vô cùng ngại ngùng.

Sau khi kiếm đủ năm lượng bạc, Tô Diễm thu dọn sơ qua, liền đi vào một tiêu cục, ra giá nhờ họ áp hàng tiện đường đưa anh đến thành đó nhất.

Tô Diễm xuống xe tại Nghi Châu thành, hỏi vị trí của Bán Nhật Các, liền đi đến đó. Bán Nhật Các là tên chung của các thanh lâu được Tô Diễm xây dựng về sau này, thương hiệu tuy không phải lớn lắm, nhưng trong nội thành ai cũng biết đến, giờ đã gần đến chạng vạng, Bán Nhật Các vừa bắt đầu mở cửa đón khách, tiểu quan mời khách nhìn có người đến liền nhiệt tình nghênh tiến vào trong, đôi mắt linh động cong lên thảo hỉ: “Công tử muốn đến Đông Lâu hay Tây Lâu?”

Trong Đông Lâu đều là nam quan, còn Tây Lâu nuôi toàn nữ tử.

“Cả Đông Lâu lẫn Tây Lâu ta đều không đến, ta muốn tìm *** chủ của ngươi.” Tô Diễm nhẹ nhàng tránh đi bàn tay đang vươn đến của tiểu quan, thản nhiên cười nói.

Nghe được hai chữ *** chủ, gương mặt tiểu quan biến sắc, nụ cười câu dẫn kia cũng lui xuống, cung kính cúi người: “Xin thỉnh tính danh công tử, để tiểu nhân còn vào thông báo.”

“Ta họ Tô, Tô Diễm.”

Không bao lâu sau tiểu quan kia liền đưa Tô Diễm vào phòng trong, căn phòng nhỏ riêng nóc riêng cửa dựng ngay chính giữa, khiến người ta có muốn nghe lén cũng phải bó tay.

Kẻ có thể để Tô Diễm yên tâm cho đi làm *** chủ đều là từ một tay Tô Diễm đào tạo ra, thấy người đi vào mang khuôn mặt thư sinh, thần sắc có chút nghi hoặc cùng đề phòng: “Vị huynh đệ này nhìn rất lạ a.”

“Tại hạ vẫn luôn hành động bí mật, Liễu công tử chưa gặp qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Tô Diễm ngồi trước mặt *** chủ Bán Nhật Các, nhàn nhã uống trà, cảm giác quen thuộc kia khiếm Liễu Sầm có chút ngỡ ngàng.

“Vậy hôm nay đến đây, chắc là có chuyện gì đó quan trọng?” Đề phòng trong mắt tan đi một phần, Liễu Sầm phát hiện bản thân khó có thể lòng sinh cảnh giác với người này.

Tô Diễm nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống, thấp giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo giáo chủ, nhưng chỉ e đường đi không được yên ổn, mong Liễu công tử có thể cho ta mượn vài huynh đệ, đưa ta về Hắc Mộc Nhai.

“Việc này ta đã biết, có điều để ta an bài một chút đã, ngày mai liền khởi hành đưa công tử về Hắc Mộc Nhai.”

Hắc Mộc Nhai.

“Giáo chủ, có muốn nếm thử chút vải miền Nam mới chuyển đến không?” Dương Liên Đình nịnh nọt cười, đang bưng một khay vải còn tươi nguyên đi đến.

Giáo chủ đại nhân mới vừa xử lý xong giáo sự lãnh đạm đáp lời, cũng không nhận lấy, chỉ nhấc vạt áo ngồi xuống, tự rót một ly trà, liền im lặng.

Dương Liên Đình cũng đi theo đến bên bàn trà, đặt bánh trái chuẩn bị từ trước xuống: “Giáo chủ, đây là chút điểm tâm Giang Nam ta đích thân phân phó trù phòng làm đấy.”

Giáo chủ đại nhân vẻ mặt vẫn lạnh tanh, thờ ơ “ừm” một tiếng.

Thái độ không giống trước của giáo chủ đại nhân suốt mấy ngày nay khiến trong lòng Dương Liên Đình thấp thỏm không yên, thế nhưng cứ đợi mãi trong tiểu viện thế này gã cũng không chịu nổi nữa: “Giáo chủ…”

“Chuyện gì?” Giáo chủ đại nhân ngẩng đầu liếc nhìn Dương Liên Đình, biểu tình nịnh nọt cùng điệu cười dối trá đều khiến giáo chủ đại nhân buồn nôn, gương mặt y vốn đã nhìn quen không còn mang biểu tình thản nhiên lại khiến y tâm an nữa, lại khôi phục trở về bộ dạng ban đầu, giáo chủ đại nhân cũng vô thức tản ra sát khí.

“Vết thương của thuộc hạ đã gần khỏi rồi,  nhiều ngày như vậy không để ý đến nội vụ, chỉ sợ huynh đệ trong giáo lời ra tiếng vào.” Dương Liên Đình dè dặt nhìn sắc mặt giáo chủ đại nhân, nhìn thấy giáo chủ đại nhân nhíu mày, lòng liền vui sướng.

Giáo chủ đại nhân chuyển đường nhìn, năm ngón tay siết lại thành quyền dưới tay áo rồi lại buông ra, lãnh đạm nói: “Vết thương chưa lành hẳn, nếu lao lực sẽ không tốt, việc này cứ chờ thêm vài ngày đã, để Bình Nhất Chỉ khám lại lần nữa khỏi rồi nói sau.”

Dương Liên Đình vốn tưởng giáo chủ sẽ đáp ứng, ai ngờ lại như vậy, có điều nghĩ qua, lại thấy giáo chủ đặt sức khỏe của gã lên đầu, quả nhiên giáo chủ vẫn đối gã… Dương Liên Đình hành lễ liền cáo lui, có điều giáo chủ đại nhân nhìn theo bóng gã, thần sắc tăm tối khó dò.

Tô Diễm vất vã mấy tháng trời, há lại cho phép ngươi phá hỏng.

Năm ngày sau, Tô Diễm rốt cục đứng trước đại môn của Nhật Nguyệt thần giáo, cầm mộc bài chứng minh thân phận của Liễu Sấm, Tô Diễm nét mặt thản nhiên đi lĩnh quần áo, vào trong viện giáo chủ đại nhân hầu hạ.

Người hầu trong viện giáo chủ đại nhân vốn không nhiều lắm, Tô Diễm đến liền phụ trách tỉa hoa tưới cây, vẩy nước quét nhà mấy việc vặt này thôi. Giáo chủ đại nhân bình thường thích thanh tĩnh, kể cả hồi anh còn chưa đổi hồn trở lại cũng không muốn có người đến quấy rầy thế giới riêng của anh với giáo chủ nhà mình, cơ bản không có việc sẽ không ai được vào.

Không yên lòng xén mấy cái lá, Tô Diễm thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng giáo chủ đại nhân, không biết y có ngủ cùng phòng với Dương Liên Đình không. Nếu Dương Liên Đình ngươi dám ngủ cùng một phòng với giáo chủ đại nhân… Tô Diễm nguy hiểm nheo mắt lại, cười đến cực độ nham hiểm.

Nghe tiếng bước chân từ cửa vọng lại, Tô Diễm thu hồi lại biểu tình không nên có trên mặt một gã tiểu tư, mặt không đổi sắc quét quét. Cửa viện bị đẩy ra, chủ nhân của tiếng chân kia chưa đi được hai bước đã mở mồm sai bảo Tô Diễm.

“Ngươi, mang một bình trà đến đấy.” Thanh âm vênh váo sai bảo cực kỳ hạ đẳng, Tô Diễm không cần ngẩng lên cũng biết Dương Liên Đình cũng đã trở về xác của gã.

“Dạ.” Tô Diễm cung kính chuẩn bị lui ra, chưa đi được mấy bước đã bị gọi giật lại.

“Chờ đã, ngươi là người mới hả?” Dương Liên Đình nhướn mày nhìn tên tiểu tư cúi đầu trước mặt.

Cung kính cúi đầu, Tô Diễm nhỏ giọng đáp: “Thuộc hạ hôm nay vừa được điều đến viện của giáo chủ hầu hạ.”

“Ngẩng đầu lên ta xem.” Dương Liên Đình theo bản năng cảm thấy người này có chút quen thuộc, lại không nhớ nổi hắn rốt cuộc là ai.

Tô Diễm ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Dương Liên Đình một giây liền nhìn xuống đất. Bàn tay cầm chổi siết chặt, khuôn mặt từng bị mình dùng qua trở về nguyên chủ, nhưng Tô Diễm vẫn cảm thấy rất không quen.

Mặt đã không còn là khuôn mặt vốn có của Tô Diễm, dù sao anh cũng đã sớm có chuẩn bị, vào hậu hạ trong viện của giáo chủ đại nhân, khả năng không đụng mặt với người này cũng quá thấp. Dương Liên Đình nhìn Tô Diễm vài lần, lại vẫn nhớ không ra đã gặp người này ở đâu, liền phất tay cho anh lui.

Đưa trà xong, Tô Diễm liền ngoan ngoãn về phòng mình, tuy rằng căn phòng này rất đơn sơ, nhưng nghĩ đến giáo chủ đại nhân chỉ ở cách anh có chưa đến trăm mét, lại bất giác an lòng. Chỉ là Tô Diễm không tính sẽ chính thức gặp mặt giáo chủ đại nhân sớm như thế, dù sao anh vẫn nhớ đêm đầu tiên anh đến thế giới này, dấu vết trên người y thê thảm thế nào.

Nếu giáo chủ đại nhân đã không còn thích Dương Liên Đình, Tô Diễm sẽ không chút nương tay, đem những gì gã làm với Đông Phương nhà mình trước kia trả lại gấp trăm nghìn lần (5nally: trước kia là không chỉ riêng cái đêm ấy ấy mà còn cả chuyện trong nguyên tác nữa). Nếu giáo chủ đại nhân vẫn còn dư tình chưa dứt, anh tất nhiên có thể khiến cho Dương Liên Đình bị giáo chủ đại nhân chán ghét, sau đó sẽ từ từ dạy dỗ gã.

Thấy thời gian đã không còn sớm, Tô Diễm bắt đầu lo đến bữa trưa của giáo chủ đại nhân, đặc biệt đến phòng ăn xem một chuyến. Thấy bóng dáng giáo chủ đại nhân ngồi trên ghế đá, ánh mắt Tô Diễm hận không thể mọc trên người y, chỉ là sợ giáo chủ đại nhân phát hiện, thế nên chỉ được một lát liền cúi đầu, cung kính bưng đồ ăn lên, sau đó lui sang một bên.

“Những món này…” Giáo chủ đại nhân nhìn một bàn đầy thức ăn, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên Đình trong một thoáng dao động, rồi sau đó lại lập tức khôi phục sự lãnh đạm thường khi.

“Đây là thuộc hạ đặc biệt phân phó phòng bếp làm, không biết có phù hợp với khẩu vị giáo chủ hay không?” Dương Liên Đình nói như đó là đương nhiên, còn chắp đũa gắp cho giáo chủ đại nhân vài miếng.

Tô Diễm đứng trong góc, cúi đầu, thần sắc khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.