Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 11




Có lẽ phần thưởng lần này quá lớn, hiệu suất hành động bao vây tiễu trừ ma giáo cao bất ngờ, trong lúc Tô Diễm còn đang phân vân giữa việc dùng thuốc mê hay thuốc xổ, đã có người đến báo, đại quân tiêu diệt ma giáo ngày mai có thể sẽ đến Hắc Mộc Nhai. Nhíu mày, Tô Diễm đưa bao thuốc mê trong tay cho thuộc hạ, liền phất tay cho gã lui.

Giáo chủ đại nhân đặt miếng vải đang thêu dở xuống, nghiêng người ôm hông Tô Diễm, tựa cằm lên vai anh, cười nói: “Mấy việc nhỏ này đừng có để tâm, cùng lắm đến lúc đó ta giết hết là xong.” Khí thế ngạo nghễ thiên hạ nhìn lên phá lệ kinh diễm, thế nhưng…

“Một mình ngươi có muốn cũng giết không kịp, thế nên cứ dùng chút thủ đoạn thì vẫn đảm bảo hơn.” Tô Diễm thả lỏng dựa người ra sau, thân mình liền thuận thế gối lên đùi giáo chủ địa nhân, nghiêng đi, vùi mặt vào bụng y, ngửi đến hương khí thoang thoảng trên người y, thanh âm ám ách truyền đến, “Mấy tên đầu đàn toàn một lũ tiểu nhân âm hiểm, không đề phòng trước thì nguy.”

Quả nhiên thế giới hiện tại chính đạo là âm hiểm, ma đạo mới quanh minh sao.

Ngày hôm sau, một đám chính đạo nhân sĩ do Tả Lãnh Thiền cùng Nhạc Bất Quần cầm đầu chưa đến giờ thìn đã nghênh ngang tới chân Hắc Mộc Nhai, người bình thường đứng trông coi đã bị Tô Diễm điều về, lúc này trên bậc thang thật dài kia chỉ đứng một người, phong thần tuấn lãng, tay áo tung bay, nét cười ôn nhuận bên môi khiến người người sinh hảo cảm.

“Chư vị tới cũng sớm quá, nếu không phải hôm nay Tô mỗ dậy sớm, e đã không kịp đến nghênh tiếp.” Tô Diễm cười như mộc xuân phong, có điều khóe mắt lướt qua mảnh áo nấp sau gốc cây kia, trong lòng lại khẽ thở dài, hiện giờ từ cao đến thấp trong thần giáo này, cần đến giáo chủ đại nhân thiếp thân bảo hộ thật cũng chỉ có mình anh thôi.

Tả Lãnh Thiền cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Ngươi chính là tên yêu nhân ma giáo Tô Diễm đi, trông cũng ra dáng người như thế lại đắm mình đi làm nam sủng cho tên giáo chủ kia, giờ còn ra đây diễn trò gì nữa?”

Ý cười trên môi Tô Diễm khẽ biến, chỉ còn tiếng thở dài tiếc nuối: “Tô Diễm quả thật là thành tâm chào đón, tại hạ đã cho lui toàn bộ thủ vệ, chỉ chờ các vị cùng tại hạ lên núi. Vất vả một chuyến đến tận đây, các vị chắc cũng không muốn trì hoãn ở chân núi này chứ?”

Tô Diễm nói càng thành khẩn càng hợp tình hợp lý ngược lại càng khiến cho đám người đa nghi càng thêm bán tín bán nghi, trong đám người lập tức xôn xao, Thiên môn đạo trưởng vung phất trần, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta người đông thế mạnh, chẳng lẽ lại còn sợ loại người đạo chích này sao?”

“Vậy mời các vị.” Tô Diễm khoát tay ngăn lại, một mình xoay người đi trước.

Nếu đi bước một lên trên, chỉ e phải qua một canh giờ mới đến nơi, Tô Diễm sao có thể tự hành mình như vậy được, vận nội công liền dùng khinh công lao đi trước, người đằng sau thấy Tô Diễm tăng tốc, cũng đều vận khinh công đi theo. Đường Tô Diễm chọn để lên Hắc Mộc Nhai là con đường gian nguy nhất, nếu một người còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhiều người rất dễ bị đùn đẩy đè ép, mà tốc độ của Tô Diễm càng lúc càng nhanh, đám người phía sau bám sát theo, chỉ sợ bị bỏ lại.

Thế nhưng một đường này, người lại chẳng ai nhường ai, Tô Diễm nghe vài tiếng kinh hô đằng sau, không nghĩ cũng biết có người rớt lại. Vì danh vì lợi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình?

Tô Diễm thở dài một tiếng, bàn tay vẫn đặt trước người ra hiệu, Tô Diễm nâng tay áo lén nuốt một viên thuốc, tiếp tục đi lên trước.

Tiếng vang phía sau nhỏ dần đi, nhưng Tô Diễm biết lại có thêm càng nhiều người ngã xuống, anh vừa cho người theo gió hạ mê dược khó phát hiện nhất, lượng dù không lớn, thế nhưng tại loại hiểm địa này, sai một bước cũng đủ chết, có điều như vậy mới chỉ rũ được đám đệ tử công lực kém cỏi, phiền toái lớn nhất vẫn còn bám sát đằng sau Tô Diễm kìa.

Đường đi được gần nửa, Tô Diễm lách vào khu rừng trúc rậm rạp, bên trong tất nhiên đã có đặt bẫy, có điều thứ dùng ở đây là kịch độc, kiến huyết phong hầu, tinh tế cắm trên mặt đất. Người càng đi càng ít, mãi cho đến được đỉnh Hắc Mộc Nhai, đội ngũ khổng lồ ban đầu đã chỉ còn một nửa, nhìn môn nhân của mình vô thanh vô tức như thế đã mất đi hơn phân nửa, sắc mặt đám người Tả Lãnh Thiền cực kỳ khó coi.

“Ma giáo quả thực quá thủ đoạn, những biện pháp đê tiện kia dùng cũng thật thuần thục.”

“Tả chưởng môn khách khí, chỉ là chư vị đang yên đang lành lại đến thần giáo ta đuổi tận giết tuyệt, chúng ta đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, tại hạ vốn tưởng chư vị phải hiểu được điều này, không ngờ ta đã đánh giá chư vị quá cao rồi.” Tô Diễm thở dài tiếc hận.

“Ngươi –” Một đệ tử trẻ tuổi của môn phái nào đó mà Tô Diễm không biết thiếu kiên nhẫn cứ thế nhảy ra, rút kiếm nhắm thẳng Tô Diễm, mũi kiếm rung động.

“Luyện kiếm quan trọng nhất là tâm tình, vị thiếu hiệp này tâm tình bất ổn, chỉ sợ kiếm pháp cũng…”

“Ai mượn tên yêu nhân ma giáo ngươi giả mèo khóc chuột! Tiếp chiêu!” Không ai ngăn lại, người này cũng cứ thế xông lên, kiếm phong nhắm thẳng Tô Diễm, nhìn thấy đã sắp đâm vào ngực Tô Diễm.

Tô Diễm nhấn chân hướng đến thanh kiếm kia, hai chân kẹp lại lưỡi kiếm liền chặn lại một kiếm này, lại thoáng dùng chút lực, thân kiếm keng một tiếng, gãy đôi.

Quả nhiên có nội lực dùng thật tốt.

Trong lòng Tô Diễm vừa lòng cảm khái một tiếng, hơn nữa cơ thể này trời cho cũng không tồi, có giáo chủ đại nhân dạy dỗ, thân thủ tiến bộ rất nhanh, miễn cưỡng cũng đứng đầu đám nhị lưu, có điều để đối phó đám cáo già trước mắt, vẫn tuyệt đối không đủ.

Ném nửa thanh kiếm kia xuống đất, Tô Diễm chắp tay với đám người trước mặt: “Hiện giờ chư vị cũng đã đến nơi, có điều thần giáo đến dễ nhưng đi không dễ, tệ giáo giáo chủ biết chư vị đến thăm, cũng đích thân ra đón.”

“Hừ, nói cũng thật xuôi tai, đám yêu nhân các ngươi giấu đầu lòi đuôi, hiện nay chỉ có một mình ngươi ở đây, không chừng những người khác đã đi làm mấy trò âm hiểm gì khác rồi cũng nên.” Tên đệ tử kia cực kỳ bất phục, ác ý phỏng đoán.

Có điều gã vừa dứt lời liền bay thẳng ra ngoài, đập vào một thân cây, bất tỉnh nhân sự.

“Dù có bảo rằng không hiểu việc đời, nhưng miệng vẫn nên sạch sẽ chút thì tốt hơn.” Giáo chủ đại nhân hồng y phiêu phiêu, giữa một đám giáo chúng chậm rãi đi tới, một thân khí thế lăng lệ khiến mắt Tô Diễm sáng lên.

“Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ.” Tô Diễm khom người thi lễ, đi tới phía sau giáo chủ đại nhân.

Nhìn thấy giáo chủ đại nhân xuất hiện, một đám chính đạo nhân sĩ vẫn vì nhiệt huyết, kích động mà phẫn nộ đòi đánh đòi giết xông lên, có điều bị mấy người đứng đầu ngăn lại.

“Xem ra ma giáo lần này là chuẩn bị mới đến.” Nhạc Bất Quần cau mày, nhìn Đông Phương Bất Bại bộ dáng phong tư yểu điệu trước mắt, thần sắc quỷ dị khó hiểu.

Biếng nhác cười một tiếng, giáo chủ đại nhân cười nhạo nói: “Chẳng lẽ còn phải đứng một chỗ chờ các ngươi đến chém chắc?” Tựa tiếu phi tiếu quét mắt qua đám người kia một lượt, giáo chủ đại nhân miễn cưỡng nói, “Bổn tọa hôm nay không muốn đại khai sát giới, đỡ vấy bẩn lên địa bàn của bổn tọa, hôm nay các ngươi lên năm người, nếu có được một người đánh bại người trong thần giáo ta, bổn tọa liền thả các ngươi về nguyên vẹn, nếu cả năm cùng bại…” Ánh mắt giáo chủ đại nhân thoắt cái lạnh băng, “Các ngươi liền phế bỏ võ công cút đi xa xa một chút cho bổn tọa, không có việc gì đừng có đến quấy rầy sự thanh tĩnh của bổn tọa.”

“Hừ, nếu theo lời ngươi nói, vậy chẳng phải là để mặc cho ngươi giết sao?” Tả Lãnh Thiền cười lạnh, “Tên yêu nhân ngươi cũng quá mơ mộng hão huyền rồi.”

“Ngươi nếu muốn một mống cũng không về được, bổn tọa cũng không ngăn cản.” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn Tả Lãnh Thiền, hàn quang trong mắt áp đảo, kêu một tiếng, vô số giáo chúng liền đồng loạt xông ra từ trong rừng trúc, nỏ trong tay chỉa thẳng vào đám người giữa sân.

Đây là không có sự lựa chọn nào khác.

Tô Diễm vốn không thích máu, giết người lại càng không, vốn Đông Phương nhà anh muốn giết hết đám người này cho gọn, hoặc thẳng tay ám sát đám người Nhạc Bất Quần cho chúng không còn đường lui, có điều Tô Diễm vẫn muốn giết sạch cái đám phiền toái này, đỡ cho về sau phải nghĩ ngợi nhiều.

“Dư Thương Hải phái Thanh Thành, lĩnh giáo Đông Phương giáo chủ cao chiêu.” Một nam nhân trung niên thấp bé đi ra, dùng giọng địa phương đặc sệt, rút kiếm nói với giáo chủ đại nhân.

“Không ngờ Dư chưởng môn cũng đến đây.” Tô Diễm mỉm cười nhìn Dư Thương Hải, người này cũng là một cái họa, không bằng giết hết một lượt luôn. Tô Diễm vô thanh vô tức nhéo lên lòng bàn tay giáo chủ đại nhân, y cũng nhẹ nhàng nhéo nhéo trở lại tỏ vẻ hiểu ý, thoải mái vỗ vỗ quần áo trên người rồi bước xuống.

Giáo chủ đại nhân mới vừa tách ra, Thượng Quan Vân liền đứng chắn trước người Tô Diễm. Nhìn cái tên Thượng Quan Vân gần như chắn sạch tầm mắt mình, Tô Diễm hoàn toàn bó tay với sự bảo hộ thái quá của giáo chủ đại nhân với anh.

Còn chưa chờ giáo chủ đại nhân dừng bước, Dư Thương Hải đã rút kiếm xông lên, đâm thẳng về phía giáo chủ đại nhân. Giáo chủ đại nhân chỉ hơi lắc mình liền trượt qua kiếm phong đánh đến, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Dư Thương Hải một cái, cước bộ chưa động, chỉ dùng một bàn tay đỡ lấy toàn bộ công kích của gã.

Hơn trăm chiêu qua đi mà giáo chủ đại nhân vẫn không hề nhúc nhích, khiến nhất bang chính đạo nhân sĩ sắc mặt càng khó coi, Dư Thương Hải tuy không thể tính là nhất lưu cao thủ, nhưng cũng vẫn coi như có bản lĩnh, có điều để cho người ta không nhích lấy nửa bước thì cũng thật…

Đem người này vờn đến mệt phờ, giáo chủ đại nhân tùy ý vung tay một cái, không ai nhìn rõ động tác của y, Dư Thương Hải đã bắn thẳng ra ngoài, bị giáo chủ đại nhân đánh bật vào thân cây, rồi vô lực ngã phịch xuống đất, dưới thân là một vũng máu đỏ tươi, dần dần hôn mê.

Sắc mặt Tả Lãnh Thiền đen đến dọa người, hai tay siết chật, phi thân mà lên: “Tả Lãnh Thiền thỉnh giáo!”

Quét lui một chưởng của Tả Lãnh Thiền, giáo chủ đại nhân cùng Tả Lãnh Thiền đấu một chưởng kia, nhìn hắn lùi lại mấy bước nhưng không hộc máu, đuôi mi giáo chủ đại nhân khẽ nhướn, thản nhiên nói: “Ngươi là Tả Lãnh Thiền kia đó hả?” Y nhớ rõ Tô Diễm có nhắc đến người này, tâm tư thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt, mượn đao giết người cái gì cũng thuần thục.

Tả Lãnh Thiền hạ xuống bàn tay đã khẽ phát run, rồi lại nắm chặt, cười lạnh châm biếm: “Giáo chủ nghe qua danh hào của Tả mỗ, Tả mỗ ta thật sự quá mức vinh hạnh.”

“Có thể chết dưới tay ta, quả thật khó được.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên tiếp lời, vung tay áo, một cây tú hoa châm liền bay thẳng đến Tả Lãnh Thiền, hắn rút kiếm đỡ lại, có điều vừa đỡ được một cây, lại có tiếp 3 cây đã tới trước mặt, hai châm ngập não một châm xuyên tim, cuối cùng ghim trên đất, hàn quang thoáng hiện.

Tả Lãnh Thiền ngã sấp xuống, mọi người thấy Tả Lãnh Thiền vừa xuất một chiêu đã bị tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại ghim chết, nét mặt đều lộ ra vẻ kinh hoàng. Sắc mặt Nhạc Bất Quần cực kỳ khó coi, cũng chỉ trơ mắt nhìn, chẳng còn ai có khả năng ra đấu với Đông Phương Bất Bại, chính hắn cũng không dám chắc, siết chặt lấy thanh kiếm trong tay, mu bàn tay nổi gân xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.