Tà Đế Cuồng Thê Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Chương 47: 47: 24 Giờ




Ngày tôi và Thiện bắt đầu làm việc ở chỗ mới, ai cũng hào hứng lắm. Cả đoạn đường đi, tôi cứ luyên thuyên không ngừng:

- Anh ơi nhà hàng đồ nướng, công việc có khác nhiều với nhà hàng cũ của mình không?

- Không. Anh nghĩ nó mới mở nên chắc sẽ nhà hơn.

- Vậy mà em cứ tưởng...?

- Tưởng gì? Anh là bếp trưởng thì em cứ vô tư đi.

- Thôi em xin anh. Em không dám đâu, người gì mà tự tin hết phần thiên hạ.

- Ừ. Thế mà vẫn có người chết mê, chết mệt đấy.

- Ai ngốc mới mê anh.

- OKI...Lỗi tại anh hết.

Tôi cười sặc sụa, nhìn cái vẻ cam chịu của Thiện. Chết thật, càng ngày càng mê lão này rồi, nói gì cũng thấy hay...

Nhà hàng đồ nướng chúng tôi làm việc, không to lắm nhưng được cái sạch sẽ. Chủ quán tên Sơn (bạn Thiện), ra tận cửa đón:

- Đến rồi à. Tao chờ nãy giờ.

Thiện gật gật đầu:

- Mất 1 đoạn đường tắc quá.

- Thôi không sao đâu. Vào đi tao bàn giao công việc luôn. Còn đây chắc là Hoài, bạn gái mày à?

- Ừ. Cô ấy sẽ làm phụ bếp với tao, tao nói với mày từ hôm nọ rồi như.

- Xinh gái phết, trông như người mẫu. Bảo sao mày lại giấu kĩ thế.

- Nay mày ăn khoai ngứa hay gì, nói linh tinh từ nãy đến giờ.

- ...

Sơn bất lực, cười hề hề. Tôi bẽn lẽn quay sang:

- Em chào anh.

- Ừ. Vào đây với anh.

Căn bếp này, nhỏ hơn căn bếp chỗ cũ tôi làm nhiều. Nhìn kĩ mới thấy có tất cả 4 người đang lúi húi làm việc, Sơn bắt đầu giới thiệu:

- Mọi người qua đây 1 chút, đây là Thiện từ nay chính thức là bếp trưởng nhà hàng mình, đảm nhận công việc thay cho ông Alex. Còn đây là Hoài, phụ bếp. Mọi người chào hỏi nhau đi, hi vọng chúng ta đoàn kết giúp nhà hàng ngày càng phát triển hơn.

Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, Thiên nở nụ cười rất tươi:

- Chào mọi người, tôi là Thiện năm nay vừa tròn 31 tuổi. Đã có kinh nghiệm đứng bếp hơn 7 năm nay. Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.

Tiếng xì xào bàn tán của hai chị đứng dưới; tự nhiên làm tôi khó chịu thế nào ấy:

- Anh Thiện 31 tuổi thật không? Sao trẻ và đẹp trai thế? Bọn em cứ tưởng anh chỉ khoảng 25 - 26 thôi.

- Đúng rồi đấy. Lúc nãy xe anh đỗ ở cổng, em còn tưởng là khách vip.

- ...

Thiện không trả lời ai, chỉ gật đầu qua loa. Nháy mắt ra hiệu cho tôi, đứng lên chào hỏi:

- Còn em là Hoài, làm phụ bếp. Mới có kinh nghiệm gần 1 năm nay. Cũng rất mong các chị giúp đỡ em ạ.

- ...

Màn chào hỏi kết thúc, bằng vài cái hắng giọng của anh Sơn. Riêng công việc thì đúng như lời Thiện nói, nhàn nhã lắm. Tính cả tôi và anh, thì bếp có tất cả 6 người. 3 nam, 3 nữ. Tôi thay áo đồng phục, rồi bắt tay vào làm việc luôn.

___

Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, cả tôi và Thiện cũng dần quen với công việc mới. Mấy anh chị trong bếp ai cũng vui tính lắm. Khi biết tôi là người yêu Thiện, thì mọi người càng thích thú hơn.

Nhất là hôm sinh nhật Thiện, anh Sơn đóng cửa từ sớm. Toàn nhà hàng tổ chức liên hoan linh đình.

Anh Sơn đẩy cốc bia đến trước mặt tôi:

- Hoài ơi uống đi, tới lượt em đấy.

Tôi lắc lắc đầu:

- Thôi em không biết uống đâu.

Chị Lan (Phụ bếp cùng tôi) cười khành khạch, vỗ cái "đét" lên bàn:

- Có người yêu ở đây còn lo gì nữa. Uống đi em, mạnh mẽ lên. Phụ nữ là phải có tí khí chất mới sang.

Chị Phượng ngồi bên vừa nướng thịt, vừa tranh thủ cổ vũ nhiệt tình:

- Cái Lan nó nói đúng đấy. Đàn ông uống được, sao phụ nữ mình lại không được uống? Hay anh Thiện cấm đoán em à? Thời đại nào rồi, còn có chuyện này?

- Không...Không phải đâu chị ơi...

Vốn dĩ là tôi không định uống đâu, nhưng thấy hai chị nhiệt tình quá đành bê cốc lên, nhắm chặt mắt làm 1 hơi hết sạch.

Tiếng hò reo, hưng phấn làm tôi rạo rực hết người. Chỉ muốn hòa nhập hết mình vào cuộc vui này, còn mọi chuyện thế nào? Thôi để ngày mai lo tiếp, đời sống được mấy đâu mà băn khoăn mãi?

Gần 11h ai cũng ngà ngà say, mặt tôi đỏ bừng nói lăng loạn xạ. Điện thoại rung liên tục, là chị gái gọi đến. Tôi lơ mơ lướt nút nghe, trả lời thật nhanh:

- Tối nay chị cứ ngủ trước đi. Em ngủ ở nhà hàng.

- Mày say à? Có biết mình đang nói gì không?

Tôi nghe mà chẳng hiểu chị đang nói gì, tắt luôn điện thoại bỏ vào túi sách mới ác chứ.

Thiện nhìn 1 loạt hành động ngớ ngẩn của tôi, anh lắc đầu ngao ngán:

- Em say rồi, ra đây anh đưa về nhà.

- Không...Em chưa say, anh mới say ý...Em muốn uống nữa, anh rót cho em đi.

- Ở đây hết đồ uống rồi. Muốn uống tiếp phải đi theo anh...

Tôi nghe xong, tự dưng gắt um lên:

- Đi thì đi. Sao nay anh nói nhiều thế?

- Oki...okiii...Em là nhất.

Lững thững bước sau Thiện, tôi thi thoảng còn ngân nga vài câu hát gì mà tôi còn không nhớ rõ.

Ngồi lên xe, chỉ biết Thiện choàng người qua thắt dây an toàn vào cho tôi. Nhưng tôi nhất quyết không chịu, còn kéo tay anh vào mồm cắn cho phát thật đau. Thiện kêu "Á" một tiếng, rồi lẩm bẩm:

- Uống có tí bia, mà như biến thành con người khác hoàn toàn. Lần sau có chết, cũng không dám cho em uống nữa.

Xe bắt đầu chuyển động, tôi không la hét nữa thì lại chuyển sang kéo áo, vuốt má anh.

Thiện một tay cầm lái, còn một tay thì phải giữ chặt lấy người tôi. Không cho tôi làm loạn thêm nữa.

"Ọe...ọe..."

Chiếc áo sơmi màu xanh đen đắt tiền của anh, bị tôi ói hết lên không còn ra cái hình dạng gì. Anh nhăn mặt, tôi càng khoái chí cười to. Rồi những việc làm điên cuồng tiếp theo, tôi không nhớ rõ nữa. Chỉ biết khi mệt mỏi rồi, mới cố gượng người chui vào ngực Thiện, ngủ ngon lành.

Qua một lúc lâu sau cảm giác toàn cơ thể nhẹ tâng. Rồi lại cảm nhận được sự êm ái, đằng sau cái lưng đang mỏi nhừ. Tiếng Thiện vẫn còn vang vọng bên tai:

- Hết chịu nổi em rồi, thể nào mai dậy cũng đau đầu cho xem.

Tôi thì nào có nghe ra câu gì, to gan vục dậy chồm người qua ôm chặt lấy eo Thiện:

- Không đi đâu hết. Ở đây với em.

- Anh đi tắm, áo bị em ói ra hết rồi. Người giờ có khác gì bình dấm đâu?

- Kệ...không được đi...

- ...

Thiện bất lực, ấn tôi xuống giường đi vào nhà tắm...

10" sau anh ra trên tay còn cầm cái khăn ấm. Lau qua mặt cho tôi, giọng nói đầy chất gây nghiện:

- Em nằm xuống ngủ 1 giấc đi, muộn rồi đấy.

- ...

Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng kéo tay tôi đút vào chăn mà tôi nào có chịu. Nhổm người lên đưa môi chạm vào môi anh, bắt đầu càn quấy:

- Ưm...ưm...

- Hoài...Hoài em lại đang khiêu chiến tính kiên nhẫn của anh đấy. Em có biết không?

- ...

Tôi không thèm trả lời, tay lần xuống ôm chặt cổ anh cười khúc khích. Lúc đó tôi còn chút liêm sỉ gì đâu, mặt nóng ran chỉ muốn áp xát vào làn da mát lạnh của anh thôi.

Dưới sự khiêu khích của tôi, Thiện dần không kiểm soát được. Anh hôn tôi sâu hơn, nụ hôn mãnh liệt cháy bỏng. Chứ không phải nụ hôn ngờ nghệch của tôi:

- Mai tỉnh dậy đừng trách anh...

...

Chúng tôi lại cùng nhau trải qua 1 đêm hoan ái nữa. Tuy tôi say, nhưng cảm giác chân thật của cả hai không hề biến mất. Tình cảm của anh giành cho tôi, hay sự tin tưởng của tôi giành cho anh là điều cả hai rõ ràng nhất. Mọi việc xong xuôi tôi quắp chặt lấy anh lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau tôi còn đang lơ mơ, nằm trong lòng anh thì tự nhiên thấy anh cựa người. Tôi "ưm" một cái, nhưng vẫn không chịu mở mắt. Thì ra anh với tay lấy điện thoại trên bàn:

- Alo...Anh nghe đây...

- Anh chưa ngủ dậy à?

Đầu dây bên kia giọng nói ngọt ngào, của một cô gái làm tôi giật mình tỉnh táo hẳn. Nằm yên không nhúc nhích mắt vẫn nhắm, lắng tai nghe từng câu từng chữ của cuộc nói chuyện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.