Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 72: Đóa Hoa Đào




– Nhiều lão hữu như vậy đến cửa vấn an lão hủ, thật sự là cảm động đến rơi nước mắt. Chư vị yên tâm đi, ta chỉ bế quan mấy ngày, thân thể không việc gì, không cần lo lắng.

– Hừ, lo lắng cái đầu ngươi! Đã đến lúc này, còn không mau đi ra, là muốn chúng ta ra tay phá vỡ kết giới của ngươi, kéo ngươi đi ra sao?

Vạn Nhất Thiên lạnh lùng nói, không có chút khách khí nào cả.

Tựa hồ biết rõ không thể tránh khỏi, sau một lúc, trong cửa lớn thương hội Thiên Nguyên chậm rãi đi ra một đám người.

Người cầm đầu đầu đội bảo quan, sảng khoái tinh thần, bộ dáng nhất phái tông sư, đúng là Đinh Sơn, hoàn toàn khác với khí chất mộc mạc lúc trước.

Nếu nói lúc trước là thao quang mịt mờ, Tiềm Long tại uyên, vậy thì lúc này đã là là Phong Vân hóa Long, Kiến Long Tại Điền rồi.

Kim Phong Ngân Mang đi theo phía sau Đinh Sơn, Thiên Giác vừa bị Lý Vân Tiêu thả ra không lâu thình lình cũng ở trong đó.

Mọi người không chút sợ hãi s, sau khi đi ra, Đinh Sơn và Thiên Giác vậy mà không để ý đến Vạn Nhất Thiên, ngược lại đầu tiên rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, đồng tử đều hơi co lại, lập tức rất nhanh khôi phục thần sắc lạnh nhạt.

Vạn Nhất Thiên cười lạnh nói:

– Rốt cục chịu đi ra sao? Ta cho rằng Đinh Sơn đại nhân đang tu luyện ô quy công, muốn ngủ đông đến mấy ngàn năm đấy chứ?

– Ha ha ha!

Bốn phía lập tức một mảnh cười to, đầy vẻ châm chọc.

Bọn người Thiên Giác sắc mặt đột biến, nguyên một đám lộ vẻ giận dữ, sát khí dần dần dâng lên.

Đinh Sơn giơ cánh tay lên, ý bảo bọn hắn tỉnh táo, lúc này mới dùng ánh mắt lười nhác đảo qua trên thân mọi người, nói:

– Hiện giờ đang vào buổi trưa, thời tiết nóng bức, mọi người vất vả chạy đến như vậy, đã ăn gì chưa thế?

Vạn Nhất Thiên:... ”

Lý Vân Tiêu cười sờ lên cái bụng, nói:

– Ăn rồi, ăn no rồi, các ngươi ăn chưa?

– Khục khục.

Đinh Sơn lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, không thể tưởng được lại bị người hỏi lại, có chút lúng túng nói:

– Vừa ăn xong.

Tất cả mọi người như muốn té xỉu.

Trên mặt Vạn Nhất Thiên mơ hồ có chút nộ khí, huy động nhân lực mà đến lười nhác, hào khí lại bỗng chốc bị phá vỡ hoàn toàn.

Vạn Nhất Thiên trên mặt không ánh sáng, quát:

– Đinh Sơn, ngươi đến cùng đang giở trò quỷ gì? Thương Minh vốn là một thể, ngươi vậy mà thừa lúc nguy cơ nổi lên lòng muông dạ thú, nuốt hai nhà khác, đây là mục đích gì, hôm nay phải cho mọi người một cái công đạo mới được!

Đinh Sơn giương mắt, kinh ngạc nói:

– Cái gì, nuốt hai nhà khác? Là người phương nào vu oan ta như vậy, thật sự là quá oan uổng a.

Vạn Nhất Thiên lạnh lùng nói:

– Không nên làm trò. Ngươi làm ra chuyện độc ác gì mọi người đều rõ ràng. Giả tiếng luyện đan, lừa mười tám vị cường giả tên khắp thiên hạ, dùng thủ đoạn ti tiện rút sạch Chân Nguyên người khcá, quả nhiên là khiến cho người tức lộn ruột!

– Ta làm cho người tức lộn ruột? Hừ, phải gánh trách nhiệm cho mười tám vị cường giả kia chính là ngươi ah, Vạn Nhất Thiên!

Đinh Sơn cười lạnh một tiếng, nói:

– Nếu ngươi không cố ý động tay chân trên phương thuốc, căn bản không có tình huống luyện chế thất bại xuất hiện, cũng sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nghiêm trọng như vậy.

– Cái gì?!

Tất cả mọi người cả kinh, tất cả đều nhìn về phía Vạn Nhất Thiên, chẳng lẽ đan phương kia là của hắn, hơn nữa còn động tay động chân?

Lý Vân Tiêu cũng à ngạc nhiên thoáng một phát sau đó liền hiểu rõ ra.

Khó trách Vạn Nhất Thiên tin chắc luyện đan tất nhiên sẽ thất bại như thế, nhưng sau khi Đinh Sơn bước vào siêu phàm nhập thánh lại thất hồn lạc phách như vậy.

– Ngươi có ý gì? Lại dám ngậm máu phun người ở trước mặt người trong thiên hạ, chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen như thế!

Vạn Nhất Thiên giận tím mặt, Xích Long Trường đập lên mặt đất một cái, tức đến toàn thân phát run.

– Hắc hắc, ta ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen?

Đinh Sơn cười lạnh nói:

– Năm đó là gia hỏa ti tiện nào cố ý khiến ta đạt được, hơn nữa bỏ đi toàn bộ phần mấu chốt trong đó chứ? Ngươi vẫn cho rằng ta không biết sao? Hắc hắc, nếu không phải ta thiên phú cực cao, tự tìm hiểu hơn nữa tu chỉnh thì sợ rằng trong quá trình luyện chế đã sớm đan hủy người vong rồi.

Sắc mặt Vạn Nhất Thiên biến hóa, lạnh lùng nói:

– Buồn cười, cái gì là cố ý để ngươi đạt được? Đan phương kia là ta thật vất vả tìm được, căn bản không thể nào phân biệt rõ thật giả, năm đó sau khi bị trộm sau ta còn giận dữ, tìm khắp toàn thành vẫn không có kết quả, thì ra là bị tiểu nhân ti tiện ngươi trộm đi, còn nói luyện đan là sự cố ngoài ý muốn? Vô sỉ!

Đinh Sơn mở hai tay ra nói:

– Được rồi, mặc cho ngươi nói thế nào, chuyện khiến cho người đau lòng đã xảy ra, ta mặc dù cũng có sai lầm, nhưng ước nguyện ban đầu cũng là muốn tốt cho mọi người, cục diện này ta cũng không chuẩn bị kịp. Hiện đã như thế, chỉ có thể cho qua chuyện cũ, cố gắng vì người còn sống thôi

Tất cả mọi người một hồi im lặng, chỉ cảm thấy chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như vậy, rõ ràng là người khởi xướng, lại trở thành như người bị hại vậy.

Vạn Nhất Thiên cũng sửng sờ không biết nói gì cho phải.

Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy có chút thúc thủ vô sách, người như vậy giống như là một khối đường kẹo mền, ngươi niết hắn thế nào cũng niết không nát, luốn dính dính khiến ngươi khó chịu:

– Đinh Sơn đại nhân nói không sai, chuyện cũ đã qua, kẻ sống nên động viện. Không biết đại nhân định “động viên” thế nào đây?

Đinh Sơn du du nói:

– Tự nhiên là dụng tâm kinh doanh thương hội, báo đáp cho mọi người. Về phần Chu Kỳ Thủy và Từ Vạn Sâm đại nhân hy sinh lần này, ta sẽ hảo hảo thay bọn hắn quản lý tốt thương hội, để bọn hắn không có gì lo lắng nữa.

Mọi người chỉ cảm thấy một cổ khí nghẹn nơi lồng ngực, phun thế nào cũng không ra được, khó chịu nói không nên lời.

Vạn Nhất Thiên lạnh giọng nói:

– Vậy rất tốt, hiện giờ thất đại Thương Minh đã bị ngươi chỉnh hợp hơn phân nửa, ta hi vọng Đinh Sơn hội trưởng nên bỏ ra chút thời gian, dẫn đầu Thương Minh ứng đối nguy cơ kế tiếp.

Đinh Sơn nói:

– Lăng Bạch Y?

Vạn Nhất Thiên nói:

– Đúng vậy.

Đinh Sơn mỉm cười, nói:

– Lăng Bạch Y là Vạn Bảo Lâu các ngươi rước lấy, liên quan gì đến Thương Minh? Nhưng dù sao Thương Minh vốn là một thể, cùng tiến thối, thương hội Thiên Nguyên ta nguyện ý ra một trăm triệu cực phẩm nguyên thạch, cộng thêm 100 kiện các loại huyền khí tài trợ giúp các ngươi, để tỏ tâm ý.

Sắc mặt Vạn Nhất Thiên trầm xuống, trong hai tròng mắt bắn ra sát khí, lạnh giọng nói:

– Quả nhiên là nuôi hổ gây họa, đuôi to khó vẫy, bổn tọa chẳng muốn nói nhảm với ngươi nữa, hiện giờ đường bày ở trước mắt chỉ có hai, hoặc là quy thuận, hoặc là chết!

Cãi cọ không thể lại đối phương rồi, Vạn Nhất Thiên rốt cuộc không còn nhẫn nại nữa, trực tiếp ngả bài, lạnh lùng nói:

– Nếu ngươi không thức thời vụ, bổn tọa hôm nay liền muốn an nội trước khi bài ngoại.

Đinh Sơn khẽ nhướng máy, nói:

– Nhất Thiên đại nhân đây là muốn tự giết lẫn nhau, hao tổn lực lượng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.