Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 43: Mất khống chế




Chắc là bây giờ đạo diễn Jacob sẽ hô CUT đúng không? Bởi vì tình tiết phim đã bị Cuồng Đao Tam Lãng sửa nát mất rồi!

Thế nhưng đạo diễn Jacob lại không hô CUT.

Bởi vì đạo diễn Jacob cảm thấy tên quần chúng mới chui ra này diễn rất tuyệt! Rõ ràng chỉ là vai tôm tép với vài lời thoại, thế nhưng diễn xuất lại rất xuất thần!

Tuy là hắn đọc sai lời thoại (đạo diễn Jacob là một người rất tinh thông văn hóa Trung Quốc, cho nên hắn nghe hiểu hết lời thoại phim. Hắn biết là vai quần chúng kia đã đọc sai tên người đàn ông mà Mộ Dung Họa sư tỷ phải lấy rồi). Thế nhưng không sao cả, chỉ cần biểu cảm đúng là OK!

Phối âm của bộ phim có thể sửa đổi trong quá trình hậu kì sau khi quay xong mà. Đây lại là một vai quần chúng nho nhỏ mà thôi, tiện tay tìm bừa ai lồng tiếng lại mà chẳng được.

Hơn nữa tên quần chúng này chỉ đọc sai có mỗi một cái tên mà thôi, khẩu hình của lời thoại khác đâu có sai, thế này lồng tiếng lại càng tiện!

Diễn viên người ta chỉ đọc 1234567 mà hậu kì còn có thể lồng tiếng thành đủ kiểu lời thoại phấn khích nữa là, thế này thì có xá gì đâu!

Cho nên cảnh này có thể quay tiếp được.

Chỉ cần vẻ mặt của vai quần chúng này không sai thì không có vấn đề gì.

Đạo diễn Jacob quyết định giữ tên quần chúng xuất thần này lại.

Người am hiểu việc tìm chết thì đều có chỗ xuất thần, này thì không thể phủ nhận được.



Nếu đạo diễn Jacob đã không hô CUT thì cứ thế mà quay tiếp thôi!

Bạch Tôn Giả lại nhập vai trong chớp mắt. Đại sư tỷ Mộ Dung Họa lấy Cuồng Đao Tam Lãng thì cứ lấy Cuồng Đao Tam Lãng đi, dù sao đây cũng là vấn đề giữa Dược Sư và Giang Tử Yên mà.

Ngay sau đó, vẻ mặt của Bạch Tôn Giả lại càng nôn nóng hơn:

- Lăng Sâm, bây giờ Mộ Dung Họa sư tỷ đang ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp cô ấy!

- Lăng Dạ sư huynh, ta vừa mới ở chỗ Mộ Dung Họa sư tỷ về đây, bây giờ chỗ tỷ ấy toàn người là người… chỉ sợ trước khi tỷ ấy gả cho Cuồng Đao Tam Lãng thì Lăng Dạ sư huynh không thể gặp được đâu. Thế nhưng… sư tỷ đã bảo ta mang một phong thư đến cho huynh đây.

Cuồng Đao Tam Lãng dùng diễn xuất nhập thần, diễn ra nội tâm nôn nóng vô vàn của vai quần chúng.

Hắn luống cuống tay chân moi một bức thư trong lòng mình ra, đưa cho Lăng Dạ sư huynh.

Bạch Tôn Giả nhận lấy phong thư ấy.

Đạo diễn Jacob vung tay lên, ống kính chiếu thẳng vào mặt Bạch Tôn Giả rồi chuyển tới bức thư trong tay ngài.

“Nếu quân không từ không bỏ, ta ắt sinh tử không rời.”

Mỗi chữ của sư tỷ đều như khắc sâu trong tờ giấy, lời lẽ không nhiều nhưng đã đủ để gửi gắm tâm tư cho Lăng Dạ.

Ba ngày sau hôn lễ sẽ diễn ra, đại sư tỷ Mộ Dung Họa muốn Lăng Dạ tới. Chỉ cần hắn đến, thì cho dù tất cả người trong thiên hạ đều ngăn cản, cô cũng sẽ bái đường thành thân với hắn!

Hết thảy tâm ý của sư tỷ đều nằm cả trong bức thư này.

Ống kính lại chuyển lên người Bạch Tôn Giả.

Bạch Tôn Giả nắm chặt bức thư, vẻ mặt kiên nghị:

- Ba ngày sau, dù hai chân có gãy ta cũng phải bò đến hôn lễ ấy!

- Lăng Sâm, cảm ơn ngươi đã mang phong thư này đến cho ta. Thật sự cảm ơn ngươi.

Bạch Tôn Giả nói.

- Ta cũng chỉ có thể làm được đến vậy thôi.

Cuồng Đao Tam Lãng lộ vẻ cô đơn rồi nói một câu đầy cảm thán.

Màn ảnh kéo ra xa xa, chiếu xuống mặt hồ trong veo gợn sóng.

Gió nhẹ thổi qua, lá rụng lả tả.

Nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả diễn một tay nắm chặt phong thư, một tay cầm kiếm, đạo bào và mái tóc đen dài tung bay trong gió.

Lăng Sâm do Cuồng Đao Tam Lãng diễn mang vẻ mặt cô đơn đứng đối diện với Bạch Tôn Giả.

Cuồng Đao Tam Lãng là một gã đàn ông ngông cuồng. Nếu hắn không tìm chết mà lẳng lặng đứng đó thì cũng rất đẹp trai.

Giờ này khắc này, hình ảnh trong ống kính hoàn toàn có thể cắt ra làm poster được.

Đạo diễn Jacob cảm thấy lấy hình ảnh này để kết cảnh là quá đẹp rồi:

- CUT!

Cảnh phim thứ hai đã hoàn thành.

Tiếp theo phải đổi bối cảnh để quay tình tiết Lăng Dạ bị mãnh thú tấn công.



- Mọi người nghỉ ngơi một lát nhé, tí nữa sẽ quay cảnh tiếp theo. Tống Bạch tiên sinh, diễn xuất của anh quá xuất sắc luôn. Còn vị tiên sinh diễn Lăng Sâm này nữa, anh diễn xuất có hồn như thế mà lại đi đóng vai phụ qua đường thì quả là đáng tiếc.

Đạo diễn Jacob nói nhiều một câu hiếm thấy.

Bạch Tôn Giả mỉm cười.

Cuồng Đao Tam Lãng cười ầm lên đắc chí.

Sau đó Bạch Tôn Giả thu kiếm lại rồi vẫy tay với Cuồng Đao Tam Lãng.

Thế rồi ngài lại vẫy tay với cả nhà Tuyết Lang Động Chủ, chuẩn bị đi tới bối cảnh tiếp theo với họ.

Cuồng Đao Tam Lãng thấy Bạch Tôn Giả xoay người định đi thì kêu lên:

- Ủa? Bạch Tôn Giả, chờ một tí!

Bạch Tôn Giả quay lại nhìn hắn với vẻ khó hiểu:

-?

- Bạch tiền bối à, không phải ngài nên dùng một cây phi kiếm dùng một lần để tống ta lên trời sao? Ta tìm chết phá nát cả tình tiết phim rồi, chắc là Bạch tiền bối không vui đâu đúng không?

Cuồng Đao Tam Lãng nhắc nhở Bạch Tôn Giả một cách đầy thiện ý:

- Đến đây đi, đừng tiếc thương ta! Phi kiếm dùng một lần hãy đưa ta lên trời đi! Cho dù là Lưu Tinh kiếm bản chỉnh sửa dùng một lần thì ta cũng không sợ! Cuồng Đao Tam Lãng không biết sợ hãi!

Vì sao Cuồng Đao Tam Lãng hắn có thể liên tục tìm chết mà không chết thật?

Thứ nhất: Hắn có nguyên tắc quá tam ba bận làm trụ cột. Chỉ cần khắc chế được điểm này là có thể tránh được kết cục đi đời nhà ma.

Đương nhiên là đôi khi hắn cũng không kìm chế được, bất cẩn tìm chết quá ba lần, vậy phải làm thế nào?

Không sao, còn có điều thứ hai!

Thứ hai: Mỗi khi hắn phát rồ lao đầu tìm chết thì sẽ luôn để lại một đường lui cho mình.

Ví dụ như khi đem Tô thị A Thất, Dược Sư và Giang Tử Yên đi chôn thì hắn đã khéo léo chôn Giang Tử Yên và Dược Sư vào cùng một mộ. Thế là hắn đã biến Giang Tử Yên thành một đường lùi.

Mà lần này khi lao đầu tìm chết thì đường lùi của hắn chính là Bạch Tôn Giả!

Phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả, tốc độ cao, hiệu suất cao, ai dùng đều biết!

Lần này hắn tùy ý phá hư tình tiết phim, chắc chắn là Bạch tiền bối sẽ không vui đúng không? Bạch tiền bối mà không vui thì sẽ tống hắn lên phi kiếm dùng một lần, thậm chí còn có thể là Lưu Tinh kiếm dùng một lần nữa ấy chứ!

Tốc độ của phi kiếm dùng một lần quả thực là siêu ngầu, “véo” một cái là có thể đưa hắn đi xa cả ngàn dặm rồi.

Đến lúc đó, dù là Dược Sư, Giang Tử Yên hay Tô thị A Thất cũng đừng mơ mà đuổi kịp hắn, cứ ở sau mông hắn mà hít bụi đi!

Khi cách xa một khoảng an toàn rồi, hắn sẽ chạy vào vũ trụ. Khi đó thì cả đám muốn tìm hắn còn khó hơn lên trời.

Dù Giang Tử Yên cô nương có tính toán tỉ mỉ thế nào thì cũng không thể tính ra được nước này đúng không?

Cô cho ta thuốc giải ngay sau khi ta đưa cha mẹ của Dược Sư đến đây, chính là sai lầm lớn nhất của cô luôn đấy, Giang Tử Yên cô nương!

Cô cứ ôm theo niềm hối hận vô bờ mà gả cho Cuồng Đao Tam Lãng ở trong phim đi!

Muahahahaha!

- Hả? Sao ta lại phải cho ngươi phi kiếm dùng một lần?

Bạch Tôn Giả hỏi ngược lại, hiếu kì lắm.

- Ơ?

Cuồng Đao Tam Lãng đớ ra:

- Bạch tiền bối, ta phá phim mà? Ta phá tan bộ phim của ngài mà, ngài không tức giận sao?

- Nói thật là lúc đầu thì ta hơi ngạc nhiên. Nhưng ta không giận, mà còn cảm thấy khá thú vị ấy chứ.

Bạch Tôn Giả chớp mắt một cái rồi nói tiếp:

- Hơn nữa chẳng phải ban nãy đạo diễn đã nói rồi sao? Tam Lãng đạo hữu diễn rất tuyệt, rất có hồn, đến đạo diễn còn khích lệ ngươi, ta cũng cảm thấy ngươi diễn ổn đấy.

Cuồng Đao Tam Lãng choáng váng.

- …

Đừng mà, Bạch tiền bối, sao ngài không ra bài theo lẽ thường vậy?

Hơn nữa… nguyên nhân cuối cùng là tại chính ta à?

Ta diễn xuất sắc á? Có hồn á? Còn được Bạch Tôn Giả và đạo diễn Jacob khích lệ và công nhận á? Thế nên Bạch Tôn Giả không những không giận mà còn thấy thú vị sao?

Sao lại thế được cơ chứ?

Nếu không được phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả đưa đi thật xa thì hắn xong phim là cái chắc!

Tốc độ ngự đao phi hành của hắn cũng nhanh đấy, nhưng trong nhóm Cửu Châu số 1 còn có mấy người nhanh hơn hắn nữa kìa!

Xong phim, xong phim thật rồi!

So với Dược Sư, Giang Tử Yên cô nương càng đáng sợ hơn.

Không được, phải nghĩ cách thôi, phải mau nghĩ cách thôi!

Chuyện tới nước này rồi, đành dùng thủ đoạn cuối cùng thôi!

Cuồng Đao Tam Lãng nhìn về phía Bạch Tôn Giả. Nếu tội phá hoại bộ phim không đủ để Bạch Tôn Giả dùng phi kiếm dùng một lần thì đưa hắn đi, thì hắn đành tìm chết thêm lần nữa vậy.

- Bạch tiền bối!

Cuồng Đao Tam Lãng gọi.

- Hả? Còn chuyện gì nữa à?

Bạch Tôn Giả nhìn về phía Cuồng Đao Tam Lãng với ánh mắt hiếu kì.

- Bạch tiền bối, ngài buộc tóc hai bím đáng yêu nhất luôn đó!

Cuồng Đao Tam Lãng gào toáng lên:

- Ngài để tóc bánh bao cũng siêu đẹp luôn, ta thích lắm! Ta sẽ rửa hai tấm ảnh ấy ra cỡ người thật rồi treo trong phòng mình!

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 sợ ngu người.

Tuyết Lang Động Chủ:

- Tam Lãng điên rồi à?

Dám lôi tóc hai bím của Bạch Tôn Giả ra đùa à?

Lệ Chi Tiên Tử:

- Hình như Tam Lãng có mưu đồ gì đó.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Ta đoán là hắn cố ý đấy!

Tô thị A Thập Lục:

- Nhưng mà cứ thế này thì chắc là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối sẽ chọc giận Bạch tiền bối nhỉ?

Mọi người thi nhau đoán già đoán non.

Thế nhưng Bạch Tôn Giả lại chỉ gật đầu:

- Cảm ơn đã khen ngợi.

Sau trận mưa sao băng phi kiếm một lần trên Đoạn Tiên đài, thì Bạch tiền bối đã không còn để ý đến sự kiện meme Bạch tiền bối nữa.

Nói cách khác, Bạch tiền bối đã miễn dịch với sự kiện meme Bạch tiền bối rồi.

Cho dù các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 nhắc tới việc này thì Bạch Tôn Giả cũng chỉ cười cho qua thôi.

Cuồng Đao Tam Lãng:

- …

"Đờ phắc, hôm nay Bạch tiền bối uống nhầm thuốc à? Sao hiền lành thế?"

Bạch tiền bối mỉm cười, nụ cười tươi rói ấm áp lòng người.

Cuồng Đao Tam Lãng tha thiết ước ao ngài dùng phi kiếm dùng một lần tiễn hắn một đoạn đường, chẳng phải là muốn nhân cơ hội chạy trốn khỏi cơn giận của Dược Sư và Giang Tử Yên hay sao? Làm sao Bạch Tôn Giả có thể cho hắn phi kiếm dùng một lần vào lúc này được cơ chứ?

- Tam Lãng đạo hữu!

Lúc này, Diệt Phượng Công Tử bên cạnh hắn lắc lắc cái di động trong tay:

- Ta đã báo cho Dược Sư và Giang Tử Yên cô nương rồi nhé. Không cần cảm ơn ta đâu, ta là Diệt Phượng thích giúp người làm vui.

- Diệt Phượng Công Tử! Ông nhớ mặt ngươi!

Cuồng Đao Tam Lãng gào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.