Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 41: Hạnh phúc ngập tràn




Một khoảng không sáng rực.

Điều lạ là không có chút thanh âm. Tựa như một con cự thú máu lạnh đang âm thầm thôn phệ tất cả.

Đây là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn. Vụ nổ cuồng bạo là vậy nhưng lại im lặng không tiếng động. Những nơi đi qua, tất cả đều tan biến thành hư không.

Sắc mặt mọi người kịch biến. Còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một luồng lực mãnh liệt tràn tới. Kết cục thân thể không đứng vững nổi, giống như lá cây bị thôi bay vậy,sóng không khí cường đại đẩy thân thể đi vài chục thước mới dừng lại.

Vùng trắng còn sót lại trước mắt mọi nguời rốt cục cũng dần dần tiêu tán. Khi bọn họ mở mắt ra mới thấy rõ khu vực vừa bị nổ. Tiếng hít thở đều đặn tựa hồ khiến nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống vài độ.

Tại trung tâm vụ nổ tất cả đều biến mất. Ngay cả một chút tàn cũng không còn.

Từ trung tâm vụ nổ trải trong phạm vi một trăm năm mươi thước, tất cả mọi thứ đều biến mất. Mới đây đám tạp tu vẫn còn ở kia, bây giờ thì một nửa số người đã biến mất, còn lại một nửa thì bị vụ nổ thổi bay, sống chết không rõ.

Cường bạo quá.

Uy lực như thế này, đều có thể với tranh phiến (phiến tạp dùng trong chiến tranh)

Tại khu vực phụ cận nơi vừa xảy ra vụ nổ, xuất hiện một vùng hình cầu trong suốt đường kính năm mươi thước.

Khu vực hình cầu trong suốt do vụ nổ hình thành này di động rất quỷ dị, giống như bong bóng trong nước. Mọi người chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, có vài người không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Nhưng mà, chung quanh đều là một đám tạp tu. Những tạp tu trừ có mắt ra thì họ còn có cảm giác.

Vô số cảm giác lần lượt đảo qua vùng không gian này. Vùng không gian này trống rỗng không có gì ở trong nhưng lại khiến từng nguời sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch.

-Cẩn thận.

Không biết là ai hô một tiếng mà hầu như tất cả tạp tu cùng xoay người hướng ra ngoài liều mạng bay đi.

Âm thanh thanh thúy như tiếng thủy tinh vỡ tựa như tín hiệu phát động nguy hiểm. Hình cầu trong suốt giống như bong bóng nước đột nhiên nổ tan. Không khí bốn phía trong khu vực điên cuồng bị dồn ép hút lại.

Một vòng xoáy không khí mắt thường có thể thấy được xuât hiện.

Ầm

Một gã tạp tu thành Ba Môn chạy không kịp bị không khí bạo ngược ép lại. Vừa chạm vào trong phiến không khí hình cầu này thì.. bành!

Hắn thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu. Khí áp cường đại trong phút chốc cắn nát lồng năng lượng của hắn. Ngay sau đó là thân thể của hắn cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ, máu hòa trộn với thịt nát. Vòng xoáy không khí chỉ duy trì thời gian cực ngắn, nhưng sự việc xảy ra trước mắt đã dọa mọi người ngây ngốc.

Những tạp tu vừa mới tránh thoát dòng không khí xong, mỗi người trong lòng đều sợ hãi ngơ ngác nhìn thịt vụn bay đầy trời, trên mặt không có một tia huyết sắc. Không riêng gì tạp tu của thành Ba Môn, ngay cả tạp tu của Mộc Tự doanh mỗi tên đều ngây ra như phỗng. Ai cũng không nghĩ được, hai người liên thủ một kích, vậy mà sinh ra uy lực khủng bố như thế.

Vừa rồi khu vực hình cầu trong suốt giống như bong bóng không khí là quả cầu chân không do vụ nổ hình thành. Quả cầu chân không cực không ổn định, sau khi bị vỡ khiến cho không khí điên cuồng xông vào. Đạt tới loại hiệu ứng như máy xay thịt. Do đó hình thành làn sóng sát thương lần thứ hai.

Chiến trường rộng lớn, tất cả tạp âm phảng phất bị một kích này của Tang Hàn Thủy và Tiêu Ba liên thủ hoàn toàn quét sạch, tĩnh lặng tới mức ngay cả một chiếc kim rơi đều có thể nghe được.

Hai người không hề lớn trong mắt mọi người đột nhiên trở nên cao lớn, khí tức tử vong phát tán ra dữ tợn hung ác.

Tạp tu của thành Ba Môn đã tan rã. Tia may mắn cuối cùng cho những tạp tu vừa rồi chạy thoát đã bị một kích khủng bố này đánh vỡ nát. Bọn họ vốn không phải là tạp tu bách chiến gì. Nhiều năm đóng quân, ngoại trừ tại nơi cai quản làm mưa làm gió ra thì lười biếng buông thả vô cùng, bản thân không có nửa phần ý chí chiến đấu. Thường ngày, chỉ cần bọn họ giả vờ quát lớn một câu, không có ai có dũng khí cùng bọn họ thực sự động thủ. Nhưng mà khi bọn họ gặp đối thủ là Mộc Tự doanh không biết sợ hãi, bộ mặt nạ tự coi là cường đại của bọn họ lập tức bị vỡ tan tành.

Những tạp tu của thành Ba Môn này đồng loạt nhất trí. Từng người ngoan ngoãn hạ mặt nạ xuống, giải trừ độ nghi trên tay mình, giơ lên quá đầu.

Tất cả đã hàng.

- Ôi. Chúng ta lại không có cơ hội xuất thủ rồi.

Tạp tu Lạp Nhĩ Thân nhịn không được lầm bầm một câu. Ánh mắt bất thiện của hắn nhìn chằm chằm những tạp tu xung quanh. Hắn hận không có người xông vào lúc này, nếu không đội thứ nhất bọn hắn có thể mở hàng.

Phàm là tạp tu bị ánh mắt của hắn đảo qua thì toàn thân đều run cầm cập, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ xuống mặt nạ xuống, giải trừ độ nghi trên tay, bày tỏ không có địch ý.

Hắn chỉ có thể bất mãn thu hồi ánh mắt của mình.

Lạp Phỉ Nhĩ không nói gì. Ngẩng đầu nhìn Tang Hàn Thủy và Tiêu Ba phiêu du trong không trung. Ngoài ánh mắt sợ hãi là sự sùng bái cuồng nhiệt

Cảnh tượng trước mắt cũng ra ngoài dự kiến của Trần Mộ. Nhìn thấy địch nhân đầu hàng, hắn không nhịn được có chút suy ngẫm. Từ trận chiến này mà xem, tác dụng chấn nhiếp của cao thủ đối với tạp tu bình thường thật sự thể hiện rõ địa vị của họ. Chiến đấu lúc trước bọn họ đã chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng mà địch nhân chỉ tán loạn thôi. Cho đến khi Tang Hàn Thủy cùng Tiêu Ba liên thủ đánh một kích thì những tạp tu này mới đầu hàng không một chút chống cự

Tạp tu giao nộp độ nghi mỗi người ủ rũ, thất hồn lạc phách.

Nhưng mà tác dụng làm mẫu của bọn họ cực tốt, tạp tu đóng quân dọc đường thấy được, tất cả đều ngoan ngoãn đầu hàng.

Trên mặt mỗi người Mộc Tự doanh tràn đầy sự hưng phấn và vui sướng.

Hoàn toàn thoát khỏi sự buồn bực mấy ngày nay. Bọn họ mỗi người ngẩng đầu ưỡn ngực, bọn họ có đủ lý do để kiêu ngạo. Mộc Tự doanh thời gian kiến lập mặc dù ngắn, nhưng với những chiến tích huy hoàng có thể nói đó là kỳ tích.

Đặt chân lên tòa thành thị này, Trần Mộ thầm thở dài một hơi đáng tiếc. Một tòa thành thị phồn hoa như vậy, nếu có thể làm nền móng căn cơ thì không gì tốt hơn. Nhưng hắn cũng biết ý nghĩ này không thực tế, môi trường quản lý của thành Ba Môn đối với Thương Lan mà nói là quan trọng nhất. Bọn họ lần này sở dĩ có thể dễ dàng thất thủ, nguyên nhân quan trọng nhất là bất ngờ không kịp tổ chức phòng thủ.

Tòa thành thị này muốn chinh phục chính thức còn khá xa. Những căn cứ tạp tu đoàn luôn luôn đóng cửa này, bên trong số lượng tạp tu nhiều, đủ đem vài người Mộc Tự doanh lúc này nhấn chìm. Hiện tại vài tạp tu đoàn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Một khi bức ép bọn họ thì lúc đó mới là chân chính chiến đấu.

Bất quá Trần Một đối với việc chinh phục tòa thành thị này căn bản không có hứng thú gì.

Nhưng thứ gì lấy được hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Nơi đóng quân đã mở cửa lớn, nhà kho, kho bạc tài chính của thành Ba Môn.. vân vân, tất cả cơ quan công quyền của chính quyền địa phương đều bị Mộc Tự doanh quét sạch. Những thủ lĩnh tạp tu đoàn ở thành Ba Môn ngạc nhiên phát hiện ra cái tạp tu đoàn không rõ lai lịch này tựa như châu chấu, cái gì cũng không tha, Nhưng mà thứ gì của dân chúng và đoàn thể, Mộc Tự doanh lại một xu không động.

Tất cả xe của thành Ba Môn đều bị tổ chức vận chuyển những vật tư tích như núi này.

Mỗi tạp tu của Mộc Tự doanh đều phấn khởi vô cùng. Có thứ gì so với việc này khiến người ta hưng phấn hơn không? Quy mô và mức độ phồn vinh của thành Ba Môn so với thành thị bình thường phải lớn hơn nhiều. Hơn nữa nó là cửa khấu biên giới trọng yếu, vật tư phong phú. Thật sự Trần Mộ với những tên gia hỏa chưa trải đời này không nói ra lời.

Tỷ như năng lượng, Trần Mộ chuẩn bị hơn mười chiếc.

Ngựa không có cỏ cả đêm thì không béo.

Trần Mộ trong đêm đó, nai lưng ra làm cũng không thể cố thêm. Nhưng sự hưng phấn giành được tiền của bất chính lại tịnh không đủ ngăn đi sự mệt mỏi ủ rũ. Sau khi tình thế yên ổn, chuyện đầu tiên hắn làm chính là ngủ. Hắn đã quá mệt mỏi.

Vừa nằm xuống, hắn ngủ liền mười hai giờ. Lúc hắn đang ngủ, công việc dọn dẹp vẫn bừng bừng khí thế tiến hành. Sau khi hắn tỉnh lại, tinh thần rất tốt. Toàn thân trên dưới, trong ngoài đều thoải mái. Bọn họ hiện tại đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Nơi này đã là biên giới phía bắc, bọn họ tùy thời có thể ly khai. Hiện tại Thương Lan chắc đã có tin tức, nhưng mà điều động đội ngũ tới lại phải cần thời gian.

Bước chậm đi ở đầu đường vắng vẻ. Đột nhiên, Trần Mộ phảng phất cảm giác trở về đầu đường ở Đông Thương Vệ thành. Tiểu Bộ Mặc hiển nhiên đối với tất cả chung quanh đều tò mò, ánh mắt linh động nhìn xung quanh. Duy A thì vẫn còn là bộ dạng ông cụ, cùng với vài tên hộ vệ tạp tu thất cấp đi phía sau. Lực lượng phòng vệ như vậy, không ai có dũng khí trêu chọc.

Tạp tu Mộc Tự doanh dọc đường nhìn thấy Trần Mộ, lập tức ngừng việc trên tay hành lễ chào.

Đối với Bạch tổng quản, những điều này là sự tôn kính phát ra từ nội tâm.

Bạch tổng quản một tay thành lập Mộc Tự doanh, hơn nữa một tay đưa bọn họ tới chặng đường ngày hôm nay.

Tang Hàn Thủy cùng với Tiêu Ba hai người chạy nhanh tới. Hai người ánh mắt rực đỏ, tinh thần lại cực kỳ phấn chấn.

Tang Hàn Thủy vừa hưng phấn lại vừa tiếc nuối nói:

-Lão bản, trong đó nhiều thứ lắm. Chúng ta chuyển không hết.

Trần Mộ nghĩ một chút rồi nói:

-Chuyển Âu Địch đổi thành tiễn tạp chưa ký tên. Ngoại trừ thứ cần cho chiến đấu thì cần chú trọng về phương diện tài liệu. Ngoài ra, nghe ngóng một chút, nơi đây có chuyên gia tạp giới không. Còn nữa, nguyên liệu tạp giới cùng thiết bị gia công tạp giới, chúng ta dùng mọi khả năng mang hết. Mặt khác, lương thực cũng là trọng điểm của chúng ta. Tranh thủ thời gian, giữa trưa ngày mai, trước mười hai giờ phải xuất phát.

-Rõ.

Tang Hàn Thủy cao giọng đáp.

Ánh mắt của Trần Mộ chuyển hướng Tiêu Ba:

-Đem thân phận của chúng ta công bố ra ngoài.

Tiêu Ba cười hắc hắc:

-Muốn nhìn vẻ mặt của những người đó một chút quá.

Công tác cướp đoạt vẫn như cũ tiến hành. Nhưng trong lúc vội vàng, vẫn còn rất nhiều thứ không có biện pháp mang đi.

-Giáo quan, mấy thứ này cứ như vậy bỏ đi sao? Đáng tiếc quá! Nếu không chúng ta sẽ tìm cỗ xe, xem có thể mang thêm một ít không?

Lạp Phỉ Nhĩ có chút tiếc nuối nhìn những thứ không mang đi được này.

Tang Hàn Thủy lắc đầu:

-Đội ngũ của chúng ta đã đủ khổng lồ rồi. Nhân thủ chúng ta lại không đủ.

-Mấy thứ này lưu lại cho bọn chúng, thật sự là đáng tiếc.

-Lưu lại cho bọn chúng?

Tang Hàn Thủy lạnh lùng một tiếng, trong mắt hung quang chợt lóe, tàn nhẫn nói:

-Truyền lệnh xuống, hễ là thứ gì không mang đi được, đều thiêu hủy sạch. Không thể cho tên vương bát đản Thương Lan kia chiếm tiện nghi được.

-Rõ.

Lạp Phỉ Nhĩ tinh thần phấn khích.

Mười hai giờ giữa trưa ngày hôm sau, một đội xe khổng lồ cồng kềnh bay giữa không trung.

Thành thị trước mắt tựa hồ không có biến hóa gì nhiều lắm, nhưng Trần Mộ biết, toàn bộ thiết bị thông tin, toa xe đường dài cùng tất cả phương tiện giao thông đều bị phá sạch sẽ. Đón tiếp đội ngũ của Thương Lan sẽ là một cái cục diện rối loạn. Những tạp tu đoàn đang co đầu rụt cổ trong doanh trại của mình ngầm đồng ý với loại hành động này của Mộc Tự doanh. Dù sao ích lợi của bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Bất quá dù đội ngũ này sắp rời đi nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ của đội ngũ này khiến đã khắc sâu trong tâm mỗi người

Ngày hôm qua, bọn họ rốt cục biết lai lịch các thứ của đội ngũ này.

Mộc Tự doanh là cái tên lạ lẫm, nhưng mà người thành lập ra nó, Bạch tổng quản lại có thanh danh rất lớn.

Sự liên thủ vây quét của Hắc đạo tứ quân thất bại, Thương Giang quân đứng đầu trong tứ quân bị Mộc Tự doanh diệt toàn bộ. Nghiêm Vũ đứng thứ mười [Hắc Tuyến tinh bảng] bị đánh chết. Phá vòng vậy tập kích bất ngờ thành Ba Môn, càng có thể nói là kinh hãi không thôi. Mọi người lúc này mới nhớ tới đệ nhất thiên tài chiến thuật của Liên bang La Tây Cư. Đối với tên tạp tu luôn luôn mang mặt nạ này đánh giá cao.

Bạch tổng quản, vút lên trở thành thiên tài chiến thuật với quyền lực mạnh mẽ ở liên bang. Còn Mộc Tự doanh, trở thành một trong những đội ngũ đứng đầu trong Liên bang, cùng ngang hàng với Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn gần đây, danh tiếng như mặt trời ban trưa.

Trần Mộ thu hồi ánh mắt, khẽ nói:

-Chúng ta đi thôi, mục tiêu, Thiên Hồ Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.