Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 14: Thiếu gia hoàng thế anh




Justin Warton đã chứng tỏ là một người bạn thú vị khiến cho cơn giận của Roslynn có thể lắng xuống hoàn toàn trong một khoảng thời gian ít hơn là nàng hi vọng, nếu cân nhắc tới cơn giận cáu kỉnh nàng đã có khi nó bị gợi lên hoàn toàn.

Và nàng còn giận dữ hơn vào lúc Frances tìm thấy nàng đi ra khỏi nhà kính và kịp thời lôi nàng lên gác để sửa lại kiểu tóc cho nàng, cái mà nàng không để ý là đã rơi xuống thành một đống lộn xộn rất đáng chú ý.

Người đàn ông quá đáng đã khiến cho vẻ ngoài của nàng trông như thể nàng bị ai đó cư xử thô bạo, khiến cho nàng phải chịu đựng một bài thuyết giảng nghiêm khắc từ Frances, dẫu cho nàng xứng đáng bị như vậy. Nàng biết nàng đã cư xử ngu ngốc, biết rằng nàng đã cực kỳ liều lĩnh. Nàng đã không cần phải được chỉ ra rõ ràng như vậy.

Nhưng nàng không thể phản đối cơn giận của Frances thay cho nàng, vì nó dựa trên tình yêu và sự quan tâm. Nàng chỉ có thể giận bản thân mình hơn, vì đã làm Frances phiền lòng, vì biết chuyện gì là tốt hơn trước nhất.

Sau một bài diễn thuyết dài về tai tiếng của quý ngài Anthony, Frances kết luận:

- Cậu đơn giản là không bao giờ được phép để bản thân ở một mình với anh ta lần nào nữa, Ros, đặc biệt là vì rõ ràng cậu đã bị anh ta thu hút.

- Mình chưa bao giờ nói vậy, Frances.

- Nhưng đúng là cậu như vậy. Mình đã thấy điều đó ngay từ lúc Regina đưa anh ta tới trước mặt chúng ta để giới thiệu. Và mình cũng đã thấy cách anh ta nhìn cậu. Hôn cậu trong nhà kính là một chuyện, nhưng cậu cũng biết là mọi thứ không dừng lại ở đó nếu cậu ở trong một nơi nào đó ít bị chú ý hơn.

Roslynn không thú nhận là nó đã đi xa hơn là một nụ hôn, cho dù ở một nơi công cộng như thế, hay là nàng không chắc chút nào về việc nó có thể đi xa hơn, hơn thế nữa nếu Anthony đã không kịp thời khôi phục ý thức lại và buông nàng ra. Nàng chắc chắn đã không phải người thoát ra trước, không phải là vì nàng không cố gắng, mà vì nàng đã bị giữ chặt trong vòng tay của anh.

- Đáng ra cậu nên nói với mình là cậu đã gặp anh ta ở vũ hội nhà Crandal - Giọng nói của Frances thình lình trở nên gây tổn thương - Mình đã có thể cảnh báo cậu sớm hơn, bởi rõ ràng là anh ta đã chọn cậu làm đối tượng chinh phục kế tiếp.

- Frances, Frances, cậu không phải cảnh báo mình. Mình đã nghe mọi chuyện về anh ta từ mấy kẻ tán chuyện tại buổi vũ hội rồi. Mình biết một kẻ ăn chơi bất hảo là thế nào.

- Vậy mà cậu còn để anh ta dẫn cậu đi.

- Mình nói với cậu rồi, anh ta đánh lừa mình - Roslynn phát khóc vì bực tức, và ngay sau đó thấy hối hận vì giọng nói của mình - Mình xin lỗi, nhưng cậu cần phải thôi lo lắng đi. Mình đã nói anh ta tránh xa mình ra rồi.

Frances mím đôi môi, đôi lông mày đẹp đẽ hình vòng cung nhíu lại với nhau.

- Cậu có nghĩ là những mong muốn của cậu sẽ có tác động tới anh ta không? Những người đàn ông như anh ta không chấp nhận sự từ chối, Ros. Vì một số lý do vô lý, họ chỉ càng bị hấp dẫn hơn khi cuộc săn đuổi trở nên khó khăn. Và anh ta, quý ngài Anthony ấy, là kẻ tồi tệ nhất trong tất cả những kẻ tồi tệ, đơn giản chỉ vì anh ta là kẻ đẹp trai nhất, "quý hiếm" nhất, và cũng là kẻ độc thân kinh điển nhất trên toàn bộ địa hạt này. Anh ta sẽ không bao giờ kết hôn đâu, Ros. Anh ta không bao giờ bằng lòng ổn định với chỉ một phụ nữ. Tại sao anh ta nên làm vậy khi mà có hàng trăm phụ nữ mưu đồ và lên kế hoạch để có được sự yêu mến của anh ta? (Woa, đọc đoạn này mới thấy sức thu hút của anh Anthony lớn tới mức nào, hi)

- Frances, cậu đang quên mất hoàn cảnh của mình là độc nhất. Mình chỉ không phải là cô gái mới vào đời hi vọng có một cuộc hôn nhân.Mình có một mục tiêu cần hoàn thành, và mình sẽ không để điều gì phá hỏng nó. Những hậu quả là quá ghê tởm đối với mình, không kể đến là nguy hiểm nữa, nếu mình thất bại trong việc củng cố một cuộc hôn nhân.

Frances gật đầu và đưa ra một nụ cười hối lỗi

- Cậu nói đúng, mình đã quên điều đó. Nhưng cậu vẫn phải cẩn thận nhé, Ros? Một người đàn ông như Malory, với những kinh nghiệm của anh ta, có thể quyến rũ được cậu ngay trước khi cậu biết chuyện đó. Mình cho rằng chúng ta chỉ có thể lấy làm biết ơn là anh trai anh ta, cũng bất lương như vậy, vẫn chưa để mắt tới cậu.

Roslynn ghi nhớ tới những lời nói ấy sau này, nhưng khi họ đi xuống tầng dưới và Justin Warton nhanh chóng mời họ tham gia bữa tiệc đứng cùng anh, nàng vẫn còn giận sôi lên vì những lời khờ khạo nàng nói với Anthony Malory mà chẳng chú ý tới anh trai của anh. Và sau đó Justin đã làm cho nàng quên đi cái kết thúc thê thảm vừa rồi của nàng, nàng đã vui trở lại trong phút chốc.

Anh ấy thật quyến rũ, và đôi mắt màu chàm của anh ánh lên sự ngưỡng mộ, khiến cho nàng thực sự thấy mình nghiêm túc cân nhắc tới chuyện đưa anh vào là một trong những ứng cử viên trong danh sách của nàng, bất chấp việc anh vẫn còn trẻ. Ít nhất anh cũng già hơn nàng, và anh chắc chắn là không thèm che dấu sự yêu mến của anh với nàng, điều làm nàng rất phấn khởi, đặc biệt sau khi nàng đã cả gan tự tìm kiếm những ứng cử viên khác của mình.

Và dường như là vì ngài Artemus vẫn chưa tiếp cận nàng tối nay, cho dù nàng biết ông ta đã thấy nàng.

Không may, quý bà Warton phải từ chối tham gia cùng ba người bọn họ sau khi họ ăn xong, bà phàn nàn rằng bị đau đầu, và Justin bắt buộc phải đưa bà về nhà, cho dù anh đã hứa với Roslynn là nàng nhất định phải cưỡi ngựa cùng anh trong cuộc đi săn dự định tổ chức sáng hôm sau.

- Thật là một con người dễ dàng chinh phục - Frances nhận xét sau khi Justin đã rời đi cùng với mẹ của anh.

- Cậu nghĩ vậy thật sao? - Roslynn cười - Anh ấy thật là dễ thương, phải không?

- Và cũng rất trung thực nữa, mình không nghe được điều gì ngoài những nhận xét tốt đẹp-

- Frances, cậu không cần tán dương những phẩm chất giá trị của anh ấy. Nếu cậu có để ý, cậu sẽ thấy là quý ngài Anthony dường như đã rời khỏi đây. Cậu có thể thôi lo lắng được rồi.

Frances xiết chặt tay nàng.

- Rất tốt, mình biết cậu đã hiểu được chuyện phân biệt đâu là tốt và xấu. Và miễn là ngài Warton vừa rời khỏi buổi tiệc tối nay, sao cậu không làm quen hơn nữa với ngài Artemus khi cậu đang có cơ hội?

- Đúng là vậy - Roslynn thở dài - Và mình cũng phải đi tìm quý cô Eden để biết những tin tức cô ấy hứa cho mình nữa. Danh sách của mình được thu hẹp sớm chừng nào thì càng tốt chừng ấy.

Nhưng Regina đang có một cuộc nói chuyện sôi nổi với một vài người lân gia của cô nên Roslynn thấy rất miễn cưỡng khi phải cắt ngang, và nàng lại thấy ngài Artemus đang bị lôi kéo vào một hội đánh bài, một trong những trò chơi bắt đầu ngay sau bữa ăn tối.

Roslynn đi về gần một trong những cánh cửa kiểu Pháp đang mở rộng để chờ cho tới khi nàng có thể có được sự chú ý của Regina, cảm nhận sự dễ chịu từ một chút gió lạnh thổi từ phía khu vườn cây* rộng lớn bên ngoài.

Bởi vì căn phòng khách đã trở nên ngột ngạt không thoải mái, nàng cảm thấy muốn bước chân ra ngoài nhưng lại không dám, không sau cái lần cuối cùng nàng nghĩ tới trốn ra ngoài một khu vườn đã dẫn tới cuộc gặp gỡ đầu tiên với Anthony.

Và chỉ bởi vì nàng không thấy anh kể từ khi nàng bỏ lại anh trong khu nhà kính không có nghĩa anh vẫn còn đâu đó trong nhà. Nàng gần như đã nghĩ tới chuyện đi tìm gặp và kéo Frances ra ngoài với nàng để bản thân có thể dịu đi đôi chút khi nàng bị giật mình bởi một chuyển động ở đằng sau.

( *nguyên văn là parkland : vùng đất rất rộng được chăm sóc để dùng làm công viên )

- Tiểu thư thấy dễ chịu chứ, tiểu thư Roslynn?

Nàng nhìn xung quanh một cách đề phòng, nhận ra giọng nói của James Malory và sợ rằng Anthony có thể ở cùng, như lúc trước. Tuy nhiên, nàng nhẹ người, khi thấy anh chỉ có một mình, mái tóc vàng hơi dợn sóng, rõ ràng anh vừa từ bên ngoài đi vào.

Nhưng sự nhẹ nhõm của nàng chỉ được có vài giây, khi nàng nhận ra cách anh ta đang nhìn chòng chọc vào nàng, chờ đợi câu trả lời, nhắc cho nàng nhớ tới việc đây là người anh trai mà nàng đã quyết định là có thể nguy hiểm nếu có quan hệ cùng, và tối nay thì không có điều gì từ anh ta thay đổi ý kiến đó cả, cho dù nàng hiện giờ thiên về ý kiến Anthony là kẻ nguy hiểm hơn, ít ra là với nàng. Nàng lắc nhẹ đầu.

- Vâng, cháu gái ngài đã làm cho tôi cảm thấy như ở nhà, cho dù tôi phải nói là tôi đã rất ngạc nhiên khi biết cô ấy là cháu gái ngài. Tôi cho rằng cô ấy là con gái của một trong những người anh trai của ngài?

- Của người em gái duy nhất của chúng tôi, Melissa - Anh chỉnh lại - Nhưng cô ấy đã mất khi Regan vẫn còn là một đứa bé, cho nên các anh trai và tôi hạnh phúc là người đã nuôi dưỡng con bé.

Roslynn có một ấn tượng rõ rệt về việc bốn người đàn ông trẻ thật sự đã thấy đó là một niềm hạnh phúc khi nuôi dưỡng con của đứa em gái độc nhất của họ, điều làm cho người đàn ông mang họ Malory này có vẻ như ít đáng sợ hơn trong tâm trí nàng, cho tới khi anh gợi ý:

- Tiểu thư có muốn đi dạo quanh hồ không?

Câu hỏi bất ngờ làm nàng trở lại tư thế cảnh giác:

- Không, thưa ngài.

- Vậy ra ngoài thôi thì sao? Trông cô giống như là đang cần một chút không khí trong lành.

- Thực sự, tôi cảm thấy khá là ớn lạnh và đang nghĩ tới chuyện tìm một chiếc khăn choàng.

James cười thầm trước lời cáo lỗi không thỏa đáng như vậy.

- Cô gái yêu quý của tôi, những giọt nước trên lông mày cô lại nói khác kìa. Đi nào. Tiểu thư không cần phải e ngại tôi. Tôi khá là vô hại trên tất cả các khía cạnh.

Khi cánh tay anh ta vòng qua khuỷu tay nàng để dẫn nàng ra ngoài, Roslynn có một cảm giác lạ lùng như thể chuyện này đã diễn ra, trước lúc đó, rằng nàng đã được đưa đi trong một tình huống tương tự, điều đã dẫn tới thảm họa.

Chỉ khác là nàng không có cơ hội nào để kéo James dừng lại một chút như nàng đã làm với Anthony khi anh cố đưa nàng ra khỏi căn phòng. Chỉ hai bước chân và họ đã ở bên ngoài, trước khi nàng có thể thậm chí nghĩ tới chuyện kéo tay lại, không phải anh ta không cho nàng cơ hội.

Thay vì đi tiếp, anh ta đẩy nàng vào một phía của cánh cửa và ép lưng nàng vào tường, và miệng anh bao phủ lấy tiếng thét cảnh báo nhỏ của nàng. Hành động thật nhanh chóng, thật khéo léo, khiến cho Roslynn không có cơ hội nào để tránh hay thoát khỏi cái bẫy.

Lúc này nàng cũng không dám thốt lên sự phản đối nào, hay lôi kéo sự chú ý của những người trong nhà, cách bên kia bức tường chỉ vài feet, mà nàng không thể chịu đựng được chuyện ngồi lê đôi mách mà tình huống này đưa tới.

Điều duy nhất nàng có thể làm là cố gắng đẩy anh ra khỏi mình, nhưng nàng thấy như thế nàng đông cứng giữa hai bức tường, một bên là bộ ngực to lớn, cứng ngắc và không-thể-di-chuyển của anh ta.

Và nàng thôi không cố gắng nữa. Nàng có thể cảm thấy máu chạy rần rật lên tai, bởi sự nguy hiểm của việc bị phát hiện, nàng tự nhủ, nhưng thực sự, nàng thấy cái hôn của James Malory làm nàng nhớ lại cái hôn của người em trai anh khiến cho nó dường như là Anthony đang hôn nàng thay vào đó. Nhưng không phải anh, và nàng bám lấy ý nghĩ đó.

- Ngài và em trai ngài phải học được những bài học từ nhau chứ - Nàng rít lên vào lúc anh ngẩng đầu lên.

James cười phá lên bất chấp sự thất vọng của anh.

- Cô nghĩ như vậy thật sao, cô gái Scot bé bỏng? Sao cô lại nói như vậy vào lúc này?

Nàng đỏ mặt một cách tức giận khi nhận ra mình vừa công nhận rằng Anthony cũng đã hôn nàng. Một cách tự vệ, nàng ngắt lời:

- Vậy còn ý kiến của ngài về việc ngài hoàn toàn vô hại thì sao?

- Tôi nói dối - anh đáp với thái độ thiếu ăn năn rõ rành rành.

- Đúng là vậy mà! Giờ thì xin để tôi đi, ngài Malory.

Anh lùi lại để tách họ ra, nhưng không đủ để nàng lách khỏi anh.

- Đừng giận dữ như vậy, cưng. Em không thể trách một người đàn ông vì đã cố gắng, cho dù giờ thì tôi biết là lần này Tony đã thắng tôi rồi. Rõ ràng là cực kỳ bất công vì em đã gặp cậu ta trước.

- Ngài đang ba hoa cái quỷ gì vậy? - Nàng há hốc miệng, sợ rằng nàng đã biểt chuyện anh muốn nói - Nếu cả hai người đã cá cược về tôi-

- Đừng nghĩ vậy, cô bé yêu quý. Điều đó không gì hơn là một sự tranh đua giữa hai anh em, và thực tế đơn giản là chúng tôi có cùng sở thích, cậu ấy và tôi - Một ngón tay đưa lên vén lấy những lọn tóc quăn từ thái dương của nàng, và trong một thoáng, Roslynn bị thôi miên bởi đôi mắt xanh lá cây nhìn nàng mãnh liệt

- Em đáng yêu tới mức khó mà tin được, em biết đó...đáng kinh ngạc. Điều này khiến cho tôi khó chấp nhận bị đánh bại. Tôi đáng lẽ cũng có thể khiến cho em thấy kích động, em yêu. Vậy em đã chắc chắn là em thích Tony?

Roslynn tỉnh trí lại, chiến đấu chống câu thần chú đầy hiệu nghiệm mà anh ta dệt nên chỉ với chút ít nỗ lực, còn chưa với sự thành công tàn nhẫn như vậy. Lạy Chúa, những anh chàng Malory này đang phá phách với ngón nghề quyến rũ của mình. Một cách cứng rắn, cầu nguyện rằng anh ta sẽ không nhớ những lời nàng nói, nàng khăng khăng:

- Tôi chưa bao giờ nói tôi thích em trai ngài, nhưng điều đó cũng không có nghĩa tôi thích ngài thay vì thế. Thực tế là, những quý ngài Malory, tôi không muốn ai trong các ngài cả. Giờ ngài có thể tôi đi hay là tôi phải vứt hết sự thận trọng vào những cơn gió ( throw caution to the winds) và hét lên gọi sự giúp đỡ?

Anh ta lùi lại, cúi nhẹ người, và một nụ cười khiến cho nàng bực mình hiện ra trên đôi môi gợi tình:

- Tôi không thể để em làm thế, tiểu thư yêu quý. Bị tìm thấy đang ở một mình với tôi sẽ hủy hoại em hoàn toàn.

- Ngài nên cân nhắc tới điều đó trước khi ngài kéo tôi ra ngoài này chứ! - Nàng vặn lại và nhanh chóng rời bỏ anh ta.

Và cũng như Anthony lúc trước, James nhìn nàng hối hả đi mất, anh chỉ lên tinh thần khi nhận thức được rằng Anthony vẫn chưa biết gì về thành công cuối cùng của mình. Khá là trái ngược.

Anh càng muốn giành được người phụ nữ này nhiều thế nào, anh càng nhận ra, không nghi ngờ gì là phản ứng của nàng với cái hôn của anh chỉ là một sự đáp lại im lặng nếu so với cái hôn của Anthony.

Anh đã không khiến cho nàng sửng sốt, tromg khi em trai anh rõ ràng là làm được. Sự lựa chọn của nàng đã rõ, cho dù nàng không nhận thức được. Những nếu đó là ai khác ngoài Tony...Chết tiệt, nhưng nàng rõ ràng là một mỹ nhân.

Khiếu hài hước của anh quay lại, kèm với sự mỉa mai. Nàng đã kích động anh, và giờ thì anh chỉ có nhu cầu tìm một cô nàng, có nghĩa anh sẽ phải tự mình tìm tới một ngôi làng gần nhất và hoặc làm cho Regan tức giận bởi quyến rũ một trong những người hàng xóm của cô. Cho nên không có lựa chọn nào ngoài việc bỏ đi khi mà anh không muốn. Quỷ thật, và một kẻ kinh khủng lại có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.