Ta Cùng Bạch Nguyệt Quang So Mệnh Trường

Chương 71: ❄ Nàng là thê tử của ta




Mắt thấy Hàn Canh chết đi, Đồng Trạch trong nháy mắt tỉnh táo lại, chắp tay nói:

- Sư soái! Linh quỷ tông hiện thân, cần lập tức đưa tin.

Vương Triết chuyên chú nhìn ả ma nữ. Sự xuất hiện của ả sánh với ma tộc đầu linh càng làm vi sư soái này nhìn chăm chú hơn. Y gật đầu, Đồng Trạch lập tức trở về soái trướng.

Ma tộc đầu linh an toàn rút qua một bên. Y chật vật bỏ dậy, ngón tay khẽ phát run. Vô luận trong ma tộc y cao quý ngạo mạn thế nào, đối mặt vơi thời khắc tử vong vẫn sợ hãi giọng như một nông phu. Ở trước mặt hắn, đường kính trăm mét phảng phất như bị lửa cháy tàn phá, đất đai biến thành đỏ rực, rồi khô cằn, thi thể cháy rụi thành tro, hơn nữa trong số đó là về binh tinh nhụê và đầu lĩnh dưới trướng của y. Những ma binh này đã từng theo y bách chiến bách thắng trên chiến trường, không ngờ hôm nay lại bị một gã tướng lãnh của quân đội nửa nhân gian nửa đạo sĩ nhất cử đánh chết.

- Cơ Tuyết Na!

Ma tộc đầu lĩnh quát:

Ngươi không phải đã nói bọn chúng là một chỉ quân đội của một nước ở biên thuỳ phía tây bắc xa xôi này, đều là do nông phu tạo thành, ngay cả ma lang cấp một cũng có thể dễ dàng chiến thắng hay sao?

A ma tộc từ từ xoay người, trên gương mặt lạnh lùng toát ra một nụ cười kỳ quái.

- Đúng vây, chủ nhân của ta.

Ả dùng ngữ điệu mềm nhẹ nói:

- Bọn chúng là dân binh của sáu chư hầu dị giáo đồ tạo thành liên quân. Tôi dám cam đoan, trong quân đội của chúng không có người của gia tộc tu chân lớn manh nào, cũng không có tông phái to lớn nào chỉ trì.

- Tại sao những thứ nông phu này có thể đối kháng dũng sĩ của chúng ta?

Thanh âm của Cơ Tuyết Na càng mềm nhẹ hơn:

- Chủ nhân của ta, ngài hãy nhìn những chiến sĩ cầm mâu kia! Bọn chung đến từ Tần quốc. Chỉ vì tiếng gọi của một người, bọn họ đã để nông cụ xuống, rời nhà ly hương, ở tại chiến trường học cách sử dụng trường mâu. Những tên sử dụng Mạch Đao kia đến từ Đường Quốc, còn quân nhân sử dụng cung nỏ đến từ Tống quốc. Bọn họ đều vì một người lên tiếng kêu gọi mà tới, tụ hợp về đây.

- Y là ai vậy?

Cơ Tuyết Na nhấc đầu Hàn Canh lên:

- Chính là thầy dạy của tên này, Tả võ Vệ đại tướng quân, Vương Triết.

- Vương Triết?

Cơ Tuyết Na ôn nhu nói:

- Trước lúc trở thành quân nhân, y còn có một tên khác, gọi la Vương Tử Dương. Khi đó y là Thái Ất chân tông chưởng giáo, mọi người tôn xưng y là Tử Dương Chân Nhân.

Ma tộc đầu linh hít một luồng hơi lạnh, bàn tay nắm chặc hơn, hận không bóp chết ả ma nữ này. Hắn gầm lên:

- Y chính chính là Tần Quốc tu tiên giới để nhất cao thủ, là Tư dương chân nhân Vương Tử Dương! Là tử địch của ma giới. Kẻ chủ trương tập hơn tu chân giới tuyệt diệt ma giới, vì lợi ích nhân gian đấy sao? Tại sao ngươi lừa gạt ta! Phải biết rằng, ngươi lừa ta là lừa cả ma đế! Lừa gạt ma đế phải chịu cực hình thế nào hả?

Cơ Tuyết Na khẽ chuyển sóng mắt xanh tím, nở nụ cười xinh đẹp:

- Chủ nhân tôn kính, ngài đã giết chết đệ tử tốt nhất của ông ta rồi. Nếu như ngài có thể giết chết Vương Triết, sẽ lập nên một công lao vĩnh viên không ai vượt qua. Nếu không...

Ma tộc đầu linh khích đông cơ mặt, sau đó hướng về phía ma binh của mình quát:

- Xông đi lên! Giết chết bọn chúng! Không để cho tên nào chạy thoát!

Thiên Sách doanh Đường quân đã phá hủy hai cánh ma binh, cuối cùng đánh xáp lá cả với cánh quân hỗn hợp ma lang - ma binh và thú nhân, sĩ tốt hai bên đều đỏ ngầu hai mắt, máu huyết và sát khí đã khiến đầu óc của họ không còn tỉnh táo nữa, chỉ biết hành động theo bàn năng nguyên thủy. Bọn họ vừa phát xuất tiếng hò hét chiến đấu điên cuồng, vừa liều lĩnh xông vào vũ khí của đối phương. Chém giết, đấm đá, cào cấu, sau cung rùng răng cắn xé lẫn nhau.

Sau khi cánh ma binh xuất hiện sau cùng trên chiến trường tiêu diệt hai phương trận của Thiên Vũ doanh quân Tần, đã bị bốn phương trận còn lại gắt gao ngăn trở, vô lực trợ giúp ma binh bên hông. Hơn sáu vạn ma lang đã bị Thiên Tế doanh thần tỉ cung tác xạ mang tính hủy diệt tổn thất thảm trọng. Mà lúc này, những tên quân sĩ áo giáp giấy này lần nữa giơ cung nỏ lên, nhìn chằm chằm bất kỳ kẻ địch nào bước vào bán kính tác xạ của họ, tiêu diệt địch nhân trong nháy mắt.

Ma tộc đầu linh còn dư lại không đến hai quân đoàn đầy đủ, còn dư lại khoang bảy nghìn tên. Nếu như toàn quân tiên lên, ma tộc đầu linh tin tưởng thắng lợi sẽ thuộc về phía y. Nhưng cái giá phải trà quá đắt, có lẽ sau trận này, quân chủ lực của y bị tổn thương nặng, toàn bộ mất lực chiến đấu, vi thế của y trong ma giới mắt sẽ tiêu vong.

Nhưng dù sao, ma tộc đầu lình cũng không thể gánh chịu hậu quả chiến bai. Y phải gánh chịu trách nhiệm để cho toàn bộ chủ lực tổn thất. Vô luận thế nào, y cũng phải tấn công, không có lựa chọn nào khác.

về phía quân đạo sĩ của Sư soái, toàn bộ quân lực không còn quá ba nghìn. Thế công của Thiên Sách doanh vẫn dũng mảnh, khiến ma binh bắt đầu dao động. Đường Quốc quân nhân mặc minh quang khải sóng vai mà đứng, cánh tay tráng kiện của bọn ho sắp hàng như rừng, trong tay giữ chặt bảy thước trường dao, Mạch Đao tạo thành một đạo đao tường, sáng như anh tuyệt tung bay, băm nát ma binh cung yêu thú tiến tới.

Lúc này nếu như ho lùi bước, sợ hãi do thất bại sẽ nhanh chóng lan tràn. Một khi trận hình giải tán, binh sĩ bò chạy có tách ra cũng không đủ hai quân đoàn. Hơn nữa, sau lưng của họ lại lộ ra cho những thứ địch nhân đáng sợ này. Đến lúc đó, kết cục duy nhất của bọn họ chính là bị tiêu diệt toàn bộ.

Để ngừa ma binh nhanh nhen tung sát thủ tiêu diệt trong nháy mắt, Thiên Sách doanh Đường quân bám sát cánh quân này, ăn miếng trả miếng, tổn thất thảm trọng.

Trong chiến trường máu tanh, duy nhất còn có thể giữ vững sự thong dong chính là Thiên Tễ doanh. Dây cung của họ chấn động không ngừng, từng mưa tên giống như đám mây tử vong bay lươn khắp chiến trường. Thiên Tế doanh Tống quốc quân nhân cơ hồ không di động, khống chế nửa chiến trường, hơn ngàn cây thần tí cung mở ra một khoảng không gian trống trải chết người khó có thể vượt qua. Bọn họ tiến gần hơn, ưu nhã và chính xác cướp đoạt tánh mạng đối thủ. Dưới sự uy hiếp của thần tí cung, Thiên Vũ, Thiên Sách hai doanh yên tĩnh như bàn thạch, chống chơi lại địch nhân gấp ba bốn lần.

Chiến đấu đã kéo dài gần một canh giờ, ma tộc đầu lình đầu nhập vào năm quân đoàn chủ lực, Vương Triết cũng áp lên tất cả lực lượng của minh. Tả võ đệ nhất quân đoàn hơn một vạn tướng sĩ cùng ba vạn ma binh tinh nhuệ, mười vạn ma lang, hơn hai nghìn thú nhân ở trên bình nguyên này này ra sức chém giết.

Mất đi ái đồ, Vương Triết trầm tĩnh như nước. Ông ta không phát ra quá nhiều chỉ lệnh. Những thứ này đã theo đuổi ông ta mười năm. Quân nhân lục triều trải qua vô số lần huyết chiến, đối với chiến tranh trực giác đã nhạy bén vô cùng, khiến cho các quan chỉ huy các cấp có thể nắm bắt sự thay đổi trong nháy mắt trên chiến trường, gần như bản năng mà đưa ra lựa chọn tốt nhất.

Đối mặt với hai quân đoàn ma binh mới đầu nhập, Thiên Sách doanh Đường guốc quân nhân không hề tấn công mạnh về trước nữa, mà chuyên hướng phía bên phải, chăn lại ma binh đang mạnh mẽ đột phá, cùng Thiên Vũ doanh quân Tần hội hợp ở chung một chỗ, dựa vào Thiên Tế doanh quân Tống dùng thần tỉ cung lật ngược và tiêu hao lực lượng của đối thủ.

Thiên VÕ cùng Thiên Sách hai doanh tại chiến trường trung bộ hội sư, thắng lợi bắt đầu hơi nghiên về Ta võ quân. Trên gò núi, kị binh nhẹ quân Tần đã bắt đầu tụ hợp. Những tên hán tử dũng mãnh này ném đi tất cả áo giáp, chỉ đeo trường kiếm cùng đoàn mâu, chuẩn bị hướng quân địch quăng đi những cú trí mạng.

Đồng Trạch từ soái trướng chạy ra. Hắn tựa hồ hao phí đại lượng tinh lực, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.

Đồng Trạch vẻ mặt nghiêm túc hướng chủ soái chắp tay, khàn giọng nói:

- Đã đưa tin.

Vương Triết thở phào như trút được gánh năng, đưa ánh mắt chậm rãi quét qua chiến trường, sau đó mở bàn tay ra. Thân ảnh Cơ Tuyết Na đã biến mất từ trong quân địch, phảng phất ả chưa từng xuất hiện qua.

Phía sau lưng, một thân vệ tiến lên, hai tay nâng lên một trường cung màu đỏ hồng, trao tân tay chủ soái. Vương Triết tay ta nắm chặt, cong người, tay phải khẽ nhếch, một mũi tên đỏ ngầu từ hộp tên bay ra, tự động rơi vào đầu ngón tay. Vương Triết kéo ra dây cung, Trường cung loan thành anh trăng tròn, một đạo ánh sáng phảng phất từ trong tay của y chạy dọc theo mũi tên chảy tới đầu mũi nhọn, ngưng tụ thành một đoàn bạch quang chói mắt. Sau đó, tay ông ta buông lỏng, mũi tên phảng phất một chút lưu tinh, thẳng tắp bay qua chiến trường hỗn loạn.

Soái trướng của Vương Triết nằm khoảng cách ma tộc đầu lình gần ba dặm, bất kỳ cung tên, thậm chí súng ở thế giới của Trần Tiểu Thiên cũng không thể bắn tới. Nhưng mũi tên trong tay Vương Triết phảng phất không quan tâm đến khoảng cách không gian, trong nháy mắt đã lướt qua toàn bộ chiến trường, bay thắng về trướng da phía sau trận địa.

Một cái lều bình thường rõ ràng so với Gần năm vạn sĩ tốt trên chiến trường chẳng có chút thu hút nào. Nhưng mũi tên không quan tâm, nó không cắm qua lớp da dày của lều, mà biến cả lều phứt chốc vỡ vụn thành từng mảnh. Bên trong trướng, một thân ảnh màu đen không kịp né tránh, đã bị mũi tên xuyên từ đầu vai ra sau lưng, lực ban khổng lồ khiến cả người y bị mang bay ra, khăn che mặt đen bung ra, lộ mái tóc đen và ánh mắt xanh tím của nữ ma tu.

Cơ Tuyết Na đè chặt bả vai, con ngươi tím xanh lạnh lùng ngó chừng Vương Triết trên gò núi. Ả giật mạnh tay rút mũi tên, lôi ra một mảnh thịt to trên cơ thể, rồi bẻ nó gãy thành hai đoạn, sau đó hôn mê.

Ma tộc đầu lĩnh lớn tiếng la lên, vệ sĩ chung quanh lần nữa tụ lại tới đây, hình thành lớp chướng ngai vật dày.

Vương Triết một mũi tên khiến đối thủ bị thương nặng, liền để đồng cung xuống, hỏi:

- Nguyệt Sương như thế nào?

- Sư soái!

Nguyệt Sương từ bên trong trướng bước ra, túm lấy dây cương một con chiến thu:

- Con cũng muốn đánh!

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.