Ta Cùng Bạch Nguyệt Quang So Mệnh Trường

Chương 57: ❄ Mộng cũ




Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Vương Triết không khỏi ngầm thở dài. Bất quá y lập tức phấn chấn tinh thần, cuối cùng rồi y cũng gặp được người mang Sinh tử căn. Y vốn cho rằng hết đường xoay xở, thúc thủ vô sách, hiện giờ hi vọng lại hiện về.

Vương Triết hòa nhã nói:

- Ngươi nếu ở chỗ này vô thân vô cố, sau này có tính toán gì không?

Trần Tiểu Thiên ngẩn ra, tiếp theo vui mừng quá đỗi:

- Ông tin lời ta chứ?

Vương Triết nói:

- Ta chỉ biết lời ngươi nói lúc nãy không giả, còn về chuyên đó là thật hay giả thì...

Vương Triết im lăng không tiếp. Trên cái thế giới này, có nhiều loại yêu cầm có thể bay cao vạn dặm. ở một thế giới khác, có lẽ có một loại điểu có thể ở trong bụng dung nạp mấy trăm người. Đối với Vương Triết mà nói, cái thế giới kia có hay không loại chim sắt gọi là “phi cơ” gì đó không trọng yếu, vì ở thế giói này vẫn có những thuyền bay được trên không, chỉ cần thanh niên xa la trước mặt y đây nói đúng lời thật như vậy là đủ rồi.

Sau khi vui mừng, Trần Tiểu Thiên lại lâm vào trầm mặc.

Hiện giờ hắn có tính toán gì không? Hắn còn chưa kịp suy nghĩ đến cái vấn đề này.

Một lúc lâu, Trần Tiểu Thiên nói:

- Ta muốn trở về.

Xuyên việt là mơ ước của Định Cường, không phải của Trần Tiểu Thiên, cho tới bây giờ cũng không phải.

Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình đã xuyên việt, càng không nghĩ tới sau khi xuyên việt mong muốn những thứ gì.

Khi tới thời không này, cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là thú nhân cùng nhân loại đánh giết nhau đầy máu tanh. Trần Tiểu Thiên chỉ muốn trở về, trở lại cái thế giới mà mình quen thuộc. Cái thế giới kia có lẽ dối trá, có lẽ trầm muộn, thậm chí ngay cả kích tình cũng quá ít đối với hắn, nhưng ít ra ở đó có cái mà hắn quen thuộc.

Vương Triết thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi không thể quay về?

Trần Tiểu Thiên vọng động nói:

- Ta sẽ nghĩ biện pháp trở về!

- Như vậy trước khi ngươi nghĩ ra biện pháp trở về thì sao đây? Trước hết, ngươi phải làm sao tồn tại ở cái thế giới này đã.

Trần Tiểu Thiên lâm vào trầm tư.

Cuộc sống ở cái thế giới này? Hắn Thật chưa nghĩ qua vấn đề này.

Ta rốt cuộc có thể làm cái gì? Trần Tiểu Thiên tự hỏi mình.

La một người tốt nghiệp kinh thương và Anh văn, sở học của hắn hầu hết thảy không có chút kiến thức gì về thế giới ma thú, pháp thuật, thú nhân này. Liệu hắn có kinh doanh được không, trở thành lái buông chăng?

Làm và bán khóa kéo kiếm tiền? Hắn dùng kiến thức có được áp dụng vào cái thế giới này để trở thành phú thương?

Hay là học hướng dẫn về phương pháp luyện tập chân dương, lợi dụng thiên phú của mình để trở thành một danh y?

Hay học tuyệt thế thần công trong truyền thuyết, lên làm võ lâm bá chủ?

Những thứ này cái gì cũng có thể, nhưng cái nào cũng ẩn chứa nguy hiểm. Theo tình huống trước mắt, trước khi hắn thành công, có thể đã chết yểu dọc đường rồi. Hắn chẳng qua là muốn công thành danh toại, nên người, nhưng là ở địa cầu, chứ không phải là dưới loại tình huống này ở thế giới này...

- Xin hỏi Sư soái, cõi đời này kẻ có quyền thế nhất là ai?

Vương Triết thản nhiên nói:

- Ở nhân gian, tự nhiên là đương kim thiên tử. Ở tu chân giới thì khó nói lắm.

Làm hoàng đế ở nhân gian sao? Trần Tiểu Thiên giật mình, lập tức lại nghĩ lam hoàng để cũng không phải là tốt gì. Tần Thủy Hoàng càn quét sáu nước, người ta gọi là thiên cổ nhất đế, kết quả trên đường chết vì kiệt sức. Làm hoàng đế là chẳng phân biệt ngày đêm, làm thêm giờ không ai trả lương, không có ngày nghỉ lễ, không có tiền lương, cả ngày phát tiền cho người khác, thỉnh thoảng cố gượng vui tham dự lê lộc, còn bị một ban nhân viên chết tiệt ngó chừng gắt gao, trọng yếu hơn là hoàn toàn không có cơ hội thăng chức.

Trần Tiểu Thiên lại hỏi:

- Kẻ tự tai nhất là ai?

Vương Triết suy tư chốc lát, chậm rãi nói:

- Có lẽ là tăng nhân rồi. Chặt đứt tục duyên, lục căn thanh tinh, lên núi tu hành, tự do tự tại, không vướng tục lụy trần thế.

Nghe y nói xong khẽ thở dài, Trần Tiểu Thiên không khỏi ngẩn ra, ta không nghe lầm chớ? CMN! Một chưởng giáo đạo gia tông phái lại ao ước trở thành hòa thượng? Nhưng mà hòa thượng thì hắn không muốn làm, cái gì mà nghe hoa nở hoa tàn hoa tự rụng, nghe qua là đã nhục chí con người.

Trần Tiểu Thiên suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi:

- Có loại hành nghề nào có thể xài tiền hoài không hết, phúc hưởng hoài không xong, hơn nữa không cần phải làm việc không?

Vương Triết mỉm cười cười nói:

- Ngươi muốn làm thần tiên sao? Nếu như ngươi muốn làm thần tiên, người phải chịu trăm ngàn khổ cực trước, rồi mới được như thế. Nhưng mà đến lúc đó, e rằng người chẳng mong mỏi làm một vị thần tiên tịch mịch nữa.

Trần Tiểu Thiên chỉ biết cười khổ.

Vương Triết nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi:

- Ngươi muốn tòng quân không?

Trần Tiểu Thiên lập tức đáp:

- Không. Tôi không muốn.

Xuyên việt đến cái thế giới này để đi làm đầu binh? Cả ngày uống nước lã, ăn gạo cũ, gặm thịt dã thú, tùy thời tùy lúc đều có thể bị thú nhân cắn chết... Đây không phải là cuộc sống hắn muốn.

Vương Triết chậm rãi nói:

- Ta có một người thân, người mang bệnh bất trị, cũng đi tìm rất nhiều danh y, nhưng vẫn không có thể chữa khỏi. Có lẽ, Sinh tử căn trên người của ngươi có thể giúp chữa hết. Hi vọng ngươi có thể lưu lại ở trong quân một thời gian ngắn, để cho ta nghiên cứu cách truyền chân dương, rồi nhờ ngươi cứu chữa giúp cho người này.

CMN! Muốn ta làm một con chuột bạch thí nghiệm sao? Phản ứng đầu tiên của Trần Tiểu Thiên chính là cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của Vương Triết, hắn do dự. Để có thể làm cho nhân vật bất phàm như vậy lên tiếng khẩn cầu, có thể tưởng tượng chuyện này đối với Vương Triết quan trọng thế nào.

Y hoàn toàn có năng lực giữ hắn lại trong quân doanh, nhưng vẫn lựa chọn hỏi ý kiến của hắn. Điều này khiến cho Trần Tiểu Thiên rất khâm phục.

Đáp ứng y sao? Nếu như Vương Triết cuối cùng không tỉm được cách truyền dẫn chân dương thì hắn sẽ ra sao đây?

Trần Tiểu Thiên do dự một hồi lâu, sau đó nói:

- Chuyện này rất trọng yếu, có thể cho ta thời gian hai ngày để ta cẩn thận suy nghĩ hay không?

- Có thể.

Vương Triết đáp ứng.

Khi Trần Tiểu Thiên cáo từ, Vương Triết đã trịnh trọng nói:

- Sinh tử căn trên người của ngươi rất trọng đại, không nên tiết lộ cho ai...

Rời khỏi soái trướng, trời đã về khuya. Trần Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn sao trên trời, sáng lắp lánh nhưng u ám một màu đỏ gạch, dường như có một man khí màu đỏ che ngang. Tuy nhiên, cảnh tượng ấy ánh lên khung cảnh huyền ào, ly kỳ.

Trần Tiểu Thiên mới vừa ngủ một giấc, tinh thần đang vượng, thấy cảnh đẹp như vậy, hắn không nỡ trở lại trong lều nhỏ hẹp kia, định bò đến gò núi cao, nhìn bình nguyên trong bóng đêm.

Không khí đã dịu hắn, hắn giống như ngâm trong đầm nước mát mẻ, thấm vào ruột gan. Trần Tiểu Thiên nằm xuống, mở rộng lỗ mũi, cảm thụ được gió đêm mềm mại từ trên người trôi qua.

Trần Tiểu Thiên chìm đắm trong cảnh đêm trăng sao huyền ào, tâm tư lung tung trở nên điềm tĩnh hơn, hô hấp dần dần nhu hòa. Cả người hắn tựa như một quả nho ủ trong rượu, như tỉnh như mơ.

Nhưng đêm nay chú định không an tĩnh. Đang khi Trần Tiểu Thiên say mê với cảnh đẹp ở thời không xa lạ này, một bóng người vút tới như gió xẹt qua bình nguyên tĩnh lặng, bóng lưng màu đen lộ ra sát cơ nồng đậm.

Nơi dưới gò núi có một căn lều nhỏ. Binh lính của quân đoàn phần lớn tám đến mười người ở chung một trướng, nhưng ngôi lều đó chỉ ở một người. Bởi vì... chủ nhân của lều chính là một thiếu nữ.

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.