Ta Có Thể Phục Chế Thiên Phú

Chương 7




Nam nhân có khuôn mặt thập phần tuấn mỹ, mũi thẳng, môi mỏng tựa hồ chỉ cần mỉm cười là có thể câu dẫn quả phụ giữ trinh tiết nhất. Hắn mặc một chiếc áo dài màu đen, trên áo dùng ngân tuyến viền bạc buộc vòng quanh thành một bức yêu mị liên đồ. Nguyên bản nhìn qua như thư sinh thanh dật lại bị nam nhân mặc thành thập phần tà khí.

“… Tiền bối.” Bị một nam nhân xa lạ ôm vào ngực, Tần Khai Dịch miễn cưỡng nặn ra hai chữ. Trái tim lại bồn chồn nhảy dựng lên, vừa rồi hắn vừa mới nhìn thấy người nam nhân này giết người. Giờ bị phát hiện, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều …

“Ha hả.” Nhìn thấy Tần Khai Dịch làm bộ ra vẻ trấn định, nam nhân nở nụ cười: “Bảo ta Tử Dương là được.”

“Tử Dương huynh …” Muốn nói gì, Tần Khai Dịch lại phát hiện hắn thật sự không có cái gì hay để nói. Chẳng lẽ hắn nói với người nam nhân tên Tử Dương Bội là hắn cái gì cũng chưa thấy, nam nhân này sẽ buông tha hắn sao?

“Ngươi vừa rồi nhìn thấy cái gì?” Tử Dương Bội nhìn nam nhân trong ngực mình, ánh mắt tràn đầy ý cười lạnh lẽo.

“Ta cái gì cũng chưa thấy!” Tần Khai Dịch không chút do dự thốt.

“A?” Tử Dương Bội hơi nheo mắt lại: “Ngươi quả thật cái gì cũng chưa thấy?”

“Thật sự, ta xin thề!” Tần Khai Dịch cắn răng nói. Hắn biết hắn không phải là đối thủ nam nhân trước mặt này. Nếu thật sự động thủ, nam tử này chỉ sợ một chiêu là có thể cho hắn về chầu ông bà.

“Thật thông minh.” Tử Dương Bội cười cười. Bộ dạng hắn vốn tuấn mỹ, cười lên một cái lại càng xinh đẹp. Nhưng thấy hắn cười Tần Khai Dịch lại càng rét run toàn thân.

“Liên Hoa giáo chúng ta nếu có nhiều đệ tử thông minh như ngươi, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Tử Dương Bội lạnh lùng nói. Sau đó giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên đan điền Tần Khai Dịch một cái.

Đang chìm đắm trong khiếp sợ từ ba chữ Liên Hoa giáo mang đến, bị Tử Dương Bội vỗ nhẹ một cái liền đau đớn!! Cái tên Tử Dương Bội này rốt cuộc đã làm gì hắn? Vì sao lại đau đớn đến vậy!

“Đừng la nha.” Tử Dương Bội tựa hồ đã sớm liệu trước Tần Khai Dịch sẽ có phản ứng này. Hắn chạm lên người Tần Khai Dịch một cái, nhìn sắc mặt Tần Khai Dịch biến trắng.

“Ta chỉ là tặng ngươi một vật nhỏ đáng yêu mà thôi.” Tử Dương Bội vẫn duy trì nụ cười ôn nhu. Nhưng lời nói ra lại làm Tần Khai Dịch lạnh cả người: “Nếu ngươi không muốn nếm thử tư vị đau đớn đến chết đi sống lại, thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta.”

Đan điền đau nhức làm cả người Tần Khai Dịch run lên. Nếu không Tử Dương Bội không ôm hắn, chỉ sợ lúc này hắn đã té trên mặt đất không có sức đứng dậy.

“Mấy ngày qua ngươi có thấy qua một con chồn tía nào không?” Tử Dương Bội mở miệng nói.

“… Ta … Không có …” Tần Khai Dịch đương nhiên không có khả năng thừa nhận. Nếu nói hắn bắt con chồn tía kia, không biết chừng ma đầu trước mắt lập tức vặn nát đầu hắn.

“Nói dối.” Ánh mắt Tử Dương Bội lạnh xuống, miệng hỏi: “Ngươi thật sự muốn nếm thử tư vị đau đớn đến chết?”

“…” Cả người Tần Khai Dịch run lên, hắn không dám đoán Tử Dương Bội thật sự biết hắn từng tiếp xúc chồn tía hay cố ý lừa hắn.

“Trên người con chồn tía kia có linh khí mà ta cố tình lưu lại. Ngươi không chạm qua làm sao lại có, chẳng lẽ ngươi giấu được ta sao?” Tử Dương Bội nhìn bộ dạng sắp bất tỉnh của Tần Khai Dịch, cưỡng chế cơn giận của mình, từ tốn khuyên nhủ: “Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nói đi, miễn chịu nhiều khổ sở da thịt.”

“Nếu ta nói ngươi sẽ buông tha ta sao?” Tần Khai Dịch thấy việc đã đến nước này cũng lười cùng Tử Dương Bội giả vờ. Hắn run rẩy nói: “Ngươi trước hết để ta không đau đớn nữa, chúng ta từ từ nói.”

“… Được.” Tử Dương Bội cũng không thèm để ý, cổ trùng đã hạ. Muốn Tần Khai Dịch đau lúc nào, còn không phải do hắn định đoạt sao.

“Mấy ngày trước, ta có bắt được một con chồn tía.” Tần Khai Dịch chậm rãi hô hấp, giọng điệu lãnh đạm mở miệng, đầu lại nhanh chóng hoạt động … Tình cảnh này quả thật không ổn, thấy thế nào cũng nguy hiểm. Sau khi hắn nói ra chân tướng chắc chắn Tử Dương Bội sẽ làm gỏi hắn.

“Sau đó?” Tử Dương Bội cũng không vội, hắn rất muốn nhìn xem cái tiểu đạo sĩ Trúc Cơ kỳ này muốn làm thứ gì.

“Sau đó nó bỏ chạy.” Tần Khai Dịch đạo: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nó lại có thể đột phá cấm chế ta đặt ra, ngày hôm sau đã không thấy tăm hơi.”

“A?” Tử Dương Bội nheo mắt lại, tựa hồ như đang phán đoán lời Tần Khai Dịch nói.

“Một con chồn tía mà thôi, ta chẳng lẽ lại lừa ngươi.” Tần Khai Dịch thay đổi giọng điệu: “Ngươi sẽ không tính giết ta đi?”

“Đương nhiên.” Tiểu đạo sĩ này thú vị lắm, Tử Dương Bội nói: “Ngươi tên gì?”

“Tần Khai … Ta là Tần Thạch.” Tần Khai Dịch suýt nữa lỡ miệng.

“A? Tần Thạch?” Tử Dương Bội nhếch miệng mỉm cười: “Ngươi là đệ tử Linh Sơn phái? Chồn tía còn bên trong Linh Sơn phái?”

“Ân.” Tần Khai Dịch lên tiếng.

“Mang ta vào.” Tử Dương Bội chôn đầu vào cổ Tần Khai Dịch, thì thầm bên tai hắn: “Đừng để người khác phát hiện ra thân phận ta. Nếu không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”

“… Được.” Ngoại trừ đáp ứng, Tần Khai Dịch không còn biện pháp khác. Cho tới bây giờ, Tử Dương Bội không giết hắn đã làm cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Ngươi không cần nghĩ đi tìm người giúp … nhất là tên sư phụ kia của ngươi.” Tử Dương Bội ngữ khí rất là ôn nhu nhẹ giọng dặn: “Thanh Hư Tử cái tiểu nhi kia. Ta còn không để vào mắt, ngươi nếu không muốn môn phái ngươi bị diệt, ngoan ngoãn nghe lời của ta.”

Nếu người khác nói những lời này, hắn còn ôm nghi ngờ nhưng lời Tử Dương Bội nói hắn chắc chắn tin tưởng. Vì thân phận Tử Dương Bội hắn không rõ thì còn ai biết rõ hơn.

Tử Dương Bội – hộ pháp Liên Hoa giáo. Trong tiểu thuyết, hắn gần như sánh ngang với nhân vật chính. Hắn chính là ma tu vô cùng khủng bố nhưng bởi vì độ kiếp thất bại nên mất đi thân thể vốn có.

Cái lão yêu quái không biết sống qua bao nhiêu năm tháng này về sau sẽ trở thành đại trợ lực của Thẩm Phi Tiếu. Hắn giao hảo với Thẩm Phi Tiếu còn gả muội muội của mình cho Thẩm Phi Tiếu.

Mà Liên Hoa giáo dưới tay hắn lại là môn phái không thể chọc nhất trong tiểu thuyết. Giáo phái này không chỉ *** thông cổ thuật, mà còn có bùa chú làm người vô cùng kiêng kị.

Nhưng một nhân vật phiền toái như vậy, tại sao hiện tại lại mạc danh kỳ diệu chạy đến Linh Sơn phái? Trong bụng vô cùng đau đớn, nhưng Tần Khai Dịch không dám qua loa. Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh khi Tử Dương Bội biết chồn tía trong tay Thẩm Phi Tiếu sẽ làm ra những chuyện gì. Không biết hắn có làm thay đổi nội dung câu chuyện hay không.

“Tiểu Thạch, ngươi sợ sao?” Tử Dương Bội thấy khí tức Tần Khai Dịch có chút hỗn loạn, có chút buồn cười: “Yên tâm, nếu tìm được chồn tía, ta lập tức rời đi.”

… Trước khi đi thuận tiện giết ta đúng không? Tần Khai Dịch nghĩ thầm. Tuy lòng nghĩ vậy nhưng hắn không dám nói ra. Tử Dương Bội là một trong những nhân vật hắn thích nhất trong tiểu thuyết, tự nhiên cũng rõ bản tính âm tình bất định của hắn. Nếu hiện tại chọc giận hắn … cái mạng nhỏ này có giữ được hay không còn là một vấn đề lớn.

“Chồn tía ngươi làm mất ở đâu?” Niệm quyết, bề ngoài Tử Dương Bội thay đổi thành một bộ dạng bình thường. Y phục trên người cũng biến thành đạo phục giống như Tần Khai Dịch.

“Chổ ta ở.” Tần Khai Dịch còn đang tự hỏi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

“Mang ta đi.” Tử Dương Bội nhẹ giọng nói: “Sư phụ của ngươi Thanh Hư Tử gần đây khỏe chứ?”

… Mới vừa rồi còn gọi người ta là tiểu nhi, giờ lại quan tâm người ta. Tần Khai Dịch thầm mắng một hơi, đương nhiên vẫn giữ nét cung kính: “Sư phụ vẫn khỏe.”

“A.” Tử Dương Bội ra vẻ vô ý lên tiếng.

Tần Khai Dịch lúc này đã nghĩ ra đối sách. Một mình hắn nhất định không làm gì được Tử Dương Bội, biện pháp duy nhất chính là phải làm Thanh Hư Tử liên lụy vào. Tuy Tử Dương Bội có công pháp nghịch thiên, nhưng dù sao cũng mới độ kiếp thất bại. Chắc hắn không thể cậy mạnh với Thanh Hư Tử được.

“Ngươi là gì với Thanh Hư Tử?” Trên đường, Tử Dương Bội hỏi.

“Môn hạ đệ tử.” Tần Khai Dịch cũng không có ngốc đi cường điệu thân phận đại đệ tử của mình. Hiện tại hắn phải cố gắng biến thành người qua đường ất giáp nào đó để Tử Dương Bội buông lỏng cảnh giác với hắn.

“Chỉ sợ không phải đệ tử đơn giản như vậy đi.” Tử Dương Bội ngược lại có chút ý vị sâu sa mà cười: “Tuổi ngươi còn chưa đến 30 đã trúc cơ. Thanh Hư Tử rất coi trọng ngươi?”

“… Sư phụ đối với đệ tử nào cũng coi trọng.” Tần Khai Dịch đành phải quy củ trả lời.

“Ha hả.” Nghe vậy, Tử Dương Bội chỉ cười cười không nói nữa.

Đến nơi, Tần Khai Dịch mang Tử Dương Bội vào động phủ. Tử Dương Bội ngược lại không khách khí, trực tiếp đi vào.

“… Chồn tía trốn mất mấy ngày rồi?” Tử Dương Bội mở miệng hỏi.

“A, hơn một tháng rồi.” Tần Khai Dịch thầm than linh khí của ngươi cũng quá lợi hại đi. Một tháng rồi mà còn chưa tiêu tán.

“Hơn một tháng …” Chân mày Tử Dương Bội hơi nhíu lại … Hơn một tháng. muốn tìn tung tích chồn tía trong Linh Sơn phái chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.

Ngay khi Tần Khai Dịch nhìn Tử Dương Bội rồi rắm thì một âm thanh thanh thúy vang lên.

“Tần sư huynh, huynh có ở đó không? Tần sư huynh?” Nghe thấy tiếng Liễu Linh Nhi, đầu Tần Khai Dịch lại bắt đầu đau nhức. Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó, Liễu Linh Nhi cư nhiên cũng tới xem náo nhiệt!

|Tà Mị| Chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.