Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em muốn đi công tác." Nghĩ nghĩ, cô trước tiên là nói về.
"Uh``m." Anh gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy được, giống như thấy được hi vọng một dạng.
"Còn có, Ân Ân bệnh... Hiện tại, trị bệnh Ân Ân là quan trọng nhất, chuyện của anh em không nghĩ muốn đi suy xét."
Anh minh bạch ý tứ của cô rồi.
Ý tứ của cô là, nếu cô đi công tác trở về, lại trị Ân Ân mà nói...
Chẳng lẽ, chính mình liền có cơ hội rồi hả?
Nghĩ tới đây, anh lập tức gật đầu: "Không quan hệ! Em một tháng này cứ việc ra ngoài đi công tác, anh nhất định sẽ giúp em chiếu cố tốt Ân Ân! Chờ sau khi em trở về chữa khỏi bệnh Ân Ân anh cũng sẽ giúp em."
Mộ Thanh Vũ có phần sửng sốt, cô cũng không nói gì lời gì quá đáng đi?
Anh chẳng lẽ nghĩ lung tung rồi hả? Cảm thấy được chính mình là ám chỉ anh, về sau là có thể?
Nhưng mà, đang nhìn đến ánh mắt anh kinh hỉ thời điểm, cô lại thật sự không nghĩ muốn phản bác anh, để cho anh thất vọng.
Cô chỉ có thể hàm hồ suy đoán lắc đầu, hai người cùng đi đến chợ rau.
Có lẽ là bởi vì chiếm được Mộ Thanh Vũ "Hứa hẹn", Lý Tiêu Nhiên hôm nay đặc biệt tích cực, mặc dù Mộ Thượng Ân đã mệnh lệnh lão mẹ nấu cơm cho cậu, nhưng mà, Lý Tiêu Nhiên cũng vôi trước vội sau, một hồi rửa rau cho cô một hồi chuyển bát cho cô, một hồi xem chuyển đồ gia vị cho cô. Mãi đến Mộ Thanh Vũ nói: "Tiêu Nhiên, anh có thể giúp em ta nhìn xem Ân Ân tỉnh chưa hay không?"
"Tốt ~!" Giơ lên ngữ điệu, biểu hiện anh dị thường cao hứng, anh lập tức chạy tới phòng ngủ.
Phòng ngủ Mộ Thượng Ân kỳ thật cũng là phòng ngủ Mộ Thanh Vũ.
Trước kia vì tránh hiềm nghi tránh hiềm nghi anh tối đa thường lui tới tại phòng khách nhà cô lại vẫn chưa từng có ra phòng ngủ.
Bây giờ đẩy cửa vào, anh mới có thể nhìn đến toàn cảnh.
Phòng bố trí cực kỳ ấm áp, giường lớn 1m5 khăn trải giường là màu trắng xanh như là trời xanh cùng biển lớn, làm cho người ta lòng dạ mở rộng.
Trong phòng đặt món đồ chơi nam hài tử thích, người máy, mô hình máy bay và tàu thuyền, đua xe. Mặc dù tiền Mộ Thanh Vũ kiếm được từng tháng không nhiều lắm bất quá vẫn lại là tận lực thỏa mãn yêu cầu của cậu.
Nhưng mà, những thứ vật nhỏ này lại bị cô đặt có điểm đặc sắc. Cửa sổ trồng cây lại càng biểu hiện sinh mệnh mạnh mẽ, tựa hồ là cô đối với Ân Ân chuyển lời cho cậu hi vọng cậu cũng có thể khoái khoái lạc lạc, thông suốt phóng khoáng cùng thực vật sinh trưởng mạnh mẽ một dạng.
Về phần gì đó chính cô, đặt ngay ngắn chỉnh tề ở một bên.
Trong không khí còn mang theo một cỗ hương khí nhàn nhạt, không giống như là mùi hoa, cũng không giống như là mùi nước hoa, nhưng mà rất dễ chịu.
Đang lúc anh nhìn khắp bốn phía thời điểm, Mộ Thượng Ân tựa hồ là thức dậy, cậu ngáp một cái, mở to mắt, nhìn nam nhân trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào: "Chú Lý ~ "
"Ân Ân, ăn cơm." Vừa dứt lời Mộ Thanh Vũ liền đẩy cửa vào, "Ân Ân, rời giường rồi! Nhìn xem mẹ tới làm cho con ăn cái gì? Con nếu là không đứng dậy, đều bị mẹ ăn a...!"
Thanh âm Mộ Thanh Vũ cực kỳ ôn nhu, đồng thời còn mang theo vài phần non nớt đẹp ngọt ngào. Lý Tiêu Nhiên chỉ là nghe thanh âm này liền cảm thấy được vô luận là ai cưới cô, nhất định đều đã cảm giác được hạnh phúc, ôn nhu cùng hiền thục của cô giống như một cái cung nữ cổ đại, là mỹ anh không có gặp qua.
"Anh đi cầm đũa." Lý Tiêu Nhiên xoay người lại đi ra phòng, Mộ Thanh Vũ nhìn Mộ Thượng Ân còn không có hoàn toàn mở to mắt lập tức triển khai thế công.
"Ân Ân, mẹ muốn nói cho con một sự kiện! Con phải cẩn thận nghe a...!"