Ta Chính Là Thần

Chương 9




Tiêu Nhân hừ một cái, mang tinh thần chiến đấu ngẩng đầu, “Em thích cái giới này nên dù không hợp em cũng cố gắng sinh tồn, em phải nổi em phải được nhiều người nhiều người thích hơn nữa.”

Hạ Băng Khuynh mới thoát ra khỏi cảnh diễn lúc nãy liền thuận theo âm thanh của Tiêu Nhân nhìn qua---

Cô đứng trước mặt Hạ Vân Khuynh, lúc nói lời này mắt sáng lấp lánh.

Giống như lúc nhỏ vậy, khi hai người nằm trên bãi cỏ cô hỏi Tiêu Nhân lớn lên muốn làm gì.

Tiêu Nhân nói: “Lớn lên làm gì tớ không biết nhưng tớ muốn có thật nhiều thật nhiều sự yêu thương và thật nhiều thật nhiều tiền.”

Lúc đó mắt Tiêu Nhân cũng lấp lánh như vậy, sạch sẽ không chút bụi bẩn.

Cũng giống như bây giờ vậy.

Tim Hạ Băng Khuynh khẽ run rẩy nhịn không được giọng cũng dịu lại, “Hoa ai tặng thế?”

Tiêu Nhân mơ hồ một lúc, “Không biết.”

“Tớ không biết cậu đổi tên thành Angela đó.”

“Hì hì” Tiêu Nhân cười tiện, “Tớ còn muốn đổi thành Angelababy, tớ cảm thấy mình đẹp hơn cô ấy.”

Hạ Băng Khuynh: “”

Cô đi qua lấy thiệp trên hoa xuống coi---

“Angela, em là sự ngoài ý muốn đẹp nhất cuộc đời anh. From: Jeff.”

“Đây là ai?” Hạ Băng Khuynh đưa tấm thiệp lên, trong âm thanh mang ý chất vấn.

Vì cô biết tên tiếng anh của Quý Tu không phải cái này.

“Ảnh đế triển vọng, đó” Tiêu Nhân chỉ tờ báo trên bàn ăn.

Trên trang đầu tờ báo giải trí là hình của ảnh đế, góc nghiêng 45 độ hoàn mỹ đến điên đảo chúng sinh.

“A---” Hạ Vân Khuynh kêu lên tiếng nhọn hoắc, “Gần đây chị đang coi phim của anh ấy, anh ấy diễn sư phụ quả thật đẹp không chịu được, còn đẹp hơn cả thần tiên!”

Hạ Băng Khuynh hung hăng trợn mắt, “Chị suy nghĩ lệch lạc như vậy, anh rể có biết không?”

“Anh rể e biết thì thế nào?” Hạ Vân Khuynh nhân lúc Mộ Cẩm Đình không ở đây nói cho đã miệng, “Nghĩ lệch một chút cũng không được sao?”

Hạ Băng Khuynh: “”

Tiêu Nhân lại rất đạo đức vỗ vai Hạ Vân Khuynh: “Cần bữa nào e hẹn ảnh đế cùng ăn cơm không?”

Hạ Vân Khuynh lần nữa thét lên, chút nữa là muốn lật luôn mái ngói, “Thật có thể sao?”

“Đương nhiên” Tiêu Nhân không chút do dự gật đầu, “Anh ta à, gần đây cứ tặng hoa cho em, lâu lâu còn mời e ăn cơm đi concert, bưng trà đưa nước còn được đừng nói là ăn bữa cơm?”

Hạ Vân Khuynh hoàn toàn hưng phấn.

Tiêu Nhân nhếch mày, “Thời gian chị định, chị Vân Khuynh.”

“A Nhân” Hạ Băng Khuynh giọng nhẹ.

Tiếc là hai người kia càng nói càng hưng phấn, căn bản không ngờ lời sau đó cô nói.

“Nói vậy, anh đế đang theo đuổi em?” Mắt Hạ Vân Khuynh như có hoa đào hồng đỏ, “Ảnh đế thật quá dễ thương.”

“Đúng, anh ấy.”

“A Nhân!” Hạ Băng Khuynh đột nhiên nâng giọng, cực kỳ tàn bạo ngắt lời Tiêu Nhân.

“Sao thế? Tớ và chị cậu đang nói chuyện!” Tiêu Nhân hoàn toàn không hiểu nhìn sang hướng của Hạ Băng Khuynh.

Sau đó cổ cô đột nhiên rụt lại, như con chim nhỏ im lặng.

Vì cô nhìn thấy Quý Tu đứng kế bên đóa hoa hồng.

- -------- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.