Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 7: 7




Editor: Chi Misaki

"Ừm, hiện tại anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh." Thái độ của Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn trái ngược, cực kỳ lãnh đạm. Cô chẳng muốn nói nhiều với anh, trực tiếp nói ra ý muốn của mình.

Hàn Thừa Nghị liên tục gật đầu: "Có rảnh, bây giờ em ở đâu? Anh qua tìm em."

Làm sao có thể không rảnh chứ? Anh đã hai ngày không gặp Tiểu Tuyết, ngày đó cô tức giận vì chuyện của Kiều Vũ Vi, anh vẫn chưa thể phân thân ra đi giải thích với cô được, gọi điện thoại cô không nhận, không nghĩ tới cô lại chủ động tới tìm anh, anh làm sao có thể không rảnh đây?

"Ừhm, không cần, tôi đang ở dưới lầu công ty anh, anh gọi điện thoại bảo người ta để tôi đi lên, tôi sẽ trực tiếp đến văn phòng tìm anh!"

"Em ở dưới lầu? Chờ anh, anh lập tức xuống đón em."

Hàn Thừa Nghị cúp điện thoại, đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Một phòng nhân viên đưa mắt nhìn nhau, xin giúp đỡ nhìn về phía Nghê Tuấn: "Trợ lý Nghê, này... Này là tình huống gì vậy?"

Nghê Tuấn không chút thay đổi khép cặp hồ sơ trước mặt lại, lạnh giọng tuyên bố: "Hội nghị hủy bỏ, hoãn cử hành, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau, các vị xin hãy duy trì mở điện thoại để nhận thông báo.”

"Ồ..."

Trong phòng hội nghị nhất thời ồ lên...

Hàn Thừa Nghị đi xuống, tại bồn hoa trước quảng trường tìm được Nhạc Tuyết Vi.

Trên vai cô đeo ba lô, tóc buộc đuôi ngựa, ngồi ở trước bồn hoa, hai chân đung đưa tới lui, bộ dáng thanh thuần, non nớt tựa như học sinh trung học. Hàn Thừa Nghị yêu chết đi được bộ dáng này của cô, bước chân cũng trở nên nhẹ hơn.

"Tiểu Tuyết."

Hàn Thừa Nghị một đường đi tới đã dẫn đến không ít ánh mắt của nhân viên giờ phút này đều đang đánh giá bọn họ.

Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Thừa Nghị liền nhanh chóng nhảy xuống khỏi bồn hoa.

"Cẩn thận!"

Bồn hoa có chút cao, Hàn Thừa Nghị lo lắng cô bị ngã, liền nhanh chân đi qua đỡ cô nhưng lại bị cô đẩy ra. Hàn Thừa Nghị rút tay lại, trên mặt có chút ngượng ngùng, bà xã nhà anh vẫn đang tức giận, còn chưa có bớt giận. Xem ra phải tốn không ít công phu đi dỗ cô rồi.

Có điều, lúc này anh lại đoán sai. Bà xã nhà anh bây giờ đang chơi một vố lớn!

Nhạc Tuyết Vi tháo ba lô ra, kéo khóa, lấy giấy thỏa thuận li hôn từ bên trong đưa tới trước mặt Hàn Thừa Nghị nói: "Vốn tôi muốn đi lên thương lượng với anh, có điều nếu anh đã xuống rồi thì chúng ta nói luôn ở đây đi!"

Giấy thỏa thuận ly hôn được đựng trong một cái túi màu vàng, Hàn Thừa Nghị cầm trong tay, không rõ lắm bên trong là cái gì. Chỉ cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Nhạc Tuyết Vi thật đáng yêu liền cười hỏi: "Còn nhỏ mà đã nghiêm túc như vậy... Đây là cái gì? Em muốn nói chuyện gì với anh?”

Nhạc Tuyết Vi không để ý đến trêu đùa của anh, cúi đầu chỉ tập văn kiện, nói: "Văn kiện bên trong, có ba tờ, tôi đã ký, cũng đã đóng dấu rồi. Chỉ cần anh ký tên, ấn dấu, lấy công chứng, thì nó chính thức có hiệu lực. À, anh có thể mang một bản bên người. Vốn còn muốn đến nhìn văn phòng của anh, nhưng mà thế này thì thôi đi, tôi ở đây chờ anh, anh ký rồi đóng dấu, sau đó để thư ký của anh đưa qua cũng được. Hoặc không thì có thể gửi qua bưu điện cho tôi..."

Cô coi như không màng đến Hàn Thừa Nghị, tự mình quyết định. Hàn Thừa Nghị nghe xong như lọt vào sương mù bèn rút văn kiện ở trong túi ra, nhưng chỉ nhìn thấy mấy chứ ở bên ngoài là anh đã không thể nhìn tiếp nữa rồi.

Chính giữa văn kiện viết 5 chữ rõ ràng: "Giấy thỏa thuận ly hôn"!

Hàn Thừa Nghị nắm chặt văn kiện trong tay, thân thể cao ngất đứng thẳng, vẫn bá đạo, cường thế như vậy nhưng lại có chút cứng nhắc đên kỳ quái, anh híp mắt nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, đôi con ngươi màu trà xinh đẹp khẽ lóe lên tia sáng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.