Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 42: 42




Nàng không thể làm gì khác hơn là bực mình ngã ngồi xuống, trên đỉnh đầu bị phủ một tầng u ám.

Lúc đầu hạ giới lịch kiếp cùng Thương Lăng liền thấy đủ xui xẻo rồi, hiện tại mệnh cách của nàng còn giao cho Hoả Tinh viết, càng xui xẻo hơn.

Nhưng xui xẻo cực hạn là bây giờ Vu Sơn Thần Nữ lục trà nữ cũng muốn tới thò một chân.

Giản Chỉ Hề không thể tưởng tượng, nàng sẽ bị chơi thành dáng vẻ gì nữa.

Quả thực khóc không ra nước mắt.

Không biết Vu Sơn Thần Nữ rời đi lúc nào, Giản Chỉ Hề vẻ mặt uể oải đắm chìm trong sự bi thương của mình.

Bỗng nhiên, xung quanh sáng choang, thì ra là Thiên Đế Bệ Hạ lấy tay khỏi chén trà.

“Tư Mệnh, ngươi vừa mới làm bậy cái gì vậy? Ngươi sợ người ta không biết ngươi trốn chỗ này sao?”

Thiên Đế nhíu mày, có chút không vui.

“Thiên Đế Bệ Hạ, sao người lại để cho Hoả Tinh tới viết mệnh cách, hắn là Hỏa Đức Tinh Quân, không dính dáng chút nào tới văn hóa!”

Thiên Đế sờ cằm một cái nói: “Đây là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế tiến cử, ta cảm thấy không có vấn đề gì. Sao vậy? Trông ngươi rất không tình nguyện?”

Nam Cực Trường Sinh Đại Đế!

Lão già đáng chết kia!

Tim Giản Chỉ Hề quả thực không đau vì quá đau...

Một chiêu này, giết người không thấy máu! Quá ác!

Không phải là hái mấy quả đào của lão ta, vặt vài cái lá cây thôi sao? Sao lại đối với nàng như thế?

“Thiên Đế Bệ Hạ, có thể thay người không?” Giản Chỉ Hề vẻ mặt đưa đám nói.

“Thánh chỉ đã hạ “

“...”

Đây là lý do tốt nhất mà Thiên Đế Bệ Hạ dùng để cự tuyệt người ta.

“Tư Mệnh, ngươi không phải tới Hoả Tinh cũng đắc tội chứ?”

Giản Chỉ Hề không trả lời, sắc mặt cực kì khó coi.

“Tư Mệnh, bản lĩnh kết thù kết hận thù của ngươi không tệ nha, làm tất cả mọi người phải thương nhớ ngươi!”

“...”

Giản Chỉ Hề hiện tại đã không còn tâm tình gì mà phản ứng lại Thiên Đế Bệ Hạ.

Nàng rũ rượi cáo từ Thiên Đế Bệ Hạ, thất hồn lạc phách ra khỏi Thiên cung.

Trong đầu một mực hiện lên lời bài hát của Châu Kiệt Luân.

Báo ứng tới quá nhanh tựa như gió lốc,

Quá trễ để chạy rồi, không thể thoát khỏi tâm bão...

(editor rảnh rỗi đi tìm nhạc: Bài Cơn lốc của Châu Kiệt Luân nhé, ai thích thì nghe ^^ mà bà nữ 9 bả sửa lời người ta rồi, tình yêu sửa thành báo ứng:v)

Giản Chỉ Hề không biết mình về Thiên Phủ Cung thế nào, nàng hướng đi đến bên giường, cả người ngã sấp vào trong chăn.

Chỉ chốc lát, Giản Chỉ Hề trong tâm trạng bi thương ngủ thiếp đi.

Thẳng đến ngày thứ hai Vọng Thư tới gõ cửa, nàng mới hốt hoảng tỉnh lại.

“Tư Mệnh, nhìn dáng vẻ của ngươi ngủ rất ngon nhỉ!”

“Ngon cái gì!” Giản Chỉ Hề trong lòng rất khó chịu, nàng sắp phải đi chịu khổ chịu khổ, nàng khổ, nàng đau, ai thấu hiểu!

“Ngươi làm sao vậy? Không phải là bồi Thương Lăng Thượng Thần lịch kiếp thôi sao? Ngài cũng sẽ không ăn ngươi!”

“Mệnh cách từ tay Hoả Tinh viết ra, Dao Cơ cũng sẽ tham dự vào.”

“Hả?” Vọng Thư đồng tình liếc mắt nhìn Giản Chỉ Hề, nàng nói: “Tư Mệnh, một kẻ thù, một tình địch, đây là muốn chơi chết ngươi a!”

Giản Chỉ Hề cười còn khó coi hơn so với khóc.

“Hoả Tinh này có thể viết nào là mất trí nhớ, tiểu tam, bệnh nan y, cưỡng bức hay không nhỉ?”

Giản Chỉ Hề lắc đầu, có trời mới biết Hoả Tinh nghĩ gì.

“ Có thể nào Hoả Tinh cuối cùng đem ngươi thiêu sống không nhỉ? Vẫn là Thương Lăng Thượng Thần tự tay thiêu! Vậy thì quá kích thích!”

“...”

“Cũng có thể để ngươi cùng Thương Lăng chém giết lẫn nhau, ngươi giết ta, ta giết ngươi, ngươi một đao, ta một đao!” Vọng Thư càng nói càng hưng phấn.

Giản Chỉ Hề một cước đạp lên chân Vọng Thư, nàng quát: “Ngươi đủ rồi nha!”

Đây là bạn xấu, thời khắc mấu chốt không suy nghĩ biện pháp, lại hù dọa nàng như thế!

Vọng Thư bị hét sững sờ, nàng hậm hực ngậm miệng.

“Muốn sao, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác? Cửu Thiên không ở đây, ta sẽ bồi ngươi!”

Giản Chỉ Hề lại than một tiếng bi ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.