Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 40: 40




“Ngươi biết việc này, bao nhiêu người cầu mà không được hay không?”

Giản Chỉ Hề gật đầu.

“Ngươi cảm thấy Thiên Đế Bệ Hạ anh minh thần võ sẽ không phân rõ phải trái trắng đen, rõ ràng đang phạt ngươi, trên thực tế lại khen thưởng ngươi hay sao?”

Giản Chỉ Hề lắc đầu.

Quả thực, Thiên Đế Bệ Hạ không thể tốt với nàng như vậy.

“Vậy sao người lại...”

“Oài, Tư Mệnh, ngươi mới là kẻ chiến thắng!”

Lại là câu này, Giản Chỉ Hề từ đầu tới đuôi méo phát hiện được mình thắng chỗ nào!

“Ta cho ngươi biết, quyết định xử phạt này, là ý của chính Thương Lăng.”

Giản Chỉ Hề sững sờ, tựa như một tia sét từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng xuống đầu nàng, đem hồn phách nàng bổ đến tan nát.

Chuyện này lại là ý của Thương Lăng!

Rốt cuộc hắn có ý gì!

Giản Chỉ Hề một lúc lâu sau mới tiếp thu được chuyện này, nàng yếu ớt nói: “Thật là, thần không nhìn ra Thương Lăng Thượng Thần hỏa khí công tâm, tiên thể hỗn loạn chỗ nào, lẽ nào lí do này cũng là ý của ngài ấy?”

Thiên Đế Bệ Hạ trịnh trọng gật đầu.

“Ngươi rốt cuộc cũng thông minh được một lần. Nói thật, ta cũng không nhìn ra hắn có chỗ nào hỏa khí công tâm, tiên thể hỗn loạn.”

Giản Chỉ Hề “phịch” một tiếng, ngồi sụp xuống đất, cái tên Thương Lăng này rốt cuộc đang nghĩ gì? Không phải đã nói tha cho nàng rồi sao?

“Thiên Đế Bệ Hạ, vậy sao người lại dung túng ngài ấy tới hãm hại ta?”

“Ta không cảm thấy đó là hãm hại, ngược lại là đại vận của ngươi tới rồi, mới có thể dính vào Thương Lăng. Mặc dù ta không đồng ý cái ánh mắt thấp kém này của hắn, nhưng ta không thể phật ý hắn.”

Thiên Đế Bệ Hạ bắt đầu tụng kinh: “Dù sao hắn chiến công hiển hách, qua nhiều năm như vậy mới muốn được khen thưởng một lần, ngươi nói có đúng không? Huống chi, Thương Lăng bận rộn nhiều năm như vậy, cũng nên lịch kiếp, Thần Cách đã sớm chờ hắn rồi.”

Giản Chỉ Hề nghe mà sửng sốt, lời Thiên Đế Bệ Hạ nói cũng rất có đạo lý a.

Nhưng nàng đánh rắm nha!

“Thiên Đế Bệ Hạ, thật là...”

Giản Chỉ Hề lời còn chưa nói hết, chỉ nghe từ cửa truyền đến tiếng của Tiên quan.

“Thiên Đế Bệ Hạ, Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ cầu kiến.”

Thiên Đế Bệ Hạ nháy mắt với Giản Chỉ Hề: “Tình địch của ngươi đến rồi, hay là tránh đi một chút?”

Giản Chỉ Hề gật đầu.

Ể? Bậy rồi, tình địch cái gì? Vu Sơn Thần Nữ mới không phải tình địch của nàng!

Thiên Đế Bệ Hạ vung tay lên, thân thể Giản Chỉ Hề đột nhiên thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn bằng một quả táo.

Ngay sau đó, thân thể nàng bay lên, bay thẳng lên trên bàn của Thiên Đế Bệ Hạ.

Thiên Đế Bệ Hạ xách nàng lên, trực tiếp đặt sau cái chén.

“Dao Cơ tham kiến Thiên Đế Bệ Hạ.”

Giọng nói êm tai của Vu Sơn Thần Nữ truyền vào trong thư phòng, Giản Chỉ Hề hô hấp nhẹ hơn một chút, vểnh lỗ tai hóng hớt thêm một chút.

“Bình thân đi.”

“Đa tạ Thiên Đế Bệ Hạ.”

“Dao Cơ, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ này? Phụ vương Xích Đế của ngươi chẳng lẽ lại muốn tặng quà cho ta?”

Giản Chỉ Hề cực kì khinh bỉ, Thiên Đế Bệ Hạ hiển nhiên biết ý đồ của Vu Sơn Thần Nữ, còn giả ngu lừa người ta.

“Hồi Thiên Đế Bệ Hạ, lần này Dao Cơ tự mình tới. Dao Cơ cảm thấy, việc Thương Lăng Thượng Thần lịch kiếp là đại sự, liên quan đến thái bình của toàn bộ tiên giới, sao có thể dễ dàng giao cho một Tư Mệnh nho nhỏ?”

Dao Cơ cắn môi nói: “Dao Cơ nguyện giúp Thiên Đế Bệ Hạ cùng Thương Lăng Thượng Thần phân ưu!”

Nghe nói thế, Giản Chỉ Hề xém chút xù lông.

Vu Sơn Thần Nữ có ý gì đây?

Ở sau lưng nói về nàng như vậy được hả?

Đoan trang hiền thục, tài năng ôn nhu, chạy đi đâu hết rồi?

Trong nháy mắt hình tượng perfect của Vu Sơn Thần Nữ trong lòng Giản Chỉ Hề bị hủy diệt toàn bộ, chỉ còn lại có ba chữ: Lục trà nữ*!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.