Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 39: 39




Lễ Quan mở một đạo thánh chỉ, lớn tiếng đọc.

“Phụng ý chỉ Thiên Đế Bệ Hạ, Tư Mệnh Tinh Quân dĩ hạ phạm thượng, tôn ti bất phân, va chạm với Thương Lăng Thượng Thần, khiến Thương Lăng Thượng Thần hỏa khí công tâm, tiên thể hỗn loạn.”

Giản Chỉ Hề càng nghe càng khẩn trương, sắp tới phần hình phạt rồi, không phải là nhảy Tru Tiên đài chứ?

“Nay đem Tư Mệnh Tinh Quân đánh vào luân hồi, trợ giúp Thương Lăng Thượng Thần độ kiếp, trong lúc đó không được có bất kỳ sơ xuất nào, khâm thử!”

Oanh một tiếng, đầu Giản Chỉ Hề nổ tung.

Đánh vào luân hồi, trợ Thương Lăng độ kiếp?

Đây là hình phạt đi độ kiếp với hắn?

Đây là phải lượn theo hắn một chỗ?

Cùng cái tên sát thần này?

Tên sát thần một kiếm chém đứt đầu!

Giản Chỉ Hề trong lòng gào thét, thần không làm được đâu!

Không thể nghi ngờ đây chính là phương pháp chết đau khổ nhất.

Cho nàng một đao, chết nhanh gọn lẹ.

Cho nàng một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào bạo phát đem nàng chém đầu.

Nơm nớp lo sợ chờ chết, quả thực quá tra tấn!

Gặp Giản Chỉ Hề thật lâu không có phản ứng, Lễ Quan không kiên nhẫn thúc giục một tiếng.

“Tư Mệnh Tinh Quân, tiếp chỉ đi? Ngươi muốn kháng chỉ sao?”

Giản Chỉ Hề ngẩng đầu, rơi lệ ở trong lòng, kháng chỉ có thể cho một cái chết nhẹ nhàng hơn không?

Cuối cùng Giản Chỉ Hề vẫn nặn ra một nụ cười xảo trá.

“Tư Mệnh tiếp chỉ.”

Ai ngờ Lễ Quan kia lại không vui mà còn châm chọc nói: “Chớ đắc ý, sau này còn không biết ra sao đâu!”

Lễ Quan nói xong vung tay áo một cái, xoay người bay đi.

Giản Chỉ Hề chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nàng đắc ý cái gì chứ?

Lúc này Vọng Thư từ phía sau lưng xông lên, nâng Giản Chỉ Hề dậy.

“Ngây ngốc gì vậy! Đứng dậy đi! Ngươi vui tới choáng luôn rồi hả?”

Giản Chỉ Hề vẻ mặt đưa đám ngẩng đầu: “Con mắt nào của ngươi thấy ta vui?”

“Ngươi mừng đến chảy nước mắt luôn hả?”

“...”

“Tư Mệnh, ngươi quả nhiên là người chiến thắng! Cả đám tiên nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi!” Vọng Thư cười đẩy Giản Chỉ Hề một cái.

Giản Chỉ Hề càng nghĩ càng không yên lòng, nàng xoay người một cái, cưỡi mây đạp gió bay đi.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Đi tìm Thiên Đế Bệ Hạ “

“Tạ chủ long ân?”

“...”

Giản Chỉ Hề bay một hơi đến Thiên cung, để thủ vệ vào thông báo một tiếng sau đó liền vội vã vào trong.

Vừa vào ngự thư phòng, Giản Chỉ Hề liền kề sát đất hành đại lễ.

“Thiên Đế Bệ Hạ, cầu xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Người xem thần cẩn trọng, lại cần cù chăm chỉ đảm nhiệm chức Tư Mệnh, không có công lao cũng có khổ lao, cho thần một con đường sống đi.”

Bị tự thế này của nàng dọa một trận, bút trong tay Thiên Đế Bệ Hạ run lên, mực vẩy bẩn tấu chương.

“Tư Mệnh à, có phải ngươi vui tới mức hỏng não luôn rồi?”

Giản Chỉ Hề vẻ mặt đưa đám nói: “Thiên Đế Bệ Hạ minh giám, tuy thần có phạm lỗi, thế nhưng việc trợ Thương Lăng Thượng Thần độ kiếp, thần tám phần phá hoại chứ không giúp được gì. Người nghĩ lại đi!”

“Ai, đầu óc vẫn còn minh mẫn nha, suy nghĩ của ngươi rất chính xác.”

Giản Chỉ Hề giật giật khóe miệng, lúc bỏ đá xuống giếng, Thiên Đế Bệ Hạ luôn tích cực như vậy.

“ Thiên Đế Bệ Hạ ngài có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không?”

“À...” Thiên Đế Bệ Hạ thở dài một tiếng.

“Tư Mệnh, ta nói cho ngươi một bí mật, chuyện này, ta không có nói với ai khác.”

Người Giản Chỉ Hề run một cái, có lẽ nào Thiên Đế Bệ Hạ nói xong thì bồi thêm một câu, ngươi biết quá nhiều, sau đó...

Còn không đợi Giản Chỉ Hề có phản ứng, Thiên Đế Bệ Hạ bắt đầu nói tiếp.

“Lẽ nào ngươi không cảm thấy, cái gọi là nghiêm phạt đối với ngươi, giống như là khen thưởng hay sao?”

Giản Chỉ Hề liều mạng lắc đầu, không cảm thấy.

Nhưng trong nháy mắt sau đó, dưới cái trợn mắt của Thiên Đế Bệ Hạ nàng lại gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.