Ta Chăn Nuôi Ở Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 6




Hai mươi đầu đấu tông bạch cốt khôi lỗi, một đầu đỉnh phong Đấu Tôn rồng trắng mắt xanh, phía dưới núi đám người có cho mười cái lá gan cũng không dám tiến đến.

Phía dưới thực lực người quá yếu, thậm chí là không cần Tiêu Long phải ra tay, hắn tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Mà phía dưới chân núi, bị ngăn cản lại đám người đều vô cùng bất mãn, tuy nhiên không ai dám tiếp tục xông đi lên.

Không có cách, đối phương cư xử so với phong lôi các còn muốn bá đạo, bọn hắn những cái này con kiến hôi nào dám có ý kiến gì.

Mà ở một chỗ khác, có một vị thiếu nữ xinh đẹp nhìn về phía đỉnh núi to lớn thân hình rồng trắng mắt xanh hơi nhíu mày lại.

Thiếu nữ có thân hình mảnh dẻ, váy hoa dài tung bay tỏa ra hào quang bảy màu, tôn lên cần cổ trắng muốt. Khí chất tôn quý khó có thể che giấu, bao phủ lấy khuôn mặt trái xoan thon gầy, làm nổi bật cặp mắt màu nâu tím như hai viên bảo thạch.

Nhìn từ góc độ nào, cũng cho người ta có cảm giác đây là một cô công chúa của hoàng gia, mỹ lệ mà thánh khiết, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng xô bồ ở nơi đây.

Điểm duy nhất không hoàn mỹ ở người con gái này, là bên trong vẻ thánh thiện trong sáng kia, ẩn ẩn một nét cao ngạo lạnh lùng, lánh người ngoài ngàn dặm. Một cảm giác thật khó thân cận!

" Mộc trưởng lão, ngoại trừ sư phụ ra thì tam các khác tôn giả có đến không? " Phượng Thanh Nhi mở miệng nói, thanh thúy âm thanh tràn đầy lạnh lùng.

Phía sau Phượng Thanh Nhi, một mụ già mặc áo xanh cười khổ nói: " E là đều sẽ tới đi, dù sao chuyện lớn như vậy, lại liên quan đến mình sao có thể khống lo. "

" Tự nhiên lại xuất hiện một cái thần bí nhân vật đem Thiên Sơn Huyết Đàm chiếm lĩnh, chuyện này đúng thật là không tốt. Ngay cả Đấu Tôn cấp bậc ma thú cũng bị đem ra làm thú cưỡi, quả thật là không tầm thường, so với Phong Lôi Các chúng ta còn muốn hành xử bá đạo. " Phượng Thanh Nhi thở dài nói.

" Đối phương có năng lực, tự nhiên có quyền làm như vậy. " Lúc này, một cái thiếu nữ áo xanh đi tới Phượng Thanh Nhi bên này, nhàn nhạt nói.

" Mộ Thanh Loan, xem ra ngươi cũng bị chặn ở dưới này. " liếc nhìn đối phương một cái, Phượng Thanh Nhi nói.

" Còn phải nói sao, có đại gia hỏa kia tại, ai dám xông lên. " Mộ Thanh Loan bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy Phượng Thanh Nhi cũng không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía đỉnh núi.

Không biết vì lý do gì, trong người nàng huyết mạch rung động rất mãnh liệt, phía trên đỉnh núi nhất định là có thứ gì đó liên quan đến huyết mạch của nàng.

Phượng Thanh Nhi trong lòng lúc này rất tò mò.

Ầm ầm!!!

Ngay lúc này một tiếng sét inh tai chợt vang lên, một luồng lôi điện chói mắt từ trong tầng mây mạnh mẽ xuyên phá mà ra. Cường quang hiện lên đột ngột làm cho mọi người xung quanh theo quán tính nhắm mắt cả lại, một đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện tại trên không trung.

Người này thân hình cao lớn, nhìn không quá bốn năm mươi tuổi, nhưng râu trên cằm lại hoàn toàn bạc trắng. Trên thân thể có mặc một bộ áo bào màu bạc, trên bộ áo bào tràn ngập hoa văn Lôi Điện, từ xa nhìn lại, liền giống như vật còn sống, không ngừng lưu chuyển, mơ hồ một ít Lôi uy từ trong đó tràn ngập mà ra.

" Là Lôi Tôn Giả!! Lôi Tôn Giả đến rồi!!

Phía dưới đám người nhìn thấy áo bạc lão giả không khỏi kinh hô.

Lôi Tôn Giả ánh mắt nhìn về phía trên đỉnh núi rồng trắng mắt xanh một chút, ánh mắt bên trong hiện lên thật sâu kiêng kị. Đầu ma thú này khí thế vậy mà không chút nào so với hắn kém.

Cũng không biết là đại nhân vật nào đến Thiên Sơn Huyết Đàm nữa đây?

Sau đó Lôi Tôn Giả ánh mắt đảo quanh phía dưới chân núi một vòng, rồi dừng lại tại Phượng Thanh Nhi vị trí. Thân hình như tia chớp phóng về phía nàng.

" Sư Phụ. " Phượng Thanh Nhi nhìn thấy Lôi Tôn Giả đến, không khỏi cung kính hành lễ.

" Đối phương có động tĩnh gì sao? " Lôi Tôn Giả hỏi.

" Vẫn chưa, bất quá có mấy người xông đi lên đã bị đối phương bày ra mấy cỗ bạch cốt khôi lỗi chém giết. Toàn bộ đầu là Đấu Tông cấp bậc. " Phượng Thanh Nhi nói.

" Quả nhiên là không đơn giản, đấu tôn cấp bậc phi hành ma thú, lại thêm nhiều bạch cốt khôi lỗi đấu tông, người đến chắc phải thuộc về thế lực rất mạnh mẽ, e là không yếu hơn gia tộc ngươi. " Lôi Tôn Giả gật đầu nói.

Nghe vạ Phượng Thanh Nhi cũng không nói gì.

Có thể một lần làm ra lớn như vậy thủ bút, tự nhiên là không tầm thường. Bất quá để cho nàng quan tâm hơn là người đứng sau chuyện này.

Hưu!

Ngay tại đám người phía dưới đang sợ hãi than thầm thì một âm thanh chói tai xé gió vang vọng trên đỉnh núi. Mọi người liền kinh ngạc nhìn thấy, một thanh cự kiếm khổng lồ đang dữ dội xuyên phá trường không, chợt lóe lên rồi dừng lại giữa quảng trường.

" Ha ha, Kiếm tôn giả, người lúc nào cũng tới sớm nhất a! "

Nhìn thấy thanh cự kiếm trên bầu trời, tiếng cười như sấm của Lôi tôn giả liền vang vọng khắp chân núi.

Cự kiếm chợt run lên một trận, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ tiêu tán, từ trong đó có một thân ảnh hiện trên không trung rồi bay tới, đáp xuống Lôi Tôn Giả bên cạnh.

Lão già đứng bên cạnh Lôi Tôn Giả thân hình hơi có chút thấp bé, một thân áo vải nhìn không chút nổi bật chẳng khác gì người bình thường. Nhưng bất cứ ai ở đây cũng đều biết, lão đầu này là một nhân vật đáng sợ cùng cấp bậc với Lôi tôn giả!

" Không nghĩ tới ngay cả Kiếm tôn giả cũng đến đây! Xem ra lần này bọn hắn đối với chuyện này rất coi trọng. "

Kiếm tôn giả xuất hiện, nháy mắt làm cho bầu không khí xung quanh trở nên sôi nổi hẳn lên.

Đối với tiếng cười của Lôi tôn giả, Kiếm tôn giả cũng chẳng để ý. Lảo đảo cặp mắt trắng dã nhìn núi phía đỉnh núi.

" Khí thế thật cường đại, quả nhiên là đấu tôn ma thú, e là thực lực của ma thú này không chút nào thua kém chúng ta đi. " Kiếm Tôn Giả ngữ khí kiêng kị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.