Ta Chăn Nuôi Ở Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 30: [H]




Editor: Xám

Tô Vãn Hương cúi đầu, giống như suy nghĩ chuyện này, một lát sau cười lạnh ngẩng đầu nói: "Vậy thì sao? Ta không sợ!"

"Nhưng ta sợ." Nhan Túc kéo tay Tô Vãn Hương, ánh mắt sâu tối, nhìn chăm chú lên cổ tay nàng, chậm rãi nói: “Ta đồng ý đưa nàng đi, thế nhưng, phải là sau khi phúc thẩm vụ án Bạch gia, khi ta đã trả lại sự trong sạch của nàng, lúc đó, ta sẽ để nàng đường đường chính chính thanh thanh bạch bạch ra ngoài, nàng có bằng lòng không?"

Câu này của Nhan Túc, có thể nói là lời thật lòng. Cho nên đoạn thoại này nói rất chân thành, chỉ có điều, nàng trong miệng hắn, không phải chỉ Tô Vãn Hương trước mặt mà thôi, mà là Tố Tố thật sự cất giấu ở tận sâu trong lòng hắn."Ta còn có thể tin tưởng ngươi không?" Tô Vãn Hương nhìn chằm chằm Nhan Túc, chậm rãi hỏi.

Nhan Túc gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Năm đó là ta đã sai. Tố Tố, mặc dù ta là chủ thẩm, nhưng người khép tội cuối cùng lại là phụ hoàng của ta, ta hoàn toàn không có cách nào ngăn cản. May mà, ta đã cứu được tính mạng nàng. Tố Tố, năm đó cứu nàng từ trong đám lửa cháy ra, ta đã từng bị lửa thiêu tổn thương cổ tay. Nhưng lúc ấy ta lo lắng tình trạng thương tích của nàng, lại không dám để người khác biết ta đã cứu nàng, cho nên vết thương đó không được chữa trị kịp thời."

Nhan Túc từ từ xắn ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo dữ tợn ở mặt ngoài cổ tay.

"Nàng phải tin ta, ta từng nói, ta sẽ che chắn toàn bộ mưa gió cho nàng. Ta cũng từng nói, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chết trước. Ta hiện giờ, điều hối hận duy nhất chính là, đã phó thác nàng vào phủ Tô Thanh, khiến nàng nhận giặc làm cha mấy năm nay, đã khiến nàng uất ức rồi." Giọng điệu của Nhan Túc là dịu dàng mà sủng ái.

Giọng điệu như vậy, trước khi Tô Vãn Hương vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cũng chưa từng hưởng thụ, đây là giọng điệu của Nhan Túc chuyên thuộc về Bạch Tố Huyên. Mà ý cười trên mặt hắn, mặc dù hời hợt, dịu dàng như thế. Loại nam nhân không thích cười lắm này, một khi cười lên, sẽ khiến người ta lóa mắt mất hồn.

Sau khi sững sờ trong giây lát, Tô Vãn Hương mới từ từ rút  tay mình ra khỏi bàn tay Nhan Túc, chậm rãi nói: "Liên Thành, nếu như ngươi thật sự không biết tính tình Tô Thanh, ta sẽ không trách ngươi. Muốn ta ở lại trong phủ ngươi cũng được, nhưng ngươi không thể hạn chế ta ra vào, vụ án năm đó, ta sẽ không chỉ tin thiên về lời của mình ngươi, ta sẽ điều tra rõ, rốt cuộc ngươi có đáng được ta tin hay không."

"Được, tất cả nghe theo nàng!" Nhan Túc cầm đũa trên bàn lên, gắp một miếng phỉ thúy thái tâm (tên món ăn), đưa vào trong bát Tô Vãn Hương, mỉm cười nói: “Bây giờ có thể dùng bữa rồi phải không?"

Tô Vãn Hương cầm đũa lên, gẩy hạt cơm trong bát, nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt cao ngạo. Nàng ta ăn vài miếng, nhìn thấy Nhan Túc không ăn, ngẩng đầu liếc nhìn hắn.

Nhan Túc cười nói: "Ta đã ăn ở bên ngoài rồi, bây giờ không đói." Sao hắn nuốt trôi được?

Hắn lại gắp cho Tô Vãn Hương một miếng thịt gà bọc lá sen, híp mắt nói: "Ta còn nhớ, nàng thích ăn món này nhất, ăn nhiều một chút."

Tô Vãn Hương rũ mắt xuống từ từ ăn cơm, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nam tử bên cạnh nàng một cái, nhìn thấy động tác tao nhã và nụ cười ôn hòa của hắn, trong lòng trào lên một cảm nhận khác lạ.

Nhan Túc cầm một đôi đũa gắp thức ăn cho Tô Vãn Hương, khi Tô Vãn Hương cúi đầu dùng bữa, trong ánh mắt hắn thỉnh thoảng xẹt qua một vẻ cay nghiệt giống như ngâm băng tuyết.

Khi Nhan Túc đi ra khỏi phòng Tô Vãn Hương, thời gian đã đến canh hai. Mặt trăng lạnh lùng hiện ra giữa trời đêm, trải ánh trăng trong trẻo lên mặt đất. Hắn ra khỏi hậu viện, đi thẳng vào trong thư phòng của tiền viện.

Tạ Địch Trần và Tạ Trạc Trần đã đến từ lâu, Nhan Túc lại phái người đi mời sư gia Dịch Tử Lăng ở vương phủ.

"Điện hạ, có chuyện gấp sao?" Tạ Địch Trần vừa thấy Nhan Túc tiến vào, đã vội vàng hỏi.

Nhan Túc ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, Tạ  Địch Trần bưng ấm trà lên, lấy một chiếc chén qua, dòng nước xanh dịu dàng giống như nước hồ chảy ra ngoài, rơi vào trong chén trà sáng bóng như ngọc: "Mấy năm nay, Tô Thanh lợi dụng buôn lậu, đã tham ô ngân lượng khổng lồ, hôm nay ta vào trong lao thăm ông ta, ông ta nói với ta, tất cả những gì ông ta làm đều là vì ta. Ông ta nói với ta một địa danh, ta đã phái người đi kiểm tra, ở đó ẩn giấu một kho binh khí và kho lương thảo, cùng với toàn bộ dụng cụ lều trại cần cho chiến đấu." Nhan Túc bình tĩnh nói không một gợn sóng.

"Tô Thanh muốn điện hạ mưu phản?" Tạ Địch Trần nói với vẻ hết đỗi ngạc nhiên.

Nhan Túc gật gật đầu.

Tạ Địch Trần nói: "Ông ta hồ đồ rồi sao? Bây giờ Khang Dương Vương đã bị giam lỏng, Thánh thượng lại không có con nối dõi nào khác, điện hạ kế vị là điều hiển nhiên hợp tình hợp lý, sao còn cần làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?"

Dịch Tử Lăng lắc lắc đầu: “Điện hạ, nhất định Tô Thanh có cân nhắc của ông ta. Lẽ nào nói, Tô Thanh biết một số chuyện chúng ta không biết? Thánh thượng, còn có con nối dõi khác?"

Tạ Trạc Trần đột nhiên nói: "Ta nghe nói, trước đây, Bạch hoàng hậu từng có một hoàng tử, ra đời không lâu đã chết yểu, lẽ nào đứa bé đó không hề chết?"

"Biết đâu đấy, cho dù không có đứa bé đó, còn có một thất hoàng thúc, bây giờ hắn là cá mè một lứa với Thiên Thần tông. Nếu như bọn họ điều tra ra kho lương thảo của Tô Thanh, e rằng chuyện này sẽ liên lụy đến điện hạ. Tần Cửu đó, nàng ta sẽ không bỏ qua cho điện hạ. Đến lúc ấy, cho dù điện hạ có mười cái miệng cũng không nói rõ. Việc cấp bách của điện hạ chính là giao kho lương thảo của Tô Thanh ra." Dịch Tử Lăng lo lắng trùng trùng nói.

Nhan Túc nghĩ đến cuộc tranh chấp với Khánh Đế trong cung tối nay, thản nhiên cười lạnh nói: "Chỉ sợ ông ấy sẽ không tin ta nữa. Huống hồ..." Lời còn lại, Nhan Túc không nói ra. Huống hồ, phụ hoàng sẽ không phúc thẩm vụ án Bạch gia. Nếu như ông ấy không chịu, vậy cứ để hắn làm đi!

"Hiện giờ, có lẽ, thật sự chỉ còn lại con đường này thôi." Nhan Túc lạnh lùng nói.

"Việc này, còn cần cân nhắc ! Điện hạ tuyệt đối không thể kích động." Tạ Địch Trần do dự nói. Thế nhưng, hắn cũng biết, với tính tình của Khánh Đế, nếu như chuyện lương thảo bại lộ, mà Tô Thanh lại liên tục buôn lậu đến Diệp quốc, chỉ sợ sau khi liên lụy đến Nhan Túc thì chính là tội lớn vạn kiếp bất phục.

Tạ Trạc Trần vỗ bàn nói: "Người chủ anh minh như điện hạ, nếu như không thể thuận lợi kế vị, thì chính là nỗi khổ của bách tính. Nếu thuộc hạ nói, thật sự không bằng phát động nhanh chóng, trong triều này vốn dĩ người ủng hộ điện hạ chiếm phần đông."

Dịch Tử Lăng trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: "Ta đồng ý. Thân thể bệ hạ vốn cực yếu, những năm gần đây càng đa nghi hơn, ở trong cung tin tưởng Huệ phi một cách mù quáng, cho nên Thiên Thần tông vẫn chiếm ghế trong triều. Chỉ mong điện hạ sớm ngày đăng cơ, mạnh mẽ dứt khoát, trả lại cho triều đình một diện mạo mới."

Nhan Túc lạnh lùng híp mắt: “Còn có một chuyện, Địch Trần, mấy ngày này, ngươi âm thầm phái người theo dõi Tô Vãn Hương, nàng ta tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, đều phải báo cáo. Nhớ lấy, vạn lần không thể để nàng ta phát hiện, ta nghi ngờ, nàng ta có võ công!"

Tạ Địch Trần lập tức mở to hai mắt, hắn biết Tô Vãn Hương là Bạch Tố Huyên. Lúc này, nghe Nhan Túc nói như thế, sao có thể không kinh ngạc.

"Điện hạ, ngài đang nói, nàng ta không phải là..."

Nhan Túc gật gật đầu, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, vươn người đẩy song cửa sổ sơn son ra. Gió rét lạnh tạt vào mặt, thổi tan hơi nóng ấm áp trong phòng, hắn đứng ngạo nghễ trong gió, đôi mắt khí thế lẫm liệt.

"Sắp đến ngày hội Trung Thu rồi!" Nhan Túc chậm rãi nói.

888888888

Lưu Liên cảm thấy mình mê man nửa mê nửa tỉnh, bị giày vò trong tra tấn thống khổ và bóng đêm vô tận. Hắn có thể nghe thấy rõ ràng bên cạnh liên tục tiếng bước chân tới tới lui lui, có giọng nói dịu dàng rất quen thuộc đang hạ lệnh, còn có một đôi tay, dịu dàng xoa trán hắn, khiến hắn cảm nhận được sự thân thiết khó hiểu. Ở trong giấc mộng, hắn đột nhiên cảm giác được sự bình yên, hạnh phúc và động lòng đã lâu không gặp.

Cảm giác này, sự tiếp xúc dịu dàng này, cảm giác khiến tâm hồn hắn nhảy nhót như thế này, hắn chỉ từng cảm nhận được ở trên người một người.

Mấy lần hắn nỗ lực muốn mở mắt, nhưng lúc nào cũng không đủ sức.

Cũng không biết đã hôn mê bao lâu, rốt cuộc hắn đã tỉnh lại.

Ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ, trên đỉnh đầu là tấm màn lụa vàng thêu hoa văn mẫu đơn, bên trong chén lưu ly trên mặt bàn, có hoa đang nở rộ, mùi hương thoang thoảng xa xăm trong phòng.

Hắn biết đây không phải phòng ngủ trong phủ của mình, hình như, là căn phòng hắn từng ở khi làm người hầu ở phủ Tần Cửu. Hắn chớp chớp mắt, quay đầu, lập tức nhìn thấy nữ tử ngồi ở trên mép giường. Nàng cũng bị thương, sắc mặt cực kỳ tái nhợt lộ ra mệt mỏi sâu sắc, lúc này đôi mắt vẫn xoay chuyển đa tình hàm chứa một chút sốt ruột, nhìn thấy hắn tỉnh lại, khóe môi nàng lập tức hiện ra một nét cười vui mừng.

Lưu Liên nhìn chằm chằm thẳng vào Tần Cửu, giống như không nhận ra nàng vậy, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới lên người nàng.

Tần Cửu cười rất nhạt: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, bằng không bậc cửa trong phủ ta đều sẽ bị những người kia đạp hỏng mất."

Nhưng dường như Lưu Liên nghe không hiểu Tần Cửu đang nói gì, ánh mắt vẫn thất thần nhìn thẳng vào Tần Cửu. Sắc mặt Tần Cửu biến đổi, đưa tay sờ trán hắn, không hề nóng lên.  Nàng nhíu mày nói: "Liên nhi, sao vẫn trong cơn mơ hồ?"

Lưu Liên vẫn nhìn thẳng vào Tần Cửu, con ngươi cũng không đảo, ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra biểu cảm.

Tần Cửu không để ý đến vết thương của mình, hốt hoảng lo sợ cả một đêm, bây giờ cuối cùng chờ được hắn tỉnh rồi, nhưng lại mê mê trừng trừng như thế này, trong lòng Tần Cửu lập tức trầm xuống, chẳng lẽ là sát thủ Hứa Mộc đó còn hạ độc khác với Lưu Liên. Lần này nàng có chút kinh hãi, đưa tay vỗ vỗ hai má Lưu Liên, lẩm bẩm: "Liên nhi, Tần Phi Phàm, Dật nhi, tỉnh rồi sao? Ngươi có chỗ nào khó chịu, hay là tổn thương đầu rồi?"

Lo lắng của nàng Lưu Liên đều nhìn thấy hết, trong nháy mắt ánh mắt đã hơi đỏ lên, hắn quay đầu, chuyển hướng ánh mắt vào giường, rồi mới quay lại, nhìn thẳng vào Tần Cửu hỏi: "Người chính là tỷ ấy, đúng không?"

Cuối cùng Lưu Liên đã mở miệng, trong lòng Tần Cửu lập tức thả lỏng. Nhưng chờ đến khi nghe được ý tứ trong lời hắn, cả trái tim lại treo lên. Đương nhiên nàng hiểu rõ ý trong lời Lưu Liên, không phải trong lòng không hoảng hốt. Nàng chậm rãi nhướn cao mày, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Tỷ ấy? Tỷ ấy là ai?"

"Huyên tỷ tỷ!" Lưu Liên bình tĩnh nói.

Tần Cửu lại cười nói: "Huyên tỷ tỷ là ai?"

"Bạch, Tố, Huyên!" Lưu Liên gằn từng chữ, từ từ nhả ra cái tên đó, tập trung vào cổ tay nàng, cái tên này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, vừa nghĩ đến đã khiến ruột gan hắn đứt từng khúc.

Tần Cửu chính là Huyên tỷ tỷ của hắn, Huyên tỷ tỷ chính là Tần Cửu!

Đổi thành nàng lúc trước vừa mới vào kinh, đánh chết hắn cũng sẽ không nghĩ đến.

Cốt yếu bởi vì hai người đó thật sự quá khác biệt, cho dù là ai, cũng tuyệt đối không thể tin rằng bọn họ lại là cùng một người, cho dù vừa nghĩ đến cũng sẽ cảm thấy không có khả năng.

Bạch Tố Huyên là nhân vật tài hoa tuyệt thế đoan trang dịu dàng giống như tiên nữ, mà Tần Cửu, lại là yêu nữ khiến người ta phỉ nhổ. Bọn họ không thể là một người, diện mạo của bọn họ cũng khác biệt như thế.

Thế nhưng, trong lòng Lưu Liên, lại cho rằng bọn họ chính là cùng một người. Hắn nhìn hai mắt hiện tơ máu của Tần Cửu, càng khẳng định hơn.

Bởi vì, trên đời này, người có thể đối xử với hắn như thế, người sẽ đối xử với hắn như thể, ngoài Huyên tỷ tỷ thì không còn ai khác.

Là nàng bắt hắn vào Thiên Thần tông, bắt hắn làm người hầu của nàng, trong lòng hắn cực kỳ hận nàng, ngày ngày trông mong nàng chết. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là nàng muốn đặt hắn bên mình để che chở.

Nàng không có việc gì sẽ trêu chọc hắn vài câu, nhưng thật sự gặp phải nguy hiểm, lại chưa bao giờ để hắn ra mặt, hơn nữa còn phái người bảo vệ hắn.

Nàng bố trí hắn vào Hàn Lâm viện, lại vào bộ Hình, nàng và hắn cùng điều tra vụ án Bạch gia.

Hắn bị bắt, nàng đơn độc liều mình đi cứu hắn.

Lúc hắn hôn mê, đôi tay mềm mại ấm áp kia phủ lên trên hắn.

Thứ nàng cho hắn, là sự tốt đẹp độc nhất vô nhị trên đời này!

"Bạch Tố Huyên, không phải đã chết rồi sao?" Tần Cửu chậm rãi nói.

Lưu Liên bất chấp thương tích trên người, từ từ chống người ngồi dậy khỏi giường.

"Vì sao người phải sửa lại án oan cho Bạch gia? Vì sao người biết tôi tên là Dật nhi? Vì sao ngài phải liều mạng cứu tôi? Vì sao người phải đối xử với tôi tốt như vậy?" Lưu Liên liên tục hỏi mấy câu.

Nhất thời Tần Cửu có chút á khẩu không trả lời được, nàng chưa bao giờ nghĩ đến Lưu Liên lại hỏi nàng mấy câu đó nhanh như vậy. Nàng vốn dĩ tính toán, đến khi cần thiết, khi không giấu giếm được nữa, nàng sẽ nói hết mọi chuyện với hắn. Nhưng không ngờ, hắn lại đoán được, hơn nữa chăc chắn như vậy, nàng chính là Bạch Tố Huyên.

"Liên nhi... Lẽ nào ta không thể đối tốt với ngươi sao?"

Lưu Liên không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, cho dù nàng không thừa nhận, hắn cũng biết là nàng. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại hiện lên một dáng vẻ như tiên nữ khác, một yêu một tiên khác biệt rất lớn, hắn đột nhiên trào lên một nỗi chua xót, nỗi chua xót đó từ từ lên men ở đáy lòng, trở thành một loại đau đớn khó nói nên lời.

Hắn biết, mấy năm nay, nhất định là nàng rất đau.

Nhưng rốt cuộc thế nào, mới có thể khiến một người, che giấu toàn bộ đau khổ phía sau nụ cười quyến rũ, cho dù có vết thương sâu hơn đau hơn dữ tợn hơn, nàng cũng chưa từng chịu để lộ trước người khác, mà lựa chọn tự mình liếm láp trong góc không người.

Trong mắt Lưu Liên đã sớm chứa hai đầm lệ, đến lúc này, cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi như mưa.

Giờ phút này, hắn đã quên hắn chính là Thượng thư bộ Hình, quên mất hắn đã là một nam tử hán rồi, ở trước mặt nàng, hắn có một cảm giác thời gian đảo ngược, hắn vẫn là thiếu niên ngày sinh nhật hàng năm đều tha thiết ngóng trông nàng tới.

Tần Cửu đè nén dao động trong lòng, đưa tay ôm Lưu Liên vào lòng, nàng không dám dùng sức, chỉ sợ chạm vào làm đau vết thương đánh roi trên người hắn. Nhưng dường như Lưu Liên lại hoàn toàn quên mất vết thương trên người mình, cảm giác lúc này của hắn đều ở trong vòng ôm ấy, ấm áp mà thư thái.

"Dật nhi, nếu như đệ đã biết rồi, vậy ta cũng không giấu đệ thêm nữa. Có một số chuyện, sớm muộn gì đệ cũng phải biết." Tần Cửu nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Liên, từ từ đẩy hắn ra.

Lưu Liên nhìn sắc mặt trang nghiêm của Tần Cửu, lau đi giọt lệ ở khóe mắt, ngồi ngay ngắn trên giường, đối diện với Tần Cửu. Hắn mơ hồ dự cảm được, chuyện nàng nói rất quan trọng, hơn nữa, còn có liên quan đến hắn. Thế nhưng, dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, tin tức này lại khiến hắn kinh ngạc như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.