Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 20: Đây là một nhân tài




Nhìn thấy tình cảnh này, tâm thần Lăng Lan vừa động, vị đội trưởng này hơi thở hỗn loạn, mất đi bình tĩnh dĩ vãng, tuyệt đối là cơ hội ám sát tốt, Lăng Lan vừa định vận chuyển sức mạnh thì ba người từ ba hướng khác nhau bay tới.

“Đội trưởng!” một đội viên trong đó hô.

Mà một đội viên khác nhìn thấy tiểu Lại đã nhiễm đầy máu trong lòng đội trưởng thì nhịn không được bi thiết kêu một tiếng: “Tiểu Lại!”

Tránh ở một bên, Lăng Lan trong lòng âm thầm tiếc hận, nếu ba người kia tới trễ năm giây thì cô  liền có cơ hội xuống tay. Lăng Lan cũng là người nhanh chóng quyết định, nhìn thấy nơi này đã không có khả năng đánh lén thì lại lần nữa thu liễm đi hơi thở, như vật chết ẩn núp xuống dưới.

Đội trưởng cố nén trong lòng bi phẫn, cắn răng nói: “Tiểu Lại bị đối phương đánh lén đắc thủ, hy sinh! Đối phương tinh thông ẩn nấp và ám sát, các cậu phải cẩn thận.” Hỗn loạn chỉ có lúc nhất thời, lúc này hắn đã khôi phục bình tĩnh, lập tức suy đoán ra đại khái vị trí của Lăng Lan, “Nó hẳn là cách chỗ này không xa, lúc tôi cảm giác được sát khí chạy tới hiện trường thì chỉ có ba giây ngắn ngủn, nó không cơ hội bỏ chạy quá xa.”

Đội trưởng tin tưởng, tuy rằng hắn bởi vì Tiểu Lại hy sinh mà tâm thần hỗn loạn, nhưng vẫn không mất đi cảm giác nên có, nếu lúc ấy Lăng Lan còn lựa chọn chạy trốn thì hắn nhất định có thể nhận thấy được động tĩnh. Nhưng từ lúc hắn đi vào hiện trường thì chung quanh một mảnh tĩnh lặng, vậy tỏ vẻ đối phương lựa chọn ẩn núp gần đây.

Có lẽ, nó liền ở bên người bọn họ, chờ đợi cơ hội một kích tất sát.

“Hiện tại bắt đầu lại, các cậu ba người một tổ, lúc tìm kiếm không được cách nhau quá xa,  tốt nhất có thể canh gác lẫn nhau.” Đội trưởng biết ba cái đội viên của hắn và Tiểu Lại có thực lực bằng nhau, một khi lạc đơn liền rất nguy hiểm, cho nên hắn quyết định để cho ba người bọn họ cùng. Còn hắn…… Nếu là đối phương cho rằng hắn chỉ một mình một người mà dễ dàng xuống tay thì hắn sẽ làm cho đứa nhóc đó biết, trước mặt của thực lực, bất luận là đánh lén hay ám sát tinh diệu cỡ nào cũng vô dụng.

“Vâng, đội trưởng!” Ba người biểu tình nghiêm túc lĩnh mệnh nói. Tiểu Lại tử vong làm cho bọn họ cảnh giác lên, bọn họ cũng không có tự tin như đội trưởng có thể tự tin tránh thoát đòn đánh lén vô thanh vô tức kia.

Lăng Lan nhìn bốn người phân thành hai đội hướng hai phương hướng mà đi thì cảm thấy vận khí hôm nay của cô vô cùng tốt. Đối phương lựa chọn 2 hướng kia trùng hợp không phải là chỗ này của cô. Đương nhiên đâychỉ là tạm thời, nếu hai hướng kia mà tra không ra thì bọn họ nhất định sẽ trở về lần nữa, nếu cô vẫn luôn ẩn núp ở chỗ này thì nhất định sẽ bị đối phương tìm ra.

Lăng Lan trong lòng suy nghĩ mấy vòng liền quyết định tìm cơ hội đuổi kịp ba người kia. Tuy rằng mặt ngoài có vẻ đuổi kịp người đội trưởng thì dễ dàng thành công hơn. Bất quá, trong lòng Lăng Lan lại tự nhiên cảm thấy trên người vị đội trưởng kia ẩn ẩn có loại nguy hiểm tồn tại, cũng vì phần cảm giác này mà cô lập tức từ bỏ ý tưởng đánh lén đội trưởng kia.

Đương nhiên, Lăng Lan muốn vô thanh vô tức mà đánh lén tiểu đội ba người kia cũng không dễ dàng, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm, chưa chắc sẽ không có một chút cơ hội.

Lúc này, một trận gió thổi qua, gió thổi làm lá cây lay động phát ra tiếng ồ ồ lên, bàn tay Lăng Lan nhẹ nhàng chống xuống, cả người như quỷ mị hướng chỗ tiểu đội ba người vừa rời khỏi mà bay đi….

Lúc tiếng gió giảm, Lăng Lan như lá cây nhẹ nhàng đáp xuống, lóe nhập nơi nào đó lặng yên ẩn nấp lần nữa …… lực nhẫn nại của Lăng Lan rất mạnh. Liền tính ba người tiểu đội vẫn như cũ không thấy bóng dáng, nhưng một khi gió ngừng thì cô sẽ không hành động nữa, trừ phi có trận gió tiếp theo thôi cô mới tiếp tục hành động.

Đội trưởng đang ở một phương hướng khác cúi đầu tìm tòi, hắn vành tai theo tiếng gió mà chấn động, tuy rằng mặt không biểu tình gì nhưng trong mắt nghi hoặc lại chợt lóe ……

Hắn thế nhưng không nghe ra bất cứ cái gì dị trạng, trừ bỏ tiếng gió, những tiếng lá cây lay động, thì chỉ có tiếp đạp lá của những người thuộc đội kia. Chẳng lẽ hắn suy đoán sai lầm? Đối phương vẫn lựa chọn ẩn núp tại chỗ như cũ, không đuổi kịp đánh lén? Lại hoặc là đối phương đã theo kịp, chỉ là hắn không nghe được?

Đội trưởng biểu tình ngưng trọng, đúng lúc này, trong rừng cây dần dần xuất hiện một tia sương mù, sau đó chậm rãi trở nên nồng đậm, bóng dáng đội trưởng cứ như vậy biến mất trong làn sương dày.

Ba người tiểu đội kia khẩn trương nhớ lời đội trưởng phân phó, khoảng cách giữa bọn họ không cách nhau quá mười thước, không chỉ như thế, bọn họ còn duy trì hành động đặt một đồng đội trong tầm mắt. Đây là trận tam giác đặc biệt của quân đội Liên Bang, là một loại trận hình không có góc chết.

Lăng Lan liên tục sử dụng tiếng gió để che dấu dấu vết, lặng yên đuổi kịp tiểu đội ba người này. Bất quá, cô cũng không vui sướng mà ngược lại cau mày, bởi vì cô phát hiện, dưới đội hình như vậy thì cô căn bản không có cơ hội đánh lén.

Cần phải mau chóng phá cái trận hình này! Lăng Lan biết thời gian dành cho cô là không nhiều lắm, tiểu Tứ nguyên bản nhận nhiệm vụ theo dõi người đội trưởng kia vừa mới hoảng hốt báo không phát hiện ra nữa. Tuy rằng tiểu Tứ đã sử dụng nhiều loại vệ tinh để theo dõi vị trí mà đội trưởng biến mất nhưng vì sương mù quá dày, nên vệ tinh cũng mất đi tác dụng.

Lăng Lan phỏng chừng lớp sương mù dày đặc kia là năng lực thiên phú của đối phương, có lẽ giờ phút này đối phương đã quay lại rồi. Mà cô, không chỉ phải nhanh chóng tìm cơ hội giải quyết ba người trước mắt, còn phải cẩn thận tình huống phía sau, không thể để chuyện bọ ngựa bắt ve phát sinh, thảm kịch ở phía sau hoàng tước.

Một trận gió thổi qua, cây cối đều theo trận gió này mà nhẹ nhàng đong đưa, phát ra tiếng tí tách ồ lên, ba người từ lúc bắt đầu trông gà hoá cuốc, khẩn trương cẩn thận, đến bây giờ thì bình tĩnh hơn, chỉ dừng lại bước chân, theo bản năng lướt về phía phát ra tiếng động.

Lăng Lan thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi động……

Ba người phát hiện không có dị trạng gì thì mới tiếp tục tìm kiếm, không bao lâu, lại một trận gió thổi qua, vẫn như cũ, lá cây bụi cỏ phát ra tiếng lay động nho nhỏ, nhưng lúc này, một thứ gần như không nhìn thấy theo gió bay ra.

Lăng Lan thừa lúc cơn gió thổi qua thì ngón tay bắn ra một thanh băng châm cực nhỏ, mục tiêu của cô là người đội viên đứng gần mình nhất, lúc này, tầm mắt đối phương đang nhìn về phía phát ra tiếng động, mà phương hướng này cũng vừa vặn đem nới có năng lực phòng ngự yếu nhất-huyệt Thái Dương- hướng về phía Lăng Lan.

Từ khi con người sử dụng thuốc kích thích gien để con người tiến hóa thì sinh mệnh thân thể và năng lực của con người đã tăng lên rất nhiều so với ngàn năm trước của Lăng Lan. Cho nên, trừ bỏ não vực ở phần đầu, những chỗ khác liền không thuộc về phạm trù nhược điểm trí mạng.

Lăng Lan nếu nghĩ có thể dựa vào thanh băng châm nhỏ này mà có thể tạo ra vết thương chí mạng ở những bộ phận của đối phương thì gần như không có khả năng, nhưng chỉ cần trực tiếp bắn về phía não bộ, phá hủy não vực của đối phương mới có thể có khả năng đánh chết. Giống như khi Lăng Lan ám sát cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ, từ dưới bắn một cây nhỏ ra làm não vực đối phương bị phá hủy mới khiến đối phương chết, nếu không, chỉ đơn thuần đánh vỡ yết hầu thì cũng không thể khiến đối phương tử vong được.

So sánh với tầng tầng phòng ngự của cơ giáp thì ba người trước mắt dễ giải quyết hơn nhiều, không có cái gì bảo vệ đầu, cơ hội Lăng Lan một kích giết đối phương nhiều hơn.

Băng châm của Lăng Lan thật sự quá mức nhỏ, hơn nữa cô lại lợi dụng tiếng gió, tới lặng yên không tiếng động, lúc băng châm còn cách đối phương không đến mười centimet thì sắc mặt đối phương đột nhiên biến đổi.

Trên người những cao thủ hàng khí kình trở lên đều có một dòng khí dùng để phòng ngự bao quanh người, vì thế, cho dù mượn tiếng gió để che dấu thế nào đi nữa thì một khi tiến vào dòng khí này của đối phương thì liền sẽ bị đối phương phát hiện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Lan lại ám sát người ở khoảng cách gần, dù sao ám khí đối với những người đang trong tình trạng toàn thân thì cũng không có hiệu quả quá tốt.

Người nọ vừa định nghiêng đầu né tránh thì Lăng Lan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tinh thần công kích ngay lập tức đến. Tinh thần công kích này cũng không mạnh giống như khi đối phó với Tiểu Lại, có thể làm người khác trực tiếp hôn mê, lần này cô sử dụng tinh thần ít hơn, chỉ khiến người kia chấn động đầu một chút, đầu nguyên bản muốn né tránh bổng nhiên bị mất khống chế mà ngừng lại.

Chỉ trong nháy mắt người nọ liền tỉnh táo lại, nhưng đã bị chấn động mất một giây, tới khi nhớ ra mình muốn làm gì thì đã quá muộn!

Băng châm lặng yên không tiếng động mà đâm vào đại dương huyệt đối phương, không hề dấu vết, chỉ là ở nơi đó có một điểm đỏ nhỏ vô cùng cùng với gương mặt hoảng sợ trước khi chết của đối phương.

Hai người khác căn bản không biết bên này phát sinh chuyện gì, bọn họ tiếp tục dựa theo trận hình tam giác đi tìm kiếm về phía trước, đi chưa được mấy bước họ liền phát hiện một người đội viên còn lại thế nhưng không đuổi kịp……

Trong đó một cái đội viên hồ nghi mà dừng lại bước chân hô: “Tiểu Lâm, cậu phát hiện cái gì? Vì sao không đi tiếp?”

Tiểu Lâm vẫn như cũ đứng ở nơi đó bất động, chỉ là nhìn chằm chằm một chỗ, tựa hồ phát hiện cái gì.

Hai người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt ý bảo cùng nhau qua đi nhìn xem. Bọn họ cẩn thận đi qua, một người trong đó đi đến bên người Tiểu Lâm, đẩy đẩy bờ vai của đối phương nói: “Này, hỏi cậu sao không đi tiếp đó?”

Không nghĩ tới chỉ mới đụng nhẹ như vậy, cả người tiểu Lâm liền gục về phía trước, hai người hoảng sợ, một người khẩn trương phòng ngự, một người nhanh chóng chạy lên kiểm tra, thấy cả người Tiểu Lâm đã không còn hơi thở……

“A…… Tên đáng chết, mày ra đây cho tao, đánh lén thì tính là anh hùng gì, có gan thì cùng đấu với ông đây ……” Người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, cảm xúc kích động mà hướng khu rừng u ám xung quanh hô. Hắn bị cái chết vô thanh vô tức của tiểu Lâm dọa rồi.

“Tiểu Trùng, bình tĩnh!” Một người đội viên khác khẩn trương hô to, vẻ mặt cũng cảnh giác mà nhìn về phía khắp nơi. Bốn phía một mảnh vắng lặng, căn bản không có người nào ……

“Đội trưởng! Đội trưởng!” Cảm xúc kích động, đội viên đột nhiên hô to, hy vọng đội trưởng chạy tới tìm ra nguyên nhân cái chết của Tiểu Lâm.

Nhưng câu trả lời của hắn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, bóng dáng của đội trưởng cũng không xuất hiện. Đội viên cảm xúc kích động dần dần bình tĩnh xuống, nhưng sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn không tự chủ được mà nghĩ: Chẳng lẽ đội trưởng của bọn họ cũng bị vô thanh vô tức mà giết chết sao?

Hắn đột nhiên lắc đầu, không, đội trưởng mạnh như vậy, tuyệt đối sẽ không bị một đứa trẻ 13 tuổi xử lý…… Chỉ là, nó thật sự chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi thôi sao? Hoặc là, người xuống tay không phải là đứa trẻ kia mà là ma quỷ?

Hắn nhớ tới ngực Tiểu Lại bị một vũ khí không biết tên đâm thủng một lỗ lớn, rồi lại nhìn Tiểu Lâm nằm trên mặt đất, toàn thân không có bất luận vết thương gì, chỉ có vẻ mặt hoảng sợ, tựa hồ ở trước khi chết nhìn thấy thứ gì đáng sợ ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.