Ta Bị Zombie Cắn

Chương 50: 50: Chúng Ta Tiếp Tục




Động tác lặn xuống của người đó rõ ràng có vấn đề, giống như bị thứ gì đó kéo xuống đáy sông.

Đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ma giết người trong nước hầu như đều dùng cách này.

Chỉ là, so với những hiện trường ma giết người tôi đã gặp mấy lần trong quá khứ thì lần này lại chớp nhoáng hơn.

Tôi không nhìn thấy người đó vùng vẫy. Dù góc nhìn của tôi đã chuyển xuống dưới đáy sông thì cũng chỉ thấy người đó1đang đưa tay ra, bị kéo thẳng xuống đáy sông. Anh ta tựa như đang chìm vào hôn mê, nhưng mắt vẫn mở, vẻ mặt đau khổ và còn có chút biến đổi. Anh ta đang há miệng, bóng khí từ trong miệng trào ra, nước đi vào miệng, khiến anh ta bị sặc nước mà ho mãi. Thế nhưng, chỉ có nước và bóng khí này biến đổi, chứ không vùng vẫy.

Những người khác đều sững sờ. Họ chỉ là những thanh niên vừa bị người thân giết chết, trở thành linh8hồn, hầu hết đều lần đầu nhìn thấy chuyện như vậy.

Tôi cảm nhận được tâm trạng hoảng sợ của Lý Vũ. Anh ta muốn bỏ chạy.

Ngốc mấy cũng phải nhận ra, trong nước có thứ gì đó đã bắt người kia đi. Muốn chạy thì phải chạy lên bờ.

Mặt sông không ngừng vang lên tiếng nước, bọt nước bắn tung tóe.

Dòng nước dưới đáy sông cũng bị xao động.

Trong sự hỗn loạn này, tôi đã nhìn thấy một luồng sáng bạc.

Thân thể người đó đột nhiên đảo ngược, chân hướng lên trên, đầu2chúi xuống dưới. Vèo một cái, anh ta đã được kéo lên mặt nước.

Tầm mắt tôi cũng di chuyển lên mặt nước.

Nhóm Lý Vũ vẫn chưa bơi đến bờ, đã nghe thấy tiếng động sau lưng.

Người đó bị kéo ra khỏi nước, bay lên cao.

Chân anh ta đang quấn một sợi dây cước màu bạc. Dây cước kéo anh ta, vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, điểm cuối của đường cong chính là ông già đang thả câu bên bờ sông.

Nhóm Lý Vũ men theo dòng sông dò tìm,4hiện đã cách điểm ban đầu khá xa.

Ông lão đứng dậy khỏi chiếc ghế xếp, hình như còn nhìn về phía những người vẫn đang bì bõm trong nước chưa kịp hoàn hồn kia, quay đầu qua tháo dây cho người đang bị treo lên kia.

Người đó vẫn đang nằm thẳng đơ, bất động.

Chợt thấy ông lão lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, hệt như đang mổ cá sống mà rạch bụng người kia ra. Nội tạng bị rút ra, vứt xuống sông. Trên mặt nước nhanh chóng xuất hiện chất lỏng đỏ lòm, lan rộng ra, rồi bị nước sông đánh tan.

Bốn người còn lại đều sợ muốn vỡ mật, tháo chạy như phát điên.

Tôi nhìn ông già một lát, cứ có cảm giác quái lạ.

Ông ta mặc kệ những người tháo chạy, chỉ kiên nhẫn xử lý linh hồn mình vừa bắt được. Ông ta dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt, cho vào miệng, nhai ngấu nghiến. Hình như có máu, nước tứa ra từ miệng ông ta.

Lý Vũ lúc này đã chạy xa, lên bờ bằng một bậc thềm khác.

Bốn người kia đều quỵ trên đất, nước đọng thành vũng trên mặt đất.

Họ thở hổn hển, ai nấy cũng có cảm giác vừa thoát chết.

“Cái người đó…” Thanh niên xuất hiện cùng lúc với người bị giết chết đột nhiên lên tiếng, lắp bắp nói: “Cái người câu cá…”

“Gì cơ?” Anh họ Lý Vũ hỏi.

“Các anh chưa từng nghe à? Người câu cá bên bờ sông Liên Hoa! Trên diễn đàn có… các anh không phải dân địa phương à?” Người kia kích động hỏi, rồi lập tức dịu giọng lại.

Anh họ Lý Vũ lắc đầu: “Là người địa phương. Có điều không rành bên này lắm. Bên này gọi là sông Liên Hoa à?”

“Đúng. Ngày xưa có hoa sen. Mấy trăm năm trước có hoa sen, còn có thả đèn hoa sen vào dịp Tết. Nghe kể lúc đó có người chết, biến thành ma, sau đó vất vưởng mãi ở đây. Bên này là Minh Hà, sông Tam Đồ*… người chết đi từ bên này. Ông ta sẽ bắt những người chết ấy.” Thanh niên trình bày rất lộn xộn: “Có người từng nhìn thấy. Bảo đã nhìn thấy người câu cá ở chỗ này, câu được những thứ kì quái. Trời mưa sẽ nhìn thấy được. Trên lưỡi câu thì không có gì, nhưng sau khi ông ta thu dây, tựa như bên trên có gì đó… Đại khái là vậy… Cả lúc đưa ma, tuần đầu, thanh minh nữa… trước đây nơi này có rất đông người sinh sống. Bên này khi đưa ma đều phải rải vàng mã trên sông, còn phải phóng sinh, là để ông ta tha cho một con đường, đừng bắt người thân của mình.”

* Minh Hà, sông Tam Đồ: đều có nghĩa là con sông dẫn linh hồn người chết về thế giới bên kia. Minh Hà là mượn thần thoại Hy Lạp, có tên khác là sông Styx. Sông Tam Đồ là mượn thần thoại Nhật, tên khác là sông Sanzu.

Anh ta kể rất nhiều truyền thuyết có liên quan, nhưng có không ít chỗ trước sau bị mâu thuẫn, không logic.

Chắc là anh ta cũng chỉ nghe đồn thổi, cộng thêm thời gian lại xa xưa, chuyện liên quan đến người câu cá đều là những chuyện ma không đáng tin.

Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đã khiến bốn người may mắn sống sót sợ đến mức nín thinh.

Họ đều có ý bỏ cuộc, có điều không ai nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn nhau.

“Tôi thấy, nếu như vậy… thì không ổn đúng không?” Người đi cùng hai anh em Lý Vũ phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta đều đã chết, người nhà cũng đang ở bên khu sinh thái. Theo tình hình hiện tại, những hồn ma này… không dễ đối phó lắm. Có lẽ chính ông lão câu cá kia đã hại chết gã ở trong khu sinh thái. Người đó cần thi thể của mình, để mở phong ấn gì đó…”

Đang nói thì anh ta lại gãi đầu: “Nếu chúng ta không giúp người đó tìm được thi thể, mà chúng ta lại như vậy… Trên đường các anh cũng đã nhìn thấy đúng không? Một số ma cũng giống người, hơn nữa muốn làm gì là làm được ngay, một số khác lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn… Chúng ta cũng giống họ, bây giờ lại không làm được gì cả.”

Tôi đã nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của anh ta, cảm nhận được suy nghĩ của Lý Vũ và cũng nhận ra manh mối từ nét mặt của hai người còn lại.

Bốn người có vẻ đều trên đôi mươi, chưa đến ba mươi, còn trẻ, dễ tiếp nhận cái mới, chắc là vẫn còn một số ảo tưởng thiếu thực tế, hoặc nói chính xác hơn là có khuynh hướng tự ảo tưởng.

Chuyện của Christina, thông tin trên mạng, tận mắt nhìn thấy ma… đều khiến họ có cảm tưởng một thế giới mới đã mở ra, họ có thể tạo dựng một sự nghiệp lớn.

Sau nỗi hoang mang lúc ban đầu, họ đều đã quyết định nương tựa vào con ma trong hồ nước nhân tạo, họ cũng quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà mình đã nhận.

Họ xem nó như trò chơi.

Trò chơi…

Tôi chợt cảm thấy bàng hoàng.

Đổi thành thời đại khác, xảy ra chuyện ma phá rối như vậy thì chỉ khiến cho xã hội hỗn loạn, lòng người hoang mang, chỉ muốn xóa sổ những ma quỷ đột nhiên xuất hiện.

Nhưng, ở thời đại này…

Lòng tôi nặng trĩu, nhìn chăm chú bốn hồn ma mới đang suy tư, nhớ đến Nguyễn Hàn, Triệu Hàng, nhớ đến nhóm Hứa Cửu, Hoan Quang, Tần Sơ, nhớ lại trước đó nữa, có cô gái đã chết bởi linh hồn trò chơi và trước khi chết đã mượn tay linh hồn trò chơi để dễ dàng giết chết Thiên Nhất Chân Nhân…

Người hiện đại, nhất là giới trẻ, sẽ đón nhận sự đổi mới này rất nhanh, có lẽ sẽ còn kèm theo tâm tình phấn khích, tích cực tham gia vào sự thay đổi này.

Tôi nhìn bờ đê phía xa xa.

Trời đã tối.

Mặt đê áp sát khu dân cư có lắp đèn đường, còn mặt kia lại là một mảng tối đen.

Trong bóng tối, tôi cảm nhận được khối âm khí ấy. Lão già ấy vẫn còn.

“… Có lẽ lão chỉ có thể ra tay sau khi trời tối. Vừa rồi chúng ta đã mò mẫm dưới sông lâu như thế, mà có sao đâu. Chắc là thời gian… thời gian duy trì năng lực?” Lý Vũ đột nhiên nói.

Anh ta dùng một danh từ không thích hợp, nhưng lại khiến những người khác vui vẻ chấp nhận.

Hình như họ đã quên mất linh hồn vừa bị bắt và giết chết.

“Thế thì cứ đợi trời sáng, chúng ta lại xuống nước. Kể ra thì cái xác ấy rốt cuộc nằm ở đâu nhỉ? Con sông này dài bao nhiêu?” Người đi cùng hai anh em Lý Vũ đứng dậy, dõi mắt nhìn hai đầu sông.

Thanh niên khi nãy kể về chuyện người câu cá lên tiếng: “Dài bao nhiêu thì không biết. Tôi còn nhớ từ bên này qua, có một tấm bảng giới thiệu. Cần đi xem thử không?”

“Nếu biết rõ phương hướng thì tốt. Các anh có bản đồ không? Chúng ta có thể nối liền hai điểm lại. Từ khu sinh thái qua đây, phương hướng… Hướng chúng ta đi là đến đường Ninh Tĩnh trước. Nếu nối liền thì có thể biết vị trí cụ thể.” Anh họ Lý Vũ cũng bắt đầu đưa ý kiến.

Bốn người vừa bàn bạc, vừa đi về phía bảng giới thiệu đường sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.