Ta Bị Zombie Cắn

Chương 44: Muốn anh không




Tôi không làm gì cả, nhưng sự tình hình như đã tốt lên, tôi còn có được hướng tư duy mới, sau khi nỗi kinh hoàng do sự thay đổi mang lại thoái lui, tôi bắt đầu nghiêm túc suy xét ưu điểm và khuyết điểm do sự thay đổi mang lại.

Vừa nghĩ như thế, tôi không khỏi liên tưởng đến tương lai mà Thu Tử Dương đã nói. Là tôi trong1tương lai đã thúc đẩy để một số việc diễn ra sao? Thế thì, tôi trong tương lai thực sự muốn tất cả mọi người đều biến thành ma, bản thân thành ma vương, đặt người thân và bạn bè dưới sự bảo hộ của mình?

Tôi chau mày lại.

Suy đoán dụng ý của bản thân chắc là một chuyện đơn giản, nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng8lắm.

Tôi vẫn chưa thể chắc chắn cái tương lai mà Thu Tử Dương vạch ra cho tôi thấy có mấy phần chân thực. Diệp Thanh chưa bỏ cuộc, nhưng có phải đã có kế hoạch mới hay không thì tôi cũng chưa chắc chắn.

Từ điểm này có thể thấy, tôi vẫn như trong quá khứ, biết được quá ít chuyện.

Trong phòng khách vang lại tiếng bước chân, có thể nghe thấy tiếng2xả nước bồn cầu và vòi nước, không mấy chốc, tiếng động đã di chuyển đến nhà bếp.

Tôi mở cửa đi ra, thấy mẹ đã dậy, đang loay hoay trong bếp.

“Mẹ nấu cháo rồi đấy. Cháo kê. Con muốn ăn không? Có cả trứng muối và một ít thức ăn thừa tối hôm qua.” Mẹ nói xong thì nhìn tôi: “Sao con dậy sớm thế? Hôm nay con với em khi nào4đi? Chăn mới đã lấy ra chưa?”

Mẹ càm ràm những chuyện lặt vặt trong cuộc sống.

Tôi thấy lòng mình ấm lại: “Con biết mà. Không phải hôm nay con đã dậy sớm đấy sao?”

“Ừ. Chăn và ga giường của em con đang ở trong tủ của cha mẹ đấy. Nhờ cha con tìm giúp. Rồi lấy một cái thùng… lấy cái va li du lịch của con là đủ rồi.” Mẹ nói, rồi cho ngũ cốc đã rửa sạch vào nồi cơm điện.

“Dạ.”

Tôi đến phòng của cha mẹ, lấy đồ ra, bâng quơ trò chuyện dăm câu với cha đang nằm trên giường xem tivi.

Đến khi cháo chín, tôi mới gọi em gái dậy.

Nó uể oải ngồi dậy, mất cả buổi trời mới vệ sinh xong, lúc ngồi xuống bàn ăn vẫn còn gà gật.

Đến khi hai anh em tôi thay đồ lên đường thì đã 9 giờ rồi.

“Trưa nay anh có ăn cơm với em không? Chỉ có thể ăn cơm của căn tin thôi đó.” Em gái cười nhìn tôi.

Tôi xách túi đồ đạc, lên tàu điện: “Anh về nhà ăn. Em ăn cơm căn tin một mình đi.”

Em gái tỏ ra đầy thất vọng.

“Dọc đường mua chút gì chứ?” Tôi bật cười.

“Có gì đáng mua đâu. Dọc đường chẳng có quán nào.” Em gái vẫn tỏ ra đầy chán chường.

Đối với sinh viên mà nói, không có quán ăn gần trường là một chuyện rất đáng tuyệt vọng.

Trên tàu điện có rất ít người, đến lúc xuống tàu, mới nhìn thấy không ít người có bộ dạng của sinh viên.

Tôi đã đến kí túc xá của em gái một lần, nhưng bây giờ tôi không nhớ rõ vị trí lắm.

Em gái nắm tay tôi dẫn đường, đến dưới lầu kí túc xá, còn phải đăng kí tên và thời gian ở chỗ ban quản lý kí túc xá xong mới đưa tôi vào trong.

Dọc đường tôi nhìn thấy nhiều nữ sinh hơn.

Tôi không cảm thấy mới lạ, trái lại còn thấy hoang mang.

Đúng ra thì tôi đã nhìn thấy diện mạo của kí túc xá nữ trong cảnh mộng hoặc trong hồ sơ của Thanh Diệp rồi. Bất kể đấy là trường nào, năm nào, kí túc xá nữ hẳn là đều tương tự nhau.

Thời học đại học, tôi không có cơ hội vào kí túc xá nữ. Lúc giúp bạn học nữ bê sách, đều vừa đưa đến chân lầu là bị ban quản lý chặn lại bên ngoài.

“Tiểu Lâm!” (Gọi em Lâm Kỳ)

Đột nhiên có ai gọi ở sau lưng.

Tôi không kịp phản ứng gì, em gái thì ngừng bước, quay đầu lại.

“Chị hai, Sa Sa.” Em gái bật cười: “Hai người đi mua cơm à.”

Tôi quay lại, nhìn thấy hai nữ sinh lạ hoắc.

“Bạn trai cậu à?” Hai nữ sinh kia nháy mắt hỏi.

“Anh tớ. Trông không giống hả? Tớ đẹp hơn anh nhiều mà.” Em gái tỏ ra vô cùng đắc ý.

Tôi chào hỏi hai nữ sinh kia.

Họ xách theo cơm hộp cùng đi bên cạnh.

Hai nữ sinh kia ở cạnh phòng em gái, nên đã dừng bước trước.

“Phòng của các cậu chắc không có ai đâu. Lúc sáng thấy các cậu ấy ra ngoài rồi.” Một trong hai cô gái nói.

Em gái đang định gõ cửa đành dừng lại, tìm kiếm chìa khóa khắp nơi.

Tôi nhìn về phía cửa phòng.

Trên cửa phòng có hình vẽ bốn nữ sinh phiên bản chibi, có thể nhận ra nó mới được vẽ lên, trong đó có một người rất giống em gái.

Đây không phải là điểm khiến tôi để tâm.

Tôi đã nghe thấy tiếng động trong phòng.

Là tiếng hát.

Tôi giật mình, nhớ đến Christina, nhưng lập tức nghe ra, tuy cùng là giọng nữ ca sĩ, nhưng đó không phải nhạc nước ngoài.

Tâm trạng tôi vẫn đang rất căng thẳng.

Cúi đầu nhìn qua khe cửa.

Hơi khác thường…

Loảng xoảng.

Em gái đã tìm ra chìa khóa của mình, đưa tay về phía cửa.

Tôi tóm lấy tay em gái, lấy chìa khóa từ tay nó.

“Sao thế?” Em gái ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi đặt đồ đạc xuống, kéo em gái ra sau lưng, tự mình mở cửa.

Lạch cạch, lạch cạch…

Cửa mở, lộ ra một khe hở, tiếng hát càng rõ hơn.

Tôi cảm thấy nhạc này rất quen tai.

“Ủa, có người à? Thanh Thanh hả?” Em gái vừa nghe thấy tiếng hát thì đã nhận ra người.

Tay tôi vẫn đang đẩy cửa, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nhớ em gái từng nói, trong phòng kí túc xá có một người yêu thích Cố Nhan.

Em gái đang bước đến thì bị tôi chặn lại, kéo ra phía sau.

Tôi đẩy cửa ra.

Cửa phòng kí túc xá đã mở, tiếng nhạc vang ra, dưới chiếc giường đặt sát cửa sổ bên trái, có một nữ sinh đang ngồi đó, đôi chân đang chạm đất, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ bằng len, đầu còn lại của khăn quàng cổ thì cột lên thanh lan can sắt của chiếc giường.

“Á…” Tiếng thét từ phía cuối hành lang vang lại.

Tôi sững sờ nhìn về hướng ấy.

Hỗn loạn từ bên đó lan rộng, không ngừng có người thét lên, có người đang gào “Cậu làm gì thế”, “Báo cảnh sát”.

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét từ tầng lầu khác và tòa lầu khác.

Tiếng nhạc rất lộn xộn, bài hát khác nhau, nhưng cùng giọng hát của phụ nữ đó.

Tôi nắm chặt tay của em gái.

Là Cố Nhan…

Vừa nghĩ đến đây, tôi liền nhìn thấy ở cuối hành lang có người chạy lại, trên người đang dính không ít máu.

Nữ sinh để tóc đuôi gà đó chưa chạy đến gần chỗ tôi đã ngã quỵ xuống đất.

“Chết rồi… chết người rồi! Thu Nguyệt tự sát rồi!”

“Á!”

“Áaaa, chết người rồi!”

“Hu hu hu…”

Hông tôi bị ai đó ôm lấy, áo thì bị níu chặt.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của em gái.

“Xuống lầu trước đã.” Tôi ôm vai em gái, đưa nó đi về phía cầu thang.

Có rất đông người cũng đang xuống lầu, hoang mang bấn loạn.

Đến chân tòa lầu thì có thể nhìn thấy trên các ban công ký túc xá càng có nhiều người thò đầu ra xem hơn.

Người đứng dưới lầu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng la hét hãi hùng vang lên liên tục, những câu đại loại như “Chết người rồi”, “Tự sát rồi” không ngừng vang lên.

Tim tôi đập loạn xạ.

Số lượng quá lớn!

Chỉ là khu kí túc xá của một trường đại học, lại thình lình xảy ra nhiều vụ tự sát như thế!

Cố Nhan muốn làm gì?

Cô ta điên rồi sao?

Giết chết fan của mình, hoặc giết chết anti-fan của mình… cô ta lấy đâu ra thực lực như vậy? Đột nhiên điều khiển nhiều người tự sát đến thế…

Rầm!

“Nhảy lầu rồi!”

“Á á!”

Các sinh viên đang hoang mang bấn loạn dưới chân lầu bị kích động đột ngột, bỏ chạy tán loạn.

Tôi ôm chặt em gái, chỉ có thể cùng đám đông chạy ra ngoài.

Lúc này mà đi ngược dòng thì chỉ còn đường bị giẫm đạp.

May mà trong trường không chen lấn dữ dội lắm, diện tích khuôn viên trường cũng cực kỳ rộng.

“Anh… anh…” Em gái lớn giọng gọi tôi.

“Không sao, không sao đâu. Có anh ở đây.” Tôi dỗ dành em gái.

Đám đông trước mặt đã dạt ra thành một lối trống.

Tôi nhìn thấy có một sinh viên đang đứng trên lối đi trong vườn trường rộng rãi.

Cậu ta đang đứng một cách đờ đẫn vô hồn, tay thì lục lọi trong túi xách đeo vai.

Tôi tức tốc nhấc tay, che mắt em gái lại.

Cậu sinh viên đó lấy một cây bút từ trong túi xách ra, không chút do dự mà đâm mạnh đầu bút vào cổ mình.

“Á á á!”

“Chết rồi! Chết rồi…”

“Hu hu hu…”

Các sinh viên đang bỏ chạy có người đã bị dọa phát khiếp, ngã quỵ ra đất. Trong đám đông đã xuất hiện vài chướng ngại vật, nên lập tức bấn loạn cả lên.

Tôi cảm thấy một luồng âm khí đột nhiên xuất hiện.

Hồn của người vừa chết kia bay ra, bị âm khí cuốn đi.

Cố Nhan đang cướp đoạt những linh hồn này…

Tôi trợn trừng mắt, nhìn về hướng âm khí đang bay đi kia. Nhất thời tôi cũng không thể nghĩ ra ở hướng ấy đang có gì.

“Anh ơi…” Em gái nắm chặt cánh tay tôi, không dám buông ra.

Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm.

“Không sao. Không sao đâu.” Tôi kéo em gái chạy về phía bãi cỏ bên cạnh, tựa vào thân cây: “Không sao, trước tiên đừng, đừng nhìn… lát nữa sẽ ổn thôi… không sao đâu.”

Cho dù là muốn giết người, hay có ý đồ khác thì hành động của Cố Nhan không thể không có điểm dừng.

“Lát nữa sẽ ổn thôi.”

Chỉ cần đợi đến khi cuộc thảm sát hàng loạt này kết thúc thì sẽ… ổn thôi…

Tôi nghiến răng, nghe tiếng khóc nức nở trong kinh hãi của em gái mà thấy tim mình thắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.