Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 36: Quên gà vàng đi.




Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu không thể ngờ, họ tìm được đường sống từ trong chỗ chết trước giặc Nhật, cuối cùng lại bị quân đội nước mình bắt.

Cái người sĩ quan không nói chẳng rằng đã cho người trói họ lại là Cố Tu Qua, mấy hôm trước đứng ngoài ban công khách sạn bọn họ còn chạm mặt nhau, hai người họ vẫn còn nhớ rõ, nhưng đáng tiếc gã đã quên.

Hắc Cẩu đành phải để yên mặc họ, hắn biết giãy dụa cũng vô ích, cho nên lúc bị quân nhân trói, hắn ngoan ngoãn không phản kháng, cũng bởi vậy mà được trói lỏng hơn một chút. Diệp Vinh Thu thì kinh hãi, không ngừng giãy dụa phản kháng, kết quả mấy người kia trói anh vô cùng gắt gao. Trói xong, bọn họ thấy anh không chịu ngoan ngoãn nên muốn bắt anh vào ‘nề nếp’ hơn, kết quả chân vừa mới nhấc, lại bị Hắc Cẩu vươn chân dài ra ngăn lại. Hắc Cẩu cười hì hì nói: “Quân gia, thân thể anh ấy không tốt, xin ngài lượng thứ.”

Tên bị Hắc Cẩu ngăn lại kia cúi đầu khó tin nhìn chằm chằm chân Hắc Cẩu. Thân thủ Hắc Cẩu vô cùng bén nhạy, lực đạo lại vững chắc, Hắc Cẩu muốn ngăn hắn lại nên liều lĩnh đạp đau hắn, thân thủ như vậy, thoạt nhìn giống như người đã được rèn giũa qua. Người nọ vô cùng tức giận, đang muốn giáo huấn Hắc Cẩu thì cái người tên Lưu Văn kia đi lên ngăn lại, thấp giọng nói: “Quách Võ, đừng đánh, đi nhanh lên.”

Người tên Quách Võ mắng: “Lính đào ngũ còn dám cò kè mặc cả?”

Diệp Vinh Thu vô cùng oan ức: “Tôi không phải lính đào ngũ mà.”

Cố Tu Qua đi được một đoạn, ở phía trước hét lớn: “Còn chưa đi đi? Đợi giặc đến liếm mông à? Nhanh cái chân lên!”

Quách Võ không thể làm gì hơn là nuốt cơn tức xuống, dùng sức đẩy Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu: “Đi mau!”

Hắc Cẩu đi tới bên người Diệp Vinh Thu, tay hắn bị trói lại nên hắn đành phải lấy vai huých huých vai Diệp Vinh Thu, thấp giọng nói: “Cháu trai, sợ gì chứ, có chú ở đây mà.”

Diệp Vinh Thu tủi thân nhìn hắn một cái, thấy hắn bình tĩnh thản nhiên, tâm tình cũng an yên hơn một chút, lại sợ bị người đá, nên đành phải thành thành thật thật đi theo đội lính.

Hắc Cẩu vừa đi vừa lặng lẽ quan sát đội lính này. Đội lính này cũng phải có ít nhất hai trăm người, trong đó có đến một phần năm là người bệnh, nhưng so ra nhìn đàng hoàng hơn cái đội Âu Dương Thanh dẫn kia, ít nhất họ cũng đeo súng, đệm chăn, mũ giáp tử tế, nét mặt cũng không còn vẻ ngây thơ ngờ nghệch như đám tân binh. Hắc Cẩu không đọc được quân hàm qua huy hiệu và quân phục, nhưng Cố Tu Qua có vẻ là người có vị trí cao, hai người Lưu Văn và Quách Võ cũng khác những người lính khác, có vẻ quân hàm của họ cao hơn những người cùng đội, bởi người trong đội tương đối thuận theo hai người họ. Chỉ có điều dường như hai người họ không hợp nhau cho lắm, lúc đi, Quách Võ thường cố ý cản bước Lưu Văn, mà Lưu Văn thì thường im lặng nhường nhịn.

Cố Tu Qua dẫn đám tàn binh đi mấy giờ liền, đến lúc Diệp Vinh Thu bước loạng choạng sắp ngã thì cuối cùng bọn họ cũng dừng lại, Cố Tu Qua hạ lệnh: “Đóng quân!”

Thế là mọi người lập tức tản ra, chẳng mấy chốc đã có mấy cái lều được dựng lên. Mấy tên lính quăng Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu vào trong một gian lều rồi bỏ đi. Qua một lúc, họ nghe thấy tiếng leng keng tùng tùng bên ngoài, đám lính bắt đầu dựng bếp làm cơm.

Diệp Vinh Thu dịch đến bên người Hắc Cẩu, dựa vào vai hắn, lo lắng hỏi: “A Hắc, liệu bọn họ sẽ làm gì với chúng ta đây?”

Hắc Cẩu lắc đầu: “Đừng lo, ngay cả lính Nhật còn không bắt được chúng ta, họ không làm gì được đâu.”

Diệp Vinh Thu nhỏ giọng phàn nàn: “Thật không thể nói đạo lý với bọn họ, họ cứ một mực kêu chúng ta là lính đào ngũ!”

Hắc Cẩu không nói gì.

Chốc lát sau, Lưu Văn vén mành đi vào. Anh ta bưng hai phần cơm ăn, để xuống trước mặt Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, sau đó lấy một con dao găm ra giúp Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu tháo dây trói, nói: “Ăn đi, ăn xong rồi tôi thẩm tra hai người.”

Diệp Vinh Thu tức giận nhìn chằm chằm anh ta, tiếp tục nói: “Chúng tôi không phải lính đào ngũ!”

Hắc Cẩu ngăn anh lại: “Thôi, ăn no trước cái đã.”

Diệp Vinh Thu rất nghe lời Hắc Cẩu nói, tuy rằng căm tức, nhưng vẫn tạm thời yên lặng, anh cầm bát lên ăn.

Lưu Văn kiên nhẫn đợi hai người ăn xong hết, sau đó lấy từ trong ngực ra bình nước Hắc Cẩu làm rơi xuống. Diệp Vinh Thu vừa thấy nó đã kích động, tuy rằng bị Hắc Cẩu nắm lấy tay, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Chúng tôi không phải lính đào ngũ, chúng tôi là dân thường tới An Khánh, người thân của tôi tới An Khánh làm ăn, hôm trước bọn tôi đã gặp mấy người, hai chúng tôi ở khách sạn Huy Dương gần bờ sông. “

Lưu Văn chỉ vào chữ khắc trên bình nước nói: “Có lẽ hai người không phải lính đào ngũ từ An Khánh, nhưng vẫn là lính đào ngũ. Trên này có đánh số, còn là sư đoàn vận tải 13, hơn một tháng trước, giặc Nhật ném bom quân đoàn, nhiều người bị lâm nạn, có lẽ hai người trốn từ đó.”

Cuối cùng Hắc Cẩu cũng lên tiếng: “Lúc giặc Nhật ném bom, quân đoàn bọn họ đi qua chỗ chúng tôi, chúng tôi tận mắt thấy giặc Nhật ném bom. Thiếu úy sư đoàn vận tải kia là Âu Dương Thanh, lúc đó anh ấy dẫn đội, bị bom nổ mất một chân, tôi muốn cứu anh ấy nên cõng anh ấy tới trấn Trường Lạc, nhưng chưa đến trấn anh ấy đã chết. Bình nước kia là tôi nhặt từ trên người binh lính bị trúng bom đã chết.”

Lưu Văn nhìn hắn một cái, không tỏ rõ thái độ.

Diệp Vinh Thu mang tên tuổi nhà mình ở Trùng Khánh ra: “Chúng tôi là người Trùng Khánh. Không tin mấy người cứ tới mà hỏi, nhà tôi là Diệp gia, bán vải ở Trùng Khánh. Cha tôi là Diệp Hướng Dân, anh tôi là Diệp Hoa Xuân, tôi là Diệp Vinh Thu. Là người Giang Bắc thì đều biết chúng tôi.”

Lưu Văn trầm ngâm trong chốc lát, vẫn từ chối cho ý kiến như trước, chuyển sang hỏi Hắc Cẩu: “Vậy còn cậu?”

Hắc Cẩu nói: “Tôi là chú của Diệp Vinh Thu.”

Diệp Vinh Thu lại nói: “Anh không tới Trùng Khánh thì tới Nghi Xương hỏi cũng được, tôi là người thân của Chu gia, Chu Hoành Vũ là anh tôi, chủ của Chu gia tên Chu Bác Hải, là bác tôi, chúng tôi tới bàn chuyện làm ăn, thật sự chưa từng đi lính.”

Lưu Văn gật đầu, sau đó đứng lên: “Hai người chờ một chút.” Nói xong vén mành đi ra.

Hắc Cẩu đứng lên xoay tay xoay chân, sau đó đi tới bên mành lều nhìn ra ngoài. Ngoài đó có hai binh lính cầm súng đứng gác, xem ra họ không có cơ hội chạy trốn.

Hắc Cẩu lại quay lại ngồi xuống bên người Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn hắn đầy tội nghiệp. Hắc Cẩu xoa xoa đầu anh, kéo anh vào trong lòng. Không đợi Hắc Cẩu nói đừng sợ, Diệp Vinh Thu đã chủ động nói: “Có cậu ở đây, tôi không sợ đâu.”

Không bao lâu, mành lại bị vén lên, lần này có ba người đi tới, dẫn đầu là Cố Tu Qua, theo sau đó có hai người, theo thứ tự là Lưu Văn và Quách Võ. Trên người Cố Tu Qua có vẻ lưu manh cường đạo, thoạt nhìn không giống một quân nhân tử tế, mà trông giống quân phiệt hơn Lưu Văn thì luôn trầm tĩnh nội liễm, nhìn nét mặt chẳng thế đoán anh ta nghĩ gì Quách Võ thì thô lỗ, bao nhiêu hung ác độc địa đều viết rõ trên mặt. Diệp Vinh Thu từng bị Quách Võ dọa nên hiển nhiên e sợ Quách Võ nhất. Nhưng Hắc Cẩu không sợ Quách Võ, lúc còn làm việc ở chỗ Hoàng Tam, người như Quách Võ hắn từng gặp nhiều rồi người như vậy tuy thô bạo, nhưng lại là dạng người thiếu đầu óc nhất, nghĩ gì đều viết rõ trên mặt. So ra Cố Tu Qua và Lưu Văn đáng e ngại hơn.

Cố Tu Qua đi thẳng đến ghế ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn một cái, bộ dạng thật giống thổ phỉ. Gã có vẻ hứng thú quan sát Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, giống như thợ săn đang quan sát con mồi: “Người Trùng Khánh? Có đi học không?”

Diệp Vinh Thu nói: “Tôi là sinh viên!”

Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, nói: “Từng học một ít.”

Cố Tu Qua gật đầu, mặc kệ Hắc Cẩu mà nhìn chằm chằm Diệp Vinh Thu hỏi: “Sinh viên? Tên là gì?”

Diệp Vinh Thu thành thật nói: “Diệp Vinh Thu, tên tự là Mậu Thực.”

“Ghê nhỉ, còn có cả tên tự cơ à.” Cố Tu Qua quay đầu nhìn Lưu Văn và Quách Võ cười không ngừng: “Nghe chưa, còn có tên tự đấy, là phần tử trí thức thật đấy!”

Diệp Vinh Thu thấy thái độ gã ta hiền hòa, cho rằng gã đã tự biết sai rồi nên mới cùng mình nói chuyện hòa giải, nghĩ vậy khí thế thường ngày liền quay trở lại, lưng anh cũng vươn thẳng ra.

Cố Tu Qua quay đầu lại, cười he he hỏi: “Cậu sinh viên, cậu học gì ở đại học vậy?”

Diệp Vinh Thu nói: “Tôi học quản lý. Ở trường dạy gì đều học cả, số học, vật lý, địa lý, nhưng tôi thích văn học nhất.”

Cố Tu Qua gật đầu, lại hỏi anh: “Có học tiếng nước ngoài không?”

Diệp Vinh Thu không khỏi đắc ý, lại giả vờ nghiêm túc nói: “Đương nhiên có, tôi từng đại diện trường đi đón tiếp đoàn người nước ngoài.”

Lúc hai bọn họ nói chuyện, Hắc Cẩu cau mày như có điều suy nghĩ, lúc này, đột nhiên hắn nhéo tay Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu không hiểu gì, hắn quay đầu khẽ lắc với Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu lại càng không hiểu.

Cố Tu Qua cười cười: “Tốt, học tiếng nước ngoài rất tốt, nước ngoài kỹ thuật tiên tiến, học tiếng nước ngoài là có thể học kỹ thuật tiên tiến của bọn họ.”

Cố Tu Qua tỏ vẻ thân thiện, mà Lưu Văn và Quách Võ đứng sau lưng gã, một người thì cười cười không nói, một người thì cười nhạt. Diệp Vinh Thu nhìn mỗi người một vẻ mặt khác nhau, dần cảm thấy không ổn, lại không rõ không ổn ở chỗ nào.

Cố Tu Qua lấy một bao thuốc nhiều nếp nhăn ra, lấy thuốc ngậm lên miệng, sau đó lại lấy ra một chiếc bật lửa sắt, châm lửa xong cầm bật lửa xoay xoay trong tay: “Nghe nói nhà cậu làm buôn bán? Bán vải à? Rất nổi danh ở Trùng Khánh sao?”

Diệp Vinh Thu khẽ nhíu mày: “Chỉ là buôn bán nhỏ.”

Cố Tu Qua làm như không nghe được câu này, tiếp tục hỏi: “Vậy không phải đại thiếu gia?”

Diệp Vinh Thu ngẩn người: “Không…”

Căn bản Cố Tu Qua không quan tâm xem anh phản ứng thế nào, gã nhảy xuống ghế, làm bộ mặt khúm núm nịnh hót, lấy tay ra dấu mời với anh: “Thiếu gia, thiếu gia, tiểu nhân đã biết tội, mời ngài ngồi.”

Diệp Vinh Thu bị gã ta làm cho rối bời, Lưu Văn và Quách Võ đứng bên ghế, một chút ngạc nhiên cũng không có, giống như đều hiểu rõ tính chủ tử của mình. Diệp Vinh Thu luống cuống nhìn về phía Hắc Cẩu, Hắc Cẩu cau mày thật chặt, ánh mắt cũng có chút mê man.

Ai biết được mấy giây, Cố Tu Qua lại thay đổi nét mặt, chỉ vào mũi Diệp Vinh Thu mắng to: “Tưởng ông đây sẽ nói thế hả? Vương bát đản! Trong bụng có chút mực nước thì giỏi lắm à? Nhà có tiền thì hay lắm à? Con mẹ nó cũng chỉ là lính đào ngũ mà thôi! Quách Võ! Mau tới đập chết cái đứa đào ngũ này cho tôi!”

Quách Võ lập tức rút súng xông lên chĩa vào đầu Diệp Vinh Thu, ngón tay hắn để vào cò súng, chỉ cần hơi dùng lực một chút là đầu Diệp Vinh Thu sẽ lập tức nở hoa.

Diệp Vinh Thu sợ đến hét ầm lên, muốn chạy tới trốn phía sau Hắc Cẩu, nhưng anh vừa động một chút, Quách Võ đã đá anh trở lại mặt đất, sau đó lấy nòng súng chĩa sát vào đầu anh, không cho anh động đậy.

Diệp Vinh Thu vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ kêu to: “Tôi không phải lính đào ngũ! Tôi không phải! Đừng! Đừng nổ súng!”

Hắc Cẩu cũng trợn tròn mắt, cả người nghiêng về phía Diệp Vinh Thu, sau đó lại ngừng lại.

Cố Tu Qua vươn thẳng lưng, đi vòng quanh Diệp Vinh Thu hai bước, gã hầm hừ vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hắc Cẩu, cười như không cười hỏi: “Cậu là người thân của nó? Bao nhiêu tuổi rồi? Trông có vẻ trẻ mà sao nó lại là cháu cậu?”

Hắc Cẩu trầm giọng nói: “Bà con xa.”

“Ồ.” Cố Tu Qua gẩy gẩy bật lửa trong tay, khôi phục lại nét mặt thân thiện: “Cậu tên gì?”

Hắc Cẩu nhìn Quách Võ đang đắc ý dạt dào chĩa súng vào Diệp Vinh Thu, lại nhìn Lưu Vũ đứng đằng xa, sau đó ánh mắt mới quay trở lại, dừng trên người Cố Tu Qua. Hắn hít sâu một hơi, thở ra, hỏi: “Xem ra quân gia không có ý định thả chúng tôi đi?”

Cố Tu Qua cười cười, vẫn giữ vẻ nanh nọc bất chấp đạo lý: “Lính đào ngũ bắt về rồi chẳng lẽ lại thả ra sao? Nếu đã rơi vào tay tôi thì phải để tôi xử lý.”

Hắc Cẩu lại thở dài. Hắn cúi đầu lặng yên, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Quách Võ có vẻ sốt ruột, muốn xông lên ép Hắc Cẩu mở miệng, nhưng hắn còn phải chĩa súng vào Diệp Vinh Thu. Cố Tu Qua và Lưu Văn đứng kia thì vẫn có vẻ kiên nhẫn.

Hắc Cẩu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Cố Tu Qua “Báo cáo trưởng quan, tôi là Chung Vô Mai.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Đám Cố Tu Qua không ngờ thái độ hắn lại thong dong thản nhiên như vậy, còn đổi giọng gọi trưởng quan. Nhưng người giật mình nhất vẫn là Diệp Vinh Thu. Anh không thể tin kêu lớn: “A Hắc?” Nhưng anh vừa mở miệng, Quách Võ liền ép anh xuống: “Câm miệng!” Nòng súng sắt nặng trịch đè lên trán Diệp Vinh Thu, đau đến mức mặt anh nhăn nhó lại.

“Chung, Vô, Mai.” Cố Tu Qua nhắc lại.

Hắc Cẩu nói: “Vô Mai trong ‘đại nghĩa vô mai’.”

Cố Tu Qua lại nhắc lại một lần nữa: “Chung Vô Mai, tên rất hay.”

Hắc Cẩu thờ ơ cười: “Nhưng mọi người đều gọi tôi là Hắc Cẩu.”

Chân mày Cố Tu Qua nhíu chặt lại: “Tên hay như vậy còn lấy cái tên kia làm gì? Ông đây muốn còn không được! Cứ gọi là Chung Vô Mai đi!”

Lưu Văn tiến lên, hướng Hắc Cẩu giới thiệu: “Đây là đoàn trưởng của chúng tôi.”

Hắc Cẩu nghe lời gọi: “Đoàn trưởng.”

Cố Tu Qua hỏi hắn: “Có học tiếng nước ngoài không?”

Hắc Cẩu chần chừ một chút, khẽ lắc đầu.

Cố Tu Qua nhìn Hắc Cẩu, lại quay sang nhìn Diệp VInh Thu, gã gật đầu: “Được, cứ như vậy đi. Diệp Vinh Thu, Chung Vô Mai, hai tên lính đào ngũ này bị tôi bắt được, đúng lúc chiến tranh đang cần người, đoàn trưởng đây sẽ khoan hồng, không đánh chết mà phạt.. giam ba ngày! Lưu Văn, cậu đi ghi tên hai người này vào trong quân đoàn chúng ta đi! Được rồi, đi thôi!”

Cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng dần vỡ lẽ. Không phải Cố Tu Qua không biết thân phận bọn họ, mà là gã cố ý giả ngu, muốn ép bọn họ tòng quân! Quân đội đứng đắn cái khỉ gì chứ, căn bản là một đám thổ phỉ! Nhân lúc người ta gặp nạn mà bắt đi! Diệp Vinh Thu chỉ cảm thấy sợ hãi đến cực điểm, nhưng họng súng đang chĩa vào đầu anh, Quách Võ đang dùng ánh mắt hung ác nhìn anh, khiến ngay cả một câu phản bác anh cũng không thể nói.

Cố Tu Qua ra khỏi lều vải trước tiên, Lưu Văn lập tức ra theo, trong lều lúc này chỉ còn lại ba người Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu và Quách Võ. Quách Võ ngồi chồm hổm, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Diệp Vinh Thu: “Hừ, có phải coi thường lính chúng tao không? Mày tưởng mày là cái gì chứ? Tao mới khinh cái lũ thư sinh hủ lậu chúng mày!”

Diệp Vinh Thu vừa sợ lại vừa giận: “Ngươi! Các ngươi! Thổ…”

Quách Võ nở nụ cười: “Muốn nói thổ phỉ chứ gì? Đúng là đoàn trưởng chúng tao xuất thân thổ phí đấy, nhưng ít nhất thổ phỉ bọn tao cũng biết đánh giặc!” Hắn nâng họng súng lên một chút, “Tao mặc kệ trước đây mày làm gì, nhưng giờ mày cũng chỉ là thằng lính quèn mà thôi, giờ mày mà trốn thì là lính đào ngũ trăm phần trăm luôn rồi!”

Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt phẫn hận trừng hắn.

Quách Võ đứng lên: “Còn muốn trốn không?”

Diệp Vinh Thu nằm trên mặt đất không dám động, Hắc Cẩu dịch qua đây, anh như người chết đuối vớ được cọng rơm mà nhào đến bên người Hắc Cẩu.

Quách Võ nói: “Làm lính thì có nhiều kiểu chết lắm, nhưng sống thì chỉ có một thôi, đó là thắng trận rồi vinh quang trở về.”

Diệp Vinh Thu chộp được Hắc Cẩu, trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh, không phục mà cãi lại: “Các người không phải là lính! Loại hành vi này của các người là phi pháp! Tôi có thể tố cáo các người!”

Quách Võ cười xùy một tiếng, giơ súng lên chĩa vào ót Diệp Vinh Thu: “Xem ra mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Diệp Vinh Thu hoảng sợ há to miệng, còn chưa kịp nói lời nào…

“Pằng!”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đồng tử mắt của Hắc Cẩu co rút mãnh liệt, sắc mặt Diệp Vinh Thu trắng bệch, ngã vào lòng Hắc Cẩu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.