Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 12: Nhớ anh không?




Trong thành Cô Tô đã rất lâu rồi không náo nhiệt như thế, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, ngay cả trên tường thành cũng treo một loạt đèn lồng đỏ chót, thanh thế to lớn như vậy, kinh động bách tính toàn thành cùng nhau chúc mừng, gần mười năm, chỉ có hai lần, một lần khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, một lần chính là ngày hôm nay khi Lăng phủ đón dâu.

Phô trương có thể sánh kịp Hoàng đế, Lăng phủ tự nhiên cũng không phải gia đình thường nhân. Dân gian vẫn truyền lưu một câu ca dao: “Phúc cơ tống mễ lương, thiên hàn tố y thường, an cơ hựu nhạc nghiệp, toàn lại Tô Lăng vương.”(1) Tô Lăng vương chính là Tô Châu Lăng gia.

Lăng gia Tố Thượng từng ở chiến trường cứu lão Hoàng đế, lập vô số công lao hãn mã, sau khi khai quốc được ban thưởng thành Vương gia, tước vị Vương gia không phải người trong hoàng tộc nên chỉ có thể thừa kế ba đời, đến thế hệ của Lăng Viễn Kiếm vừa lúc là đời thứ ba, theo lý thì trưởng tử của hắn là Lăng Tử Hạo không thể kế thừa tước vị, nhưng đương kim Thái Hậu lại chính là tỷ tỷ của Lăng Viễn Kiếm, cô mụ Lăng Tử Hạo.

Thứ nhất, Hoàng Thượng là người hiếu thuận, hiểu rõ mẫu hậu lo lắng cho Lăng gia; thứ hai, Lăng Viễn Kiếm nhiều năm qua đều trấn thủ biên cương, chống đỡ cường địch, lại nổi danh công chính liêm minh, nay Lăng gia đơn bạc, chỉ còn một trai một gái, liền ở đại thọ Thái Hậu sáu mươi tuổi, hạ thánh chỉ sắc phong Lăng Tử Hạo thành Quận vương, phong Lăng Tử Nhan làm Tử Nhan Quận chúa. Thái Hậu tự nhiên cao hứng, thấy chất nhi Lăng Tử Hạo đã qua tuổi mười lăm, thế nhưng còn chưa thành gia lập thất, liền muốn bát Vương gia gả Vân La Quận chúa cho hắn, thành song hỉ lâm môn, lại bị Lăng Viễn Kiếm một lời cự tuyệt.

Nguyên lai khi Lăng Tử Hạo bảy tuổi, Lăng Viễn Kiếm đã giúp hắn định đoạt hôn sự, nhà nữ là Dương Châu Dương gia tiểu thư. Năm đó Lăng Viễn Kiếm tuổi trẻ khí thịnh, trúng gian kế quân địch, thân hãm sâu hiểm cảnh, tả tiên phong Dương Vệ Quân mang theo một đội nhân mã cứu Lăng Viễn Kiếm thoát khỏi vòng vây, đến nơi an toàn, Dương Vệ Quân mới ngã xuống ngay trước mặt Lăng Viễn Kiếm, một mũi tên gim chính giữa ngực hắn, trước khi chết chỉ có một nguyện vọng duy nhất, hy vọng Lăng tướng quân có thể giúp hắn chiếu cố thê tử cùng hài tử chưa sinh ra. Lăng Viễn Kiếm nước mắt giàn dụa, chỉ tay lên trời thề rằng, nếu tẩu phụ sinh ra nam hài, nhất định sẽ coi hắn là thân sinh nhi tử mà đối đãi, nếu là nữ hài, vậy sẽ là con dâu tương lai của Lăng gia. Dương Vệ Quân biết Lăng Viễn Kiếm nói được làm được, lúc này tâm nguyện mới thoả mãn mà bình yên nhắm mắt.

Sau Dương phu nhân sinh ra một nữ nhi, Lăng Viễn Kiếm vốn định đem Dương gia mẫu nữ nhận vào Lăng gia,sau nhiều lần cân nhắc lại chung quy thấy không ổn, sợ hai mẫu nữ các nàng bị người khác đàm tiếu, liền sai người ở Dương Châu tu kiến một toà nhà, để mẫu nữ các nàng cư ngụ, đợi bao giờ nữ nhi trưởng thành mới lại cưới hỏi đàng hoàng tiến nhập gia môn, như vậy mới có thể không làm Dương Vệ Quân đã mất phải thất vọng. Cho nên tuy Lăng Viễn Kiếm là người định chung thân, nhưng ngay cả hắn cũng chưa gặp qua nữ nhi Dương gia là người thế nào, lại càng không nói đến Lăng Tử Hạo.

Nay Thái Hậu muốn đem Vân La Quận chúa tứ hôn cho Lăng Tử Hạo, Lăng Tử Hạo trong lòng một vạn lần nguyện ý, không kể Vân La Quân chúa là nữ nhi của bát Vương gia, cùng hắn môn đăng hộ đối, hơn nữa Vân La vốn là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, không phải nha đầu nào đó của Dương gia có thể so sánh, nếu lấy phải nữ tử xấu xí vào cửa, vậy hạnh phúc cả đời Lăng Tử Hạo hắn không phải bị huỷ sao? Nhưng tử nhỏ đến lớn hắn cũng không dám nghịch ý phụ thân, đành phải đi cầu Thái Hậu, Thái Hậu luôn luôn thương hai huynh muội bọn họ, nếu cầu xin chắc sẽ đáp ứng, việc chung thân đại sự này, nhất định cần cô mụ hỗ trợ.

Quả nhiên Thái Hậu nghe xong nguyên do liền khuyên Lăng Viễn Kiếm rút lại cuộc hôn nhân này, Lăng Tử Hạo hiện tại lớn nhỏ gì cũng là Quận vương, cô nương gia đình thường nhân làm sao có thể xứng đôi? Báo ân có rất nhiều phương thức, có thể giúp nàng tìm một nhà tốt đẹp khá giả, lại ban cho chút vàng bạc châu báu, đủ cho các nàng sống cả đời, hà tất phải lấy hạnh phúc nhi tử mình để báo ân?

Lăng Viễn Kiếm là một người cực hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tình nguyện nghịch ý Thái Hậu cũng không chịu đáp ứng, dỡ xuống bội kiếm, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng: “Vi thần nếu vi phạm lời hứa, chẳng phải ngay cả tiểu nhân cũng không bằng ư?”

Hoàng Thượng tuy rằng còn trẻ, nhưng đã xem qua rất nhiều binh thư, biết làm người quan trọng nhất là tín nghĩa, thần tử giống như Lăng Viễn Kiếm quả thật khó có được, liền lập tức hạ chỉ, để Lăng Tử Hạo cùng Dương gia tiểu thư ngày hôm đó thành hôn, cũng thông cáo thiên hạ, tán thưởng Lăng Viễn Kiếm là bậc quân tử tuân thủ lời hứa.

Hoàng đế hạ thánh chỉ, Thái Hậu tự nhiên cũng không tiện can thiệp, chỉ lặng lẽ vỗ vỗ tay Lăng Tử Hạo: “Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, hôm nay Hạo nhi cứ lấy Dương cô nương trước đã, ngày khác Hạo nhi lại tìm được ý trung nhân, cô mụ nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ.”

Lăng Vương phủ luôn luôn thích cứu giúp người nghèo, được dân chúng Tô Châu một lòng kính yêu, hiện tại lại hết lòng tuân thủ hứa hẹn lấy nữ nhi của ân nhân, lại còn được Hoàng Thượng tự mình ban hôn, nhất thời lưu truyền thành giai thoại, trong thành từng nhà đều treo vải đỏ, đốt pháo, so với nhà mình có hỉ sự còn náo nhiệt hơn.

So với bên ngoài phi thường náo nhiệt, nội viện Lăng Vương phủ lại là một cảnh tượng khác.

Lăng gia gia chủ Lăng Viễn Kiếm ngồi ở phía trên chính đường, ngồi cạnh hắn là phu nhân Từ Liễu Thanh, quản gia cùng người hầu nha đầu các thứ hơn mười người đứng im trước mặt, người người cúi đầu, vẻ mặt đầy hoảng sợ kinh hãi.

“Nói, ngày hôm qua ai đi cùng thiếu gia?” Lăng Viễn Kiếm tuy rằng đã lui khỏi sa trường nhiều năm, nhưng uy nghiêm của quân nhân vẫn còn, giờ phút này dưới cơn thịnh nộ, càng hiển hiện ác liệt.

Bọn hạ nhân lập tức quỳ xuống đất, lại không ai dám nói gì.

Đội ngũ đón dâu đã sắp đến bên ngoài, Lăng Viễn Kiếm lại còn ở đây vấn tội. Lăng Tử Hạo tối hôm qua lại chạy đi lêu lổng, kết quả bị đánh gãy chân, được người nâng trở về, phụ tử đều chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, quả nhiên kì phụ tất hữu kì tử (2)

Từ Liễu Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng lên: “Lão gia, hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Hạo nhi ngay cả đi đều đi không được, như thế nào có thể tiếp tân nương tử? Theo ta thấy vẫn là chờ chân Hạo nhi khỏi mới lại đón dâu đi!”

“Không được!” Lăng Viễn Kiếm một chưởng vỗ vào bàn, cái bàn lập tức mất đi một góc, có thể thấy được lực đạo như thế nào: “Ta dù đánh chết tên xú tiểu tử kia thì hôm nay hắn cũng phải đi đến Dương gia đem con dâu về!”

Từ Liễu Thanh không ngăn được, đành phải đi theo vào hậu đường, chỉ thấy Lăng Viễn Kiếm đá văng cửa phòng Lăng Tử Hạo, tuỳ tay cầm cây côn, một gậy lại một gậy vụt xuống, xương cốt Lăng Tử Hạo vừa được nối tốt, lại bị đánh gãy.

Lăng Tử Hạo còn không hiểu rõ tại sao lại thế, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

Thấy nhi tử bị đánh thành như vậy, Từ Liễu Thanh thế nào còn nhẫn được, tiến lên vài bước, đoạt lấy cây gậy trong tay Lăng Viễn Kiếm, vừa rơi lệ vừa nói: “Chàng hôm nay chính là có đánh chết nhi tử cũng không thành thân được a!”

“Sao lại không được?” Lăng Viễn Kiếm xoay người phân phó: “Ngọc Thụ, Lâm Phong, các ngươi đi lấy tân lang y sam, Anh Tuấn, Tiêu Sái, các ngươi đem thiếu gia nâng lên ngựa, tức khắc đi Dương Châu.” (tên nô tài mà nghe oách dữ =]])

“Không được!”

Từ Liễu Thanh giang hai tay che trước giường, nhi tử thương nặng như vậy, lại còn đi Dương Châu, mất nửa cái mạng cũng không biết chừng.

Lão gia bắt động thủ, phu nhân lại không cho, việc này làm tứ đại gia nô khó xử, không biết nên nghe ai, cứ đứng ở đó nhìn nhau.

Chính lúc đang giằng co, bỗng nhiên nghe một thanh âm thanh thuý: “Phụ thân, để ta thay đại ca đi đón đại tẩu đi!”

Vừa dứt lời một thiếu niên đi vào, một thân hỉ bào đỏ thẫm, phong thần tuấn dật, chính là khuôn mặt quá mức trắng nõn, có vẻ thanh tú vô cùng.

Trong phòng, mọi người sửng sốt, vẫn là Từ Liễu Thanh nhận ra trước: “Nhan nhi!”

Lăng Viễn Kiếm thế này mới nhận ra thiếu niên tuấn mỹ trước mặt chính là nữ nhi mình, tức giận phất ống tay áo: “Hồ nháo!”

“Phụ thân, người để nữ nhi đi đi!” Lăng Tử Nhan lôi kéo ống tay áo Lăng Viễn Kiếm làm nũng.

“Từ xưa chỉ có đệ đệ thay huynh đón dâu, nào có muội muội thay đại ca đón dâu? Thật sự là hồ nháo!” Lăng Viễn Kiếm gạt tay nữ nhi ra.

Lăng Tử Nhan vẻ mặt bất mãn: “Đệ đệ có thể, muội muội tại sao lại không thể? Còn không phải vì các người tư tưởng trọng nam khinh nữ sao? Lại nói ta mặc thế này, ai nhận ra được ta là nữ hài tử? Ta chỉ bất quá là thay ca ca bị thương đi tiếp đón tân nương tử một chút mà thôi, cũng sẽ không thay hắn hưởng đêm động phòng hoa chúc!”

“Càng nói càng thái quá, ngươi là một nữ hài sao lại đi có mấy cái ý niệm cổ quái như thế trong đầu!” Lăng Viễn Kiếm trừng mắt liếc Từ Liễu Thanh, dạy dỗ nữ nhi không tốt, đương nhiên là sai lầm của nàng rồi.

Hiểu rõ nữ nhi nhất là mẫu thân, Từ Liễu Thanh như thế nào lại không biết nữ nhi có ý nghĩ quỷ quái gì, luôn mồm nói vì đại ca, còn không phải chính nàng muốn đi du ngoạn a, Dương Châu đến Tô Châu cũng phải một hai ngày, cũng đủ cho nàng chơi đùa, bình thường thì quyết không thể đáp ứng.

Từ Liễu Thanh kéo Lăng Tử Nhan qua, quay vòng một hồi, tinh tế đánh giá một phen, nữ nhi mặc vào nam trang thật đúng là không thua gì ca ca nàng, thậm chí so với nhi tử còn tuấn mỹ hơn, quả thật có thể vàng thau lẫn lộn.

“Lão gia, nếu không thì cứ để Nhan nhi đi đi.”

“Hài tử không hiểu chuyện cũng liền thôi, nàng làm mẫu thân như thế nào cũng lại thế? Nếu để Hoàng Thượng biết, đó chính là tội khi quân!”

“Bảo chàng lùi lại thời gian chàng không chịu, để Nhan nhi đi cũng không chịu nốt, vậy được, chàng cứ để cho Anh Tuấn bọn họ đem Hạo nhi nâng lên ngựa đi, dù sao nếu Hạo nhi có chuyện gì không hay xảy ra, ta cũng không muốn sống nữa, chàng cứ bức tử mẫu tử chúng ta đi!” Từ Liễu Thanh nói xong thối lui sang một bên, để cho mấy tên nô tài đi tới.

Lăng Viễn Kiếm nhìn nhi tử nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, bởi vì quá đau đớn mà phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ. Vừa rồi lửa giận công tâm, xuống tay không lưu tình, lúc đấy đánh thực quá ác rồi, lại quay lại nhìn thê tử, trong mắt rưng rưng, bộ dáng đầy uỷ khuất, tâm cũng nhuyễn xuống. Không phải hắn không chịu kéo dài thời gian, mà đây là Hoàng Thượng tứ hôn, toàn thành mọi người đều biết Lăng gia có hỉ sự, chậm trễ giờ lành, Hoàng Thượng mà truy cứu thì khó lòng thoát tội. Nhưng để nữ nhi đi đón dâu, cũng quá hoang đường đi, thở dài, tay nắm chặt thong thả bước, lại do dự không quyết.

Từ Liễu Thanh thấy thần sắc phu quân do dự, biết trong lòng hắn đã muốn buông lỏng, liền thừa cơ nói: “Nhan nhi, phụ thân ngươi đã muốn đáp ứng để ngươi đi, nhưng phải nhất định đáp ứng ba việc mới có thể xuất môn.”

Lăng Tử Nhan lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “ Nương, mời nói!”

“Thứ nhất, ra khỏi cửa này, ngươi không được nói chuyện, bộ dạng còn có thể lừa người, nhưng thanh âm của ngươi vừa nghe liền đã biết là của nữ hài.”

“Hai ngày không nói lời nào, kia còn không phải buồn chết ta a, nhiều nhất ta đáp ứng người, đến Dương gia ta liền không nói lời nào.” Lăng Tử Nhan có chút không tình nguyện đáp ứng.

Từ Liễu Thanh lắc lắc đầu, nữ nhi được chiều đến hư rồi, từ nhỏ đã điêu ngoa tuỳ hứng, mặc kệ nói cái gì thì nàng cũng đã đáp ứng một nửa, đành phải tiếp tục nói: “Thứ hai, không chuẩn bất cứ tình huống gì cũng không được nhấc khăn đội đầu của tân nương lên.”

“Vì sao? Ta còn muốn nhìn một chút tẩu tẩu trông như thế nào!” Lăng Tử Nhan khó hiểu hỏi.

“Khăn đội đầu chỉ có tướng công mới có thể mở, về sau ngươi thành thân cũng phải nhớ kỹ.”

“Vâng.” Lăng Tử Nhan cố nặn ra đầu lưỡi một lời đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, nếu khăn của tẩu tẩu bị gió thổi, vậy thì không liên quan đến nàng, tân nương cũng thay đại ca đón, như thế nào có thể không giúp đại ca nhìn xem tẩu tử xinh đẹp hay xấu xí đây?

Từ Liễu Thanh thấy nàng thần sắc kỳ quái, cũng lười đoán nàng nghĩ cái gì, chỉ dặn dò câu cuối cùng: “ Nhanh đi rồi chóng về, không chuẩn trì hoãn ở trên đường, nhất định phải về trước giờ Thân (3) ngày mai để còn bái đường.

Việc này có thể chấp nhận, Lăng Tử Nhan thực sảng khoái đáp ứng, vừa định nhấc làn váy mới nhớ ra đang mặc trường bào tân lang của đại ca, nàng hiện tại hẳn là nam tử, liền hướng cha mẹ chắp tay một cái rồi rời khỏi.

Lăng Tử Nhan ngồi lên con ngựa cao to, đá vào bụng một chút, tuấn mã lập tức chạy như bay ra ngoài, Anh Tuấn cùng Tiêu Sái chỉ có thể mang theo kiệu, đội ngũ thổi kèn đón dâu một đường bôn ba chạy theo sau, còn không quên hộ chủ kêu to: “Quận chúa cẩn thận!”

_ Hết chương 1 _

(1) Phúc cơ tống mễ lương, thiên hàn tố y thường, an cơ hựu nhạc nghiệp, toàn lại Tô Lăng vương: Đói quanh năm được tặng gạo, trời giá rét có áo ấm để mặc, vừa có nhà ở vừa có việc làm, là nhờ Tô Lăng Vương.

(2) kì phụ tất hữu kì tử: cha thế nào thì con thế ấy.

(3) giờ Thân: 15 đến 17 giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.