Tá Áo Học Sinh

Chương 5: Tân lang từ trên trời rơi xuống ?




Nghĩ đến người đó, giờ phút này Nguyệt Trì Lạc cảm thấy vô cùng châm chọc, vốn cho là có thể không hận, nhưng vừa mới nghĩ tới chất độc đó, nghĩ đến mình có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào, nỗi hận đó làm thế nào cũng không áp chế xuống được.

Nói tới đây, Lam Hồ cũng thu lại nụ cười, hỏi thật nghiêm túc: "Tại sao không giao cho Đông Phương Tuyết?"

"Ta không muốn để A Tuyết biết, nếu như lúc này cho hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm nguyên lão trong triều hoài nghi, việc này đối với A Tuyết chung quy là có hại hơn lợi, chuyện gì bất lợi với A Tuyết, ta sẽ không làm."

Cho Đông Phương Tuyết nhất định là tốt, nhưng một cái sơ ý, cũng sẽ bị kết thành tội danh bí mật mưu đồ tạo phản.

Mặc dù Phượng Hoàng Lệnh là mối nghi ngờ rất lớn, nhưng tội danh như thế sẽ là sỉ nhục cả đời của Đông Phương Tuyết.

Nàng làm sao có thể làm chuyện như vậy? Hơn nữa coi như không có Phượng Hoàng Lệnh, ngôi vị hoàng đế đối với A tuyết cũng là tình thế bắt buộc.

"Lạc Lạc, ngươi đúng thật là suy nghĩ chu đáo, bắt đầu từ lúc nào, ngươi đã trở thành một người tính toán tỉ mỉ như vậy?" Thu hồi Phượng Hoàng Lệnh, Lam Hồ chớp mắt xếch xinh đẹp vài cái, nhìn nàng nhíu lên lông mày, hỏi có chút nghiền ngẫm.

Bắt đầu từ khi nào, người con gái lành lạnh như gió này có thể vì một người đàn ông khác mà tính toán tỉ mỉ như vậy?

Nguyệt Trì Lạc liếc hắn một cái, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, tâm tình của ta, tin rằng ngươi đã thể nghiệm qua ở trên người Ly Lạc." Mặc dù không muốn chọc vào vết thương của hắn, nhưng hình như cũng chính là như vậy.

Nguyệt Trì Lạc không thấy được khuôn mặt của hắn, chỉ có thể thấy được hình bán nguyệt trước mặt nạ, nam tử vốn đang nhếch lên khóe miệng bỗng nhiên cứng ngắc, Ly Lạc đối với hắn sợ là một vết thương cả đời cũng không thể quên được.

Lam Hồ đi rồi, vừa nhắc tới Ly Lạc, hắn dường như có chỗ nào đó không thích hợp.

Không phải là ánh mắt hoảng hốt, chính là vẻ mặt không đúng.

Vài ngày sau đó, khi tiếp nhận một thánh chỉ khác của Hoàng đế, thần sắc Nguyệt Trì Lạc cũng hoảng sợ không thôi, làm cái gì sai cái đó.

Đông Phương Tuyết cầm theo thánh chỉ đi vào hoàng cung, nhưng Nguyệt Trì Lạc cảm thấy làm cái gì cũng đều chán nản, cho dù Đông Phương Tuyết không có tâm, nhưng Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, hơn nữa rất cương quyết so với mấy lần trước, cho dù là Đông Phương Tuyết, hắn có thể chống lại thánh chỉ của Hoàng đế sao? Lại còn đang ở thời điểm quan trọng thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.