Tà Ám Độc Phi

Chương 5




“Buông nàng ấy ra.” Xe cứu thương còn chưa tới, đã có một người chạy tới trước.

“Anh là?” Diệp Hạnh nhướng nhướng mày, nhìn về phía nam nhân mặc áo cổ trang màu trắng, tóc dài trong tay còn cầm cây sáo ngọc kia.

“Sư phụ!” nghe được âm thanh trong suốt lạnh lùng kia, Bạch Đinh thiếu chút nữa là nước mắt tràn ra, cô đưa tay, nghĩ muốn bổ nhào về phía trước.

Diệp Thiên đang quỳ rạp dưới đất càng thêm ấm ức, hừ ngu ngốc này, gặp ai cũng muốn ôm sao?!

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay đang chảy máu đầm đìa của Bạch Đinh liền thay đổi, Bạch Ất đi đến bên cạnh Diệp Hạnh, đưa tay “Đem nàng đưa cho ta.”

“Tôi tên là Diệp Hạnh, anh là?” Diệp Hạnh nhìn hắn, không có buông tay.

“hắn là sư phụ tôi, sư phụ của tôi!” Bạch Đinh vội vàng nói không ngưng, thái độ chưa từng nhiệt tình như vậy.

Diệp Hạnh buông lỏng tay, Bạch Ất tiếp được cô.

Vừa chạm vào tay Bạch Ất, Bạch Đinh tự động dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, dựa sát vào người hơi lạnh của hắn “Ô, sư phụ, …con thu người làm sư phụ, con thu người làm sư phụ… thật đáng sợ… thật đáng sợ nha….” Cô có chút bất lực ôm lấy cổ hắn, ngay cả mắt kính trong túi rơi trên mặt đất đều không có phát hiện.

“Không sao.” Bạch Ất ôm lấy cô, xoay người đi ra khỏi trường học.

Diệp Thiên quỳ rạp trên đất, nghiến răng nghiến lợi mắng “Cái con mắt trắng kia.”

Diệp Hạnh đẩy đẩy gọng kính vàng, nhìn bọ họ rời khỏi, sau đó cúi đầu nhìn nhìn mắt kính đen sắp rụng ra hết trên mặt đất, xoay người nhặt lên.

Bạch Ất ôm Bạch Đinh đi vào tiệm sách, Bạch tiểu miêu vốn cuộn tròn nằm trong lồng ngực của ông chú tiệm sách bỗng nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, nhảy mạnh xuống đất, cong thân mình hướng về Bạch Đinh, trong cổ phát ra âm thanh cảnh giác, cái đuôi dựng thẳng cao cao, lông trên người đều dựng lên.

“Là mùi của câu hồn hương.” Ông chủ tiệm sách vừa ngồi xuống trấn an bạch tiểu miêu vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Ất.

Bạch Ất gật gật đầu, ôm Bạch Đinh đến ghế sô pha, buông cô ra.

“Câu hồn hương?” nhớ tới vừa rồi bộ dáng của mình bối rối như vậy, Bạch Đinh vội buông Bạch Ất ra, ngồi vào trong ghế sa lon.

“Dùng cây cỏ câu hồn gì đó tinh luyện ra, cỏ câu hồn này chỉ có ở Minh giới, nghe nói chỉ có người chết mới có mùi vị này, sẽ thu hút câu hồn sứ giả tìm tới a~” đại thúc tiệm sách ôm Bạch tiểu miêu, cười tủm tỉm tiếng hành phổ cập tri thức “Mọi người thường gọi câu hồn sứ giả là Hắc bạch vô thường đó ~”

“Làm sao chú biết chuyện này?” Bạch Đinh hồ nghi mở mắt, bỗng cảm thấy ông chú thập phần ngây thơ này có cảm giác như sâu không lường được.

“Trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, sách cũng có Nhan Như Ngọc, sách nhiều nhưu vậy, tri thức uyên bác là phải rồi” ông chú tiệm sách đang vuốt cằm kia là tiểu hồ ly tu thành, hình dạng thâm trầm.

Bạch Đinh cười gượng, cái gì sâu không lường được, quả nhiên chính là ảo giác…

“Ai da, sao con lại bị thương?” ông chú tiệm sách bỗng nhiên kêu lên

Bạch Đinh lúc này mới nhớ tới cả người mình đều đau, nhíu nhíu mày “Từ lầu hai nhảy xuống, không tàn phế đã là may mắn lắm rồi.”

“Chuyện gì lẩn quẩn trong lòng làm con phải nhảy lầu?”

“…”

“Tốt lắm tốt lắm, bạch tiểu miêu, không cần như vậy.” ông chủ tiệm sách ôm lấy con mèo đen còn đang dựng lông vào trong ngực, xoay người đi ra sau quầy lấy một hộp cứu thương ra. “Đinh Đinh, miệng vết thương của con còn cgary máu, băng bó lại đi.”

“…tôi muốn đi bệnh viện.” Bạch Đinh không muốn đem tính mạng của mình giao cho vị đại thúc mười phần không thể tin này.

“Con không tin ta? Con có tin không ta là người có vai vế nhất trong ngoài khoa đấy.” ông chú tiệm sách ngẩng đầu

“…. Tôi muốn đi bệnh viện”

ông chú nỗi giận, “thiếm có thể nhịn, chú không thể nhịn, cho con nhìn thấy lợi hại của ta!” nói xong, ỷ vào Bạch Đinh không có mắt kính không nhìn thấy, trực tiếp ra tay

“A a a a ….”

“Còn đau không?” ngồi trên ghế trong phòng sách, Bạch Ất kéo ống tay áo của cô lên, dùng cái tay hơi lạnh của mình xoa nhẹ miệng vết thương của cô

Bạch Đinh ỉu xìu dựa vào người hắn, lắc lắc đầu, không lên tiếng.

“Này! Là ta giúp đỡ nàng băng bó nha!” ông chú ôm bạch tiểu miêu, không chịu cô đơn mở miệng, còn chưa có nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt oán giận của Bạch Đinh đang trừng về hướng giá sách “Đinh Đinh a, mắt con không tốt thì đừng nên trừng bậy, con trừng sai hướng rồi, ta ở bên này.”

Bạch Đinh nghiến răng nghiến lợi.

“Trong trường có ai cố ý tiếp cận nàng không?” Bạch Ất đột nhiên hỏi

“Có ý gì?” Bạch Đinh vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu

“Trước lúc nàng vào trường học, ta có vẽ một cái phù ẩn trên má trái của nàng, hiện tại không thấy.” Bạch Ất sờ sờ má trái của cô “Hơn nữa trên người nàng có câu hồn hương là người này để vào, người bình thường không thể có được đồ vật này.”

“Chẳng lẽ trong trường có người muốn hại Đinh Đinh?” mắt ông chú kia sáng rực lên “Oa Vô Gian đạo, quá kích thích.”

Bạch Đinh căm giận trừng mắt nhìn ông ấy một cái, tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này.

“Đinh Đinh… con lại trừng sai hướng…”

Bạch Đinh không để ý đến ông ấy, bắt đầu suy nghĩ là ai muốn hại cô, tuy rằng nhân duyên của cô không tốt lắm, nhưng cũng không có ai hận đến nỗi muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Nếu nói ai hận cô đến mức nghiến răng nghiến lợi, như vậy chỉ có… Diệp Thiên!

Lúc này, cửa tiệm sách bị đẩy ra, một nam nhân mặc tây trang màu đen, đầu húi cua đi đến.

“Xin lỗi, tiệm đang dừng buôn bán .” ông chú tiệm sách không ngẩng đầu lên nói

“Tôi là lái xe của Diệp gia, đây là của thiếu gia nhà tôi muốn đưa cho Bạch Đinh tiểu thư.” Nam tử mặc áo đen kia bước đến, đem một cái mắt kính trước mặt Bạch Đinh “Thiếu gia nói, cô không có thứ này, sẽ không tiện.”

Bạch Đinh híp mắt suy nghĩ đưa tay đến vật trong tay hắn, cầm lấy mở ra, lấy kính ra đeo vào, trước mắt sáng lên.

“Phù hợp không?” nam áo đen hỏi

“Ừ, thật phù hợp.” Bạch Đinh sờ sờ mắt kính, có chút xấu hổ nói cảm ơn, là tên Diệp Thiên kia đã thấy mắt kính của cô bị hư rồi. mới có thể kêu người tặng cái mới, cô vừa rồi còn hoài nghi hắn.

Cái tên kia thoạt nhìn cũng không hư hỏng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.