Sửu Cô Nương

Chương 1




Cửu đệ, cởi mũ ra đi.” Xoay người ôn nhu nhìn thiếu niên tinh tế bên cạnh, Tây Lam Vụ Dịch cười khẽ nói.

Cửu hoàng đệ của hắn a! Bên dưới mạn che chính là dung mạo khuynh thành a!

“Ân.” Thuận theo cởi bỏ thứ đội trên đầu, Huân nhi nhẹ giọng đáp. Kì thực không phải Huân nhi nghe theo lời Tây Lam Vụ Dịch, cứ việc đây chính là Thất ca của bé, hơn nữa còn không có ác ý với mình, bất quá đội thứ này trên đầu làm Huân nhi không quen. Dù sao, Huân nhi không thích xuyên qua một tầng lụa mông lung để quan sát người trước mắt.

Cứ việc nó không hể ảnh hưởng tới việc bé đánh giá ba người này. Tựa hồ là một thanh niên được chìu hư ăn chơi trác táng, một nam tử cao lớn thành thục ổn trọng, còn có một nam nhân tà khí làm Huân nhi cảm giác được nguy hiểm. Ánh mắt nam nhân kia nhìn mình làm Huân nhi không khỏi nhíu mày. Nhất là khoảnh khắc mình cởi mũ, xúc cảm chiếm đoạt chợt lóe rồi biến mất trong mắt nam nhân làm Huân nhi không khỏi muốn cách hắn càng xa càng tốt. Bởi vì, trong ánh mắt người này nhìn bé, làm bé không khỏi nghĩ tới tần đầu tiên mình gặp Kỳ hoàng.

Bên kia dòng vong xuyên ở minh giới, vị thần tuấn mỹ, chúa tể thần tộc, cũng là kiếp trước của phụ hoàng, ánh mắt nhìn về phía mình cũng tràn ngập bá đạo cùng muốn chiếm đoạt như vậy. Đương nhiên, nam nhân trước mắt hoàn toàn thua kém phụ hoàng của bé, người từng thống tị thần tộc—— Kỳ hoàng.

“Vụ… Lan… này thật là… đệ đệ ngươi?” Một khắc cởi bỏ mũ xuống, A Á Mạt Khải Nhĩ cùng Nguyệt Độ • Lưu không khỏi dại ra, ngay cả Lâu Ám Thiên đang tao nhã uống rượu cũng không khỏi có một lát thất thần…

Thật sự là thiếu niên đẹp đến kinh người a! Dung nhan tuyệt mỹ nhưng băng giá lại mang theo hơi thở cấm dục yêu dị, làm người ta vô thức muốn trầm luân, muốn tiếp cận nhưng lại bị sự xa cách hờ hững kia làm giật mình, e sợ bản thân sẽ quấy nhiễu ánh trăng mông lung không có thực kia. Khó trách Vụ Lan nói đệ đệ hắn cho tới giờ chưa từng ra khỏi nhà, hơn nữa lúc xuất môn còn phải đội mũ sa.

Tuyệt sắc nhân gian như vậy, nếu không hảo hảo bảo hộ chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi huyết vũ tinh phong trên Thương Lam đại lục, tất cả chỉ vì ánh trắng tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành kia a! Mái tóc ngân sắc mềm mại xõa dài tới mắt cá quẩn quanh thân thể mảnh khảnh, y phục hoa lệ phức tạp mềm nhẹ phác họa đường cong cơ thể xinh đẹp mê người, ti đái phiêu dật đeo trên cánh tay trái thiếu niên theo gió mà động, thiếu niên kia cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó nhưng lại xa cách như không thể chạm tới. Mà trên dung nhan tuyệt mỹ của thiếu niên, một ấn ký ba lăng có vẻ cổ xưa mà lại thần bí nằm ngay mi tâm đập vào mắt mọi người, làm người ta vô thức khiếp đảm.

Đôi ngươi màu tím thủy tinh hiếm thấy lại hệt như lốc xoáy hút hồn người khác, làm người ta tiến tới! Trầm luân! Bất quá may mắn, Nguyệt Độ • Lưu, A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý, còn có lão bản thần bí của tửu lâu Lâu Ám Thiên đều không phải người thường, bởi vì bọn họ cũng không chìm vào ảo cảnh mê ly mà mất khống chế. Tuy đối với vẻ đẹp tuyệt thế kinh người của thiếu niên, bọn nọ vẫn hồi hộp cùng si mê như cũ.

“Ngươi… ngươi…” Vốn còn tưởng thiếu niên đội mũ sa vì trên mặt có bệnh hoặc sự cố nào đó, A Á Khải Mạt Nhĩ thực không ngờ một khắc thiếu niên bên cạnh Vụ Lan cởi bỏ mũ thế nhưng lại lộ ra tuyệt mỹ dung nhan yêu dị đến vậy. Bởi vậy, đội trưởng của dong binh đoàn nổi tiếng trên đại lục đột nhiên bị chấn động, vì không chút đề phòng mà sững sờ tại chỗ.

Giờ phút này, nam tử cao lớn đứng trong nhã gian lầu hai của Ngọc Dịch Quỳnh Lâu lúc tiếp xúc với ánh mắt mê ly của thiếu niên nhìn về phía mình thì nhịp tim nhảy lên thình thịch, cơ thể trong nháy mắt hệt như vừa bị ánh mắt medusa chiếu tới mà hóa thành pho tượng đá, có vẻ cao lớn nguy nga, nhưng lại không thể nào suy nghĩ. Đương nhiên, cũng vì thế mà sau này A Á Khải Nhĩ không biết bị Nguyệt Độ châm chọc biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng lúc ấy, cho dù là lãng tử từng gặp qua vô số mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành như Nguyệt Độ • Lưu cũng không khỏi vì dung nhan mị hoặc độc nhất vô nhị cùng khí chất thư thái của người trước mắt khuất phục cùng cảm mến.

“Vụ… Linh… sao?”

Chăm chú nhìn dung nhan tuyệt mỹ yêu dị cùng đôi tử mâu lóe ra quang mang hấp dẫn, Lâu Ám Thiên cười đến dị thường tà nịnh. Con ngươi màu tím, màu sắc xinh đẹp cỡ nào a, hệt như kiệt tác vì chính mình mà tạo ra, rất phù hợp với linh hồn hắc ám của mình. Đây chính là lễ vật thần ban cho mình sao? Tinh linh yêu mị cô độc kia thuộc về mình!

Mà đối với phản ứng của mọi người khi nhìn thấy Cửu hoàng đệ, Tây Lam Vụ Dịch đã sớm quen rồi. Dù sao, dung mạo của đứa nhỏ này quả thực không thuộc về nhân loại nên có, quả thực luôn làm người ta trầm luân thực sâu. Trong mắt A Á Mạt Nhĩ có si mê, Nguyệt Độ thì kinh diễm, còn trong con ngươi u ám như vực sâu của Ám Thiên lại là sâu thẳm khó lường, Tây Lam Vụ Dịch đều thu hết vào đáy mắt. Cười khẽ một tiếng, Tây Lam Vụ Dịch nhìn đám người đột nhiên im lặng trong nhã gian, không khỏi cười hỏi: “Đúng rồi, Khải Mạt Nhĩ, Ám Thiên, sao các ngươi đột nhiên lại xuất hiện ở Tây Lam? Ta nhớ rõ không phải các ngươi luôn đi khắp nơi trên Thương Lam đại lục sao!”

A Á Khải Mạt Nhĩ thân là đội trưởng dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’, tự nhiên hắn sẽ đi lại chung quanh trên đại lục. Còn Lâu Ám Thiên hiếm khi lộ diện thì hành tung lại càng bí ẩn hơn nữa. Hôm nay ở Tây Lam, ngày mai có lẽ đã xuất hiện ở Đông Lăng. Nghe nói sinh ý của Lâu Ám Thiên trải rộng khắp mọi ngỏ ngách Thương Lam đại lục. Vô luận là vải dệt tinh mỹ cung cấp cho hoàng thất các quốc gia, hay chi tiêu hằng ngày cho dân chúng bình dân đều có phần hắn tham dự. Nhưng đối với thế lực của nam nhân Lâu Ám Thiên đột nhiên xuất hiện khắp nơi trên đại lục này, không ai biết hắn rốt cuộc là ai, vì sao đột nhiên xuất hiện lại có thế lực khổng lồ như vậy?

Hơn nữa, ngay vừa nãy, Tây Lam Vụ Dịch thậm chí còn không biết tửu lâu Ngọc Dịch Quỳnh Lâu khá nổi danh ở đế đô thế nhưng cũng do Lâu Ám Thiên mở? ! Theo hắn biết, nơi này cũng có thể xem là một tửu lâu lâu đời. Nơi này không chỉ danh tiếng tốt, hoàn cảnh cũng không tồi, bên trong chiêu đãi đủ mọi tầng lớp trong xã hội. Từ quan to quý nhân tới giang hồ tẩu tốt, tất cả đều tới đây uống vài chén.

Còn Nguyệt Độ • Lưu, Tây Lam Vụ Dịch không hỏi nguyên nhân vì sao hắn ở đây, bởi vì theo lời hắn thì Tây Lam Vụ Dịch biết Nguyệt Độ là người Tây Lam, hơn nữa nhà còn ở ngay đế đô. Vì thế, thấy hắn ở Ngọc Dịch Quỳnh Lâu cũng không có cảm giác kỳ quái.

“A? ! ta nghe nói ma tộc thế nhưng một lần nữa xuất hiện trên Thương Lam đại lục, hơn nữa Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ tựa hồ còn bị ma tộc tập kích, vì thế nhất thời tò mò quyết định trở về Tây Lam xem thử, xem xem có phát hiện trọng đại gì hay không.” Dù sao, ma tộc tái hiện chính là sự kiện lớn làm khiếp sợ cả Thương Lam đại lục a! Tỉnh táo lại sau khoảnh khắc rung động nhìn thấy thiếu niên kia, A Á Khải Mạt Nhĩ không hỏi có chút rõ ràng nói. Nhất là cùng lúc đó, ánh mắt nam nhân không khỏi vô tình cố ý xẹt về phía tuyệt mỹ thiếu niên, ánh mắt chăm chú nhìn dung nhan làm hắn si mê thật sâu kia.

“Ma tộc? !” Cũng đúng a, phụ hoàng vì Cửu hoàng đệ mà phát hoàng bảng, hiện giờ chỉ sợ đã sớm lan truyền khắp Thương Lam đại lục. Trong đó có nhắc tời việc ma tộc, hiện giờ khẳng định có rất nhiều người đã biết đi.

“Đúng vậy, nghe nói là ở Tây Diệp La học viện. Vốn ta định lặng lẽ ẩn vào Tây Diệp La học viện xem thử nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.” Hai lão viện trưởng của Tây Diệp La học viện không phải lão yêu tinh bình thường a, chỉ cần không chú ý một chút thôi sẽ bị phát hiện. Huống chi, Tây Lam Cửu hoàng tử còn bị tập kích trong học viện, hiện giờ nơi đó khẳng định đề phòng rất nghiêm cẩn đi.

“Ám Thiên, chẳng lẽ ngươi cũng tới Tây Lam vì chuyện này sao?” Xoay người hỏi nam tử vẫn im lặng không nói, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi nhìn thật sâu vào biểu tình của nam nhân. Là vì ma tộc tập kích Cửu hoàng đệ sao? Cũng đúng, ma tộc xuất hiện quả thật làm rất nhiều người kinh hoảng. Huống chi, Thương Lam đại lục đã bình ổn lâu như vậy, mọi người sớm nghĩ ma tộc đã bị phong ấn vĩnh viễn tại ma giới thì đột nhiên lại xuất hiện, quả thực là một tia sét đánh giữa trời quang a.

“Cũng có thể xem là vậy. Ma tộc xuất hiện ta không để ý lắm, chẳng qua ra muốn xem thử Cửu hoàng tử được Lam đế sủng ái nhất kia thế nào mà thôi? Nghe nói Cửu hoàng tử điện hạ chính là tâm can bảo bối được Lam đế nâng niu trong lòng bàn tay. Ta quả thực muốn xem thử, người được Tây Lam đế vương lãnh khốc vô tình kia coi trọng rốt cuộc xuất sắc cỡ nào.”

Nói câu cuối cùng, giọng nói Lâu Ám Thiên rõ ràng tràn ngập ý tứ châm chọc. Ha hả, hoàng tử được sủng ái nhất sao? Đế vương lạnh lùng vô tình kia mà cũng có tâm sao? Có thể sủng ái hoàng tử của mình đến nông nổi như thế, làm người này trở thành nhược điểm trí mạng của mình sao? Phải biết, người trong hoàng tộc không phải đều là những kẻ máu lạnh sao? Thân tình căn bản không thể tồn tại trong hoàng tộc. Vì thế, hắn muốn xem thử, nam nhân lãnh khốc có thể làm toàn bộ Thương Lam đại lục sợ hãi cùng khiếp đảm kia có thật sự để bụng vị hoàng tử kia như lời đồn hay không. Về phần Tây Lam Cửu hoàng tử tuyệt mỹ yêu dị kia, Lâu Ám Thiên kì thực không chú ý tới. Dù sao, tuyệt sắc mỹ nhân hắn gặp qua còn thiếu sao?

Vì thế, sau khi Tây Lam phát hoàng bảng hắn mới tới nơi này. Nhưng Lâu Ám Thiên quả thực không ngờ, chính ở nơi này hắn lại gặp tuyệt mỹ thiếu niên làm hắn cảm thấy tim mình đập nhanh. Từ ánh mắt đầu tiên, Lâu Ám Thiên đã có cảm giác vô cùng khác thường, chính là rung động từ tận linh hồn trước giờ chưa từng xuất hiện. Nhất là lúc nhìn vào đôi tử mâu hấp dẫn kia lại càng làm nam nhân không khỏi cảm thấy đây chính là người mình vẫn luôn chờ đợi.

“Ngươi là vì Cửu hoàng… Cửu hoàng tử điện hạ mới tới sao?” Tuy nói phụ hoàng phát hoàng bảng triệu tập danh y khắp thiên hạ, nhưng nhìn bộ dáng Lâu Ám Thiên thì không giống tới giúp mà hệt như đang vui sướng khi người gặp họa a? Trào phúng ẩn trong giọng nói của đối phương, Tây Lam Vụ Dịch không phải không nghe thấy! Chẳng qua lúc nói những lời này, Lâu Ám Thiên quả thực không ngờ, Tây Lam Cửu hoàng tử kia đang đứng rành rành trước mặt, hơn nữa còn đang nhíu mày chăm chú nhìn hắn.

Hiển nhiên, đối với châm chọc toát ra từ lời nói của Lâu Á Thiên, Huân nhi rất bất mãn

“Thất ca, chúng ta trở về thôi.”

“A?”

“Ngươi phải đi?”

“Cửu đệ, làm sao vậy?”

Không nhìn tới biểu tình kinh ngạc cùng không nỡ của A Á Khải Mạt Nhĩ cùng Nguyệt Độ, còn có sắc mặt có vẻ đột nhiên tức giận của Lâu Ám Thiên sau khi nghe thấy lời thiếu niên, Tây Lam Vụ Dịch cúi đầu, nhìn tuyệt mỹ thiếu niên kéo ống tay áo mình chuẩn bị rời đi, không khỏi ngạc nhiên hỏi. Chẳng lẽ Cửu hoàng đệ tức giận sao? Vì những lời Ám Thiên nói khi nãy?

“Trễ rồi, cha sắp trở lại. Nếu Thất ca không muốn bị phạt.” Nhìn Tây Lam Vụ Dịch, trên mặt Huân nhi là một mảnh hờ hững.

Nhưng sau khi Huân nói những lời này, chỉ thấy Tây Lam Vụ Dịch hệt như một con mèo bị dẫm đuôi, gào to nhảy dựng lên.

“Thảm, thảm rồi, thế nhưng lại quên bén mất thời gian. Nếu bị phụ… bị phụ thân biết thì ta chết chắc. Đi mau đi mau, chúng ta mau trở về.” Tốt nhất là trước khi bị phụ hoàng phát hiện phải im lặng đưa Cửu hoàng đệ trở về hoàng cung, thế thì mới bình an vô sự a. Bằng không… Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng a! Kéo tay Huân nhi, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi lo lắng muốn rời đi, sau đó nhanh chóng trở về hoàng cung, ngụy trang như chưa từng phát sinh chuyện gì.

“Vụ Lan, các ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao, có cần chúng ta hỗ trợ không?” A Á Khải Mạt Nhĩ không khỏi lo lắng nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị Tây Lam Vụ Dịch lôi kéo rời đi, không khỏi quan tâm bước tới hỏi. Nghe ý tứ Vụ Lan, tựa hồ bọn họ trở về trễ sẽ bị phạt? Kia Vụ Linh sẽ không có việc gì đi? Nhìn thân thể yếu ớt hệt như một trận gió cũng có thể thổi bay, đám người trong nhã gian không khỏi lo lắng.

Hơn nữa, bọn họ cũng không hi vọng tuyệt mỹ thiếu niên này rời đi nhanh như vậy. Bằng không không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại. Dù sao bọn họ cũng không biết nhà Vụ Lan ở nơi nào, cho dù muốn tới nhà bái phỏng cũng không được.

“Không cần, không cần, cám ơn ý tốt của ngươi, Khải Mạt Nhĩ. Chính là lần này xuất môn phụ thân ta không biết. Kỳ thực là ta lén đưa Vụ Linh đi, vì thế chúng ta phải chạy về nhà trước khi bị phụ thân phát hiện.”

Phụ hoàng hiện giờ có lẽ cũng sắp trở về đi? Thấy thời gian còn lại cũng không đủ để tiếp tục dạo chơi, vẫn là nhanh chóng hồi cung thì tốt hơn.

“Vậy các ngươi…”

“Ta mang đệ đệ trở về, có cơ hội lần sau gặp, Khải Mạt Nhĩ, Nguyệt Độ, Ám Thiên!”

Không đợi A Á Khải Mạt Nhĩ nói thêm gì, Tây Lam Vụ Dịch đã lôi kéo thiếu niên vội vàng rời khỏi Ngọc Dịch Quỳnh Lâu, biến mất trong biển người mờ mịt.

“Vụ… Linh…” Ba người nhìn bóng dáng tuyệt mỹ thiếu niên chậm rãi biến mất trước mắt, thẳng đến khi không còn nhìn thấy, cũng không khỏi có chút mờ mịt thất thần. Nếu muốn gặp lại thiếu niên kia, không biết là lúc nào.

“Vụ Linh sao? Ha hả…”

Giờ phút này, nhìn theo mạt bóng dáng xinh đẹp đã biến mất, chỉ có Lâu Ám Thiên khẽ nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười mỉm vừa nguy hiểm lại cuồng ngạo. Mà sau đó, lúc A Á Khải Mạt Nhĩ cùng Nguyệt Độ đều rời đi, trong nhã gian chỉ còn lại bóng dáng Lâu Ám Thiên đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau đó, chỉ thấy bóng dáng Lâu Ám Thiên động. Chậm rãi rời khỏi cửa sổ, Lâu Ám Thiên ngồi trên một chiếc ghế dựa điêu khắc trong nhã gian, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, tà khí mà lại tôn quý, tràn ngập cao cao tại thượng cùng bễ nghễ cuồng ngạo. Chỉ thấy nam nhân vỗ nhẹ tay, sau đó một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trong nhã gian, cung kính quỳ một gối dưới đất.

“Chủ thượng!”

“Ta muốn toàn bộ tư liệu về thiếu niên kia!” Thiếu niên có đôi tử mâu tuyệt mỹ kia, thiếu niên có cái tên Vụ Linh nhẹ nhàng cùng mê ly lại lạnh lùng kia.

“Dạ, chủ thượng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.