Sương Tam Cấp, Gió Ba Mùi: Nam Phụ, Anh Là Boss?

Chương 70




Bữa tiệc lúc 5h, đồ ăn rất phong phú, địa điểm là ở Ninh gia_ Bình Sơn vùng giải phóng cũ, cha mời một đầu bếp, nấu một bàn đồ ăn, người nhà hai bên ngồi vòng quanh, cùng nhau vui vẻ nói chuyện kết hôn, không khí rất thân thiện.

Ninh Mẫn ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, nhìn anh niềm nở rót rượu cho người nhà mình, từng động tác giơ tay nhấc chân, bộ dạng của một vãn bối, thu lại hết sự kiêu căng, lãnh đạm, mặt mày luôn nở nụ cười, ôn nhu như ngọc, biểu lộ tính tình tốt, so với anh trước đây như hai người khác nhau. Một người đàn ông tung hoành trong thương nghiệp, lại ở đây là chàng rể bình thường khẳng định được đối đãi đặc biệt.

Cô nhìn ánh mắt đánh giá vừa lòng của mẹ, tán thưởng của cha, yêu mến của ông, tất cả đều mặt mày tươi cười.

Đông Lục Phúc và Hà Cúc Hoa cũng bỏ xuống dánh vẻ làm cao, tỏ ra hết sức khiêm tốn, trọng người, bọn họ giống như gia trưởng trong nhà bình thường vậy, tất cả đều thu xếp cho chuyện hôn sự của cháu trai, con trai.

Cha Ninh Trùng, uống vào bụng mấy chén rất hưng phấn, đứng lên cầm chén rượu nói: “ Đông lão đích thân trịnh trọng tới đây bàn chuyện hôn sự như thế, điều này khiến vợ chồng chúng tôi rất cảm động, vốn dĩ Ninh Mẫn mới về nhà, ý kiến của mẹ nó và tôi thật sự không muốn gả nó đi sớm như thế. Muốn giữ lại bên cạnh một thời gian, mới là chuyện chúng tôi muốn”

Lời này làm trong lòng Đông Đình Phong rơi lộp bộp, đưa mắt nhìn người phụ nữ của mình, trong lòng vội vàng.

“Cha..... kết hôn xong A Ninh vẫn có thể chăm sóc hai người mà......”

Lời vừa nói ra, anh mới phát hiện ngữ khí trong lời của mình rất nặng không chịu thả người____ trước kết hôn sau kết hôn, ở nhà mẹ đẻ chuyện này hoàn toàn không giống nhau.

Ninh Trùng nở nụ cười, nghe ra được, chàng rể mới này đã muốn vội vàng cưới vợ về.......tuy rằng trên pháp luật bọn họ đã là vợ chồng, nhưng trong mắt người thường, cử hành hôn lễ mới tính là vợ chồng đúng nghĩa, hình thức của hôn lễ này, là không thể không có.

“Đúng, ta biết, Cẩn Chi à, con đừng sốt ruột, ta cũng biết, tuổi của Mẫn Mẫn cũng không còn nhỏ, qua tết này thì đã 27 tuổi, chúng ta cũng không thể giữ nó lại, làm lỡ đại sự chung thân của nó, huống hồ, giấy tờ cũng rành rành, chẳng khác nào là người nhà Đông gia các người, các người qua đây nói chuyện kết hôn niềm nở như vậy, đây chính là tôn trọng đứa trẻ này,....chúng ta làm cha mẹ sao không muốn gả..... chỉ là........”

Ninh Trùng nhìn về phía vợ. Lăng Châu buông đũa, nhìn qua con gái, lên tiếng:

“Chỉ là Mẫn Mẫn nhà ta từ nhỏ đã ở trong quân đội, tình tình có chút cứng đầu hơn so với con trai, khi đảm nhiệm nhiệm vụ rất liều mạng, lúc ở nhà mọi việc đều lơ mơ. Gia tộc nhà Đông gia, nhiều người, quan hệ phức tạp, mà Mẫn Mẫn nhà chúng tôi, cũng chưa bao giờ là thục nữ, không có mặt cốt cách của thiếu nữ đài các nhà giàu, Đông lão, bà thông gia, sau này, Mẫn Mẫn nhà chúng tôi nếu có làm điều gì không chu đáo, mong mọi người khoan dung cho nó nhiều hơn.”

Lăng Châu nắm tay con gái, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ.

Mỗi đứa con gái đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, lúc gả con đi khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc khác thường, bao nhiêu năm nuôi lớn, một khi trở thành vợ người ta, tuy rằng con vẫn là con, nhưng chung quy là đã lấy chồng, nhà mẹ đẻ trở thành khách.

Trừ lần đó ra, còn phải lo lắng con gái gả đi có phải chịu ủy khuất hay không, người mẹ nào cũng phải xác thực yên tâm mới được.

“Mọi người yên tâm, Cẩn Chi nhà chúng ta có được bảo bối Ninh Ninh rồi, những ngày này của Ninh Ninh tại Đông gia không phải trải qua rất dễ dàng sao? Về mặt xã giao, những cái khác, đều không cần Ninh Ninh phải ra mặt, đương nhiên, theo ta thấy, chỉ cần Ninh Ninh đồng ý, thì có chuyện gì làm khó được nó chứ, chú Ninh ông nói có đúng không? Cẩn Chi nhà chúng ta ấy à, ánh mắt kia rất có khả năng, vừa gặp Ninh Ninh nhà các người, lập tức say đắm, có thể thấy được Ninh Ninh được dạy dỗ xuất sắc biết bao......

“Ừm, đương nhiên, chẳng ai hoàn mỹ, tài năng có chỗ không bì kịp, tóm lại vẫn là có, đó cũng là điều bình thường. Con người ấy à, sống đến già, học đến già, nhưng chuyện kết hôn, chính là đổi nơi sống tiếp tục những ngày tháng, lúc mới bắt đầu, có thể có chút không quen, qua một thời gian ngắn, có thể đem những ngày tháng sôi động, có mùi, có vị....”

Đông Lục Phúc rất vui vẻ, cầm ipap ở bên cạnh qua, Đông Đình Phong mặt mày hớn hở, ông đem qua cho Ninh Đại Hải nói:

“Đây, đây, đây, nhìn những ngày này, nhìn xem, đây là những ngày vừa rồi ở trên máy bay tôi đã chọn, ngày 16 tháng 3, ngày này không tồi, chú Ninh cũng qua đây xem xem.......thích hợp, chúng ta sẽ định ngày đó”

Ninh Mẫn nhìn ông đeo kinh đứng lên xem xem, gương mặt già nua hết sức nghiêm túc, nhìn một hồi rồi gật đầu.

“Ta thấy, ngày này cũng không tồi, thời gian trên cũng không tính vội. Chúng ta có thể sắp xếp tốt một chút, như vậy cũng có thể khiến Lăng Châu và Mẫn Mẫn đoàn tụ một thời gian, các vị ấy, thì không biết, nhà chúng tôi chỉ có độc một đứa con vậy, không như Đông gia con trưởng đông con đông cháu nối dõi, từ khi trong nhà có đứa trẻ này, với lão già khọm tôi mà nói, có rất nhiều vui sướng, nhưng niềm vui sướng không được mấy năm, đứa trẻ này liền vào trường quân đội, nhà chúng tôi cũng chỉ cuối tuần mới được náo nhiệt một chút, sau này khi nó vào Liệp Phong, vì nhiệm vụ huấn luyện căng thẳng, một quý chỉ có thể về nhà ba ngày, quá lạnh lẽo, có thể ở với chúng tôi vài ngày, khiến chúng tôi rất vui sướng, đây là việc tốt nha....”

“Được, được, vậy định ngày đó....Cẩn Chi nhà chúng ta cũng phải sắp xếp chuyện công ty ổn thỏa, sau đó, còn có thể đưa Ninh Ninh đi hưởng tuần trăng mật..”

Đông Lục Phúc cười như phật Di Lặc, bởi vì rất vui, Đông Đình Phong cho phép ông uống chút rượu, ông cụ liền uống ực một ngụm:

“Tiếp tục nói đến chuyện sính lễ, địa điểm hôn lễ ở đâu?”

Trưởng bối hai nhà trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Quá trình này Ninh Mẫn chỉ hé miệng cười, ngẫu nhiên lên tiếng ngắt lời được mấy câu.

Còn Đông Đình Phong cũng có lúc nói leo, nêu lên ý kiến và cách nghĩ của anh được vài câu, tất cả những cái khác đều theo ý của trưởng bối mà làm, địa điểm cuối cùng đã định là ở khách sạn lớn ở Ba Thành, còn về sính lễ, số tiền Đông gia đưa quả thật là con số trên trời, nhất thời sợ ngây người cha mẹ Ninh Mẫn, Ninh Đại Hải ngồi lặng cả buổi trời.

Ninh Mẫn không nghĩ tới Đông gia sẽ cho nhiều như vậy, vội vàng hướng Đông Đình Phong nháy mắt ra hiệu, nhẹ nhàng bày tỏ ý kiến của mình:

“Không cần nhiều như vậy, chỉ là chuyện hình thức đi lại, chúng ta nói đơn giản chút là được rồi”

Gia đình bình thường, lúc kết hôn, chuyện tiền sính lễ, luôn muốn cao, tiền sính lễ nói gì là bày tỏ nhà trai xem trọng nhà gái, vì thế, khiến cho rất nhiều chàng trai đau đầu không thôi.

Nhưng với Ninh Mẫn xem ra, điều này hoàn toàn không cần, sính lễ có cao, nói dễ nghe một chút là nhà trai coi trọng nhà gái, nói khó nghe sẽ bị nói là:gia đình nhà họ đã bán con gái đó sao?

Cuối cùng vấn đề sính lễ, Đông gia nghe theo ý kiến của ông Ninh, lấy danh nghĩa của Ninh Mẫn đem một nửa số tiền đi quyên góp xây dựng trường học....

Một bữa ăn, ăn rất thỏa thích, sau khi ăn xong mọi người cùng uống trà, vừa uống vừa nói chuyện, đến hơn 9h, Hà Cúc Hoa cảm thấy mọi việc nói cũng ổn, ông cụ không thể thức khuya, liền chào tạm biệt, sau đó cười hỏi Ninh Mẫn:

“ Ninh Ninh con theo ta về Cổ Vân Các hay là ở lại đây, theo lý mà nói con và Cẩn Chi đã đăng ký kết hôn, thì cũng xem như con dâu nhà Đông gia chúng ta rồi, con và Cẩn Chi đã lâu ngày không ở cùng nhau, quay về cũng hợp lý, nhưng con và cha mẹ mình cũng nhiều năm không ở cùng nhau, nghĩ đến, cha mẹ con cũng muốn giữ con lại có nhiều điều muốn nói,...con tự quyết định đi...”

“Mẹ không cần Ninh Ninh quyết định, con sẽ ở lại đây vài ngày, sáng sớm ngày mai mọi người về Ba Thành đi....công ty bên kia con sẽ chỉ đạo từ xa, chỉ đạo không được, chờ thêm vài ngày về tập trung xử lý.”

Đông Đình Phong hai tay đút túi quần, cười nói. Lời nói nói này hoàn toàn khiến Hà Cúc Hoa bật cười, nhìn Lăng Châu nói:

“Bà thông gia, bà xem xem, đứa trẻ nhà ta dính lấy Ninh Ninh như vậy, người làm mẹ như ta, nuôi dưỡng nó từ nhỏ cũng chưa thấy nó dính lấy mình như vậy bao giờ....”

Đông Đình Phong bị chế nhạo cũng không có cãi lại, anh thực sự không muốn tách ra khỏi vợ mình___ thế này mới tốt, lại vừa mới kết hôn, anh ngay cả ý nghĩ kiềm chế cũng không có, trước mặt mọi người trong nhà anh đã bày tỏ tham muốn giữ lấy cô của mình,

Một đêm này, Đông Đình Phong ở lại Ninh gia, anh ngủ trong phòng của Ninh Mẫn. Đông phu nhân chăm sóc đứa con này rất cẩn thận, biết con không quen mặc quần áo của người khác, sau khi về Cổ Vân Các, bà sai người chuẩn bị quần áo đem qua cho anh trước khi đi còn khử độc làm ấm quần áo mới được mang qua.

Bố trí phòng của Ninh gia cũng không lớn, hai tầng, tầng dưới một phòng khách lớn, một gian bếp, một nhà ăn, một gian thư phòng của ông, một gian phòng ngủ của ông, còn có một gian khác cho người giúp việc. Tầng trên, có hai gian phòng ngủ, hai gian phòng khách, một gian thư phòng của Ninh Trùng, và một gian phòng khách nhỏ.

Phòng của Ninh Mẫn khá lớn, từ buồng vệ sinh có một tấm rèm chia đôi căn phòng, một nửa là giường ngủ, còn nửa kia trong góc để giá sách, trên bàn có một vài cuốn sách.

Quen ở trong căn phòng lớn, cái ổ gà này thật không thể lọt vào mắt của Đông Đình Phong. Cái phòng tắm đặc biệt kia, phòng tắm ở nhà anh cũng bù cho phòng ngủ của cô, không gian thật nhỏ khiến người ta khó thích ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.