Sương Mi Như Khói Mong Manh

Chương 17: Izana Kurokawa




(( Mỵ Nhi))

Lên đến phòng tôi ngồi ỡ ghế sô pha, Khương Duệ dặn thư ký rót cho cô ly sữa tươi.

" Bảo bối, nhớ tôi rồi sao?"

Cô tức giận nhìn hắn nảy lửa. Cô bước tới bàn hắn lôi giấy siêu âm ra đập trước mặt hắn.

" Thế này là sao?"

" Cái gì vậy?" - Hắn làm bộ nhìn cô.

" Anh đừng có giả ngu, Khương tổng đây là gì anh thật sự nhìn không ra." - Cô thực sự không còn bình tĩnh với hắn được nữa.

Cô cố giữ bình tĩnh đi vòng qua cái bàn làm việc to của hắn, đứng kế bên chỗ hắn ngồi cầm tờ giấy siêu âm đưa ngay trước mặt cho hắn đọc.

Bất thình lình hắn đưa tay kéo cô ngồi vào lòng của hắn, một tay ôm chặt không cho cô đứng dậy và tay còn lại cầm tờ giấy siêu âm xem.

" Bảo bối, thai phụ không nên đứng quá lâu. Ngoan ngoãn uống hết ly sữa kia đi."

Cô ngớ người giây lát trước thái độ thờ ơ của hắn, không có bất ngờ hay chí ít cũng phải kinh hỉ vài giây chứ. Điều này cho thấy viêc cô suy đoán không hề sai tí nào cả.

" Khương Duệ là anh cố ý phải không."

" Cố ý cái gì?"

" Làm tôi có thai."

" Nam nữ cùng nhau giao hợp, có thai là điều khó tránh."

" Tôi không ngốc đến mức đó, tôi luôn sử dụng biện pháp."

" Chắc ăn 100% sao?."

" Cũng 7 năm rồi, sớm không có vì sao ngay lúc chúng ta vừa chia tay lại có. Anh đừng có mà ngụy biện nữa."

" Bảo bối thông minh hơn một chút rồi."

" Anh thật quá đáng, từ khi nào anh làm vậy."

" Vốn định sẳn sẽ cho em một tiểu bảo bối rồi chỉ là sớm hơn một chút thôi. Thuốc em uống là vitamin, không cần lo lắng."

" Không lo lắng cái đầu anh đấy, bây giờ làm sao đây hã tôi không thể không có chồng mà sinh con. Anh mau cho tôi chữ ký để phá thai đi."

" Em nói cái gì?"

" Tôi muốn phá thai."

" Em muốn bức tôi ra tay với thằng nhóc đó phải không, em vì thằng đó mà muốn bỏ con của tôi."

" Từ trước đến giờ anh đều không tin tôi, trong lòng anh tôi không có địa vị gì hết. Tôi mệt mỏi rồi, buông tha cho tôi đi."

" Em không có não hay sao, không có địa vị mà tôi luôn bên em tận 7 năm, không có địa vị mà tôi phải làm cái việc mặc dày vô sỉ cho em mang thai để giữ em lại. Tức chết tôi rồi."

" Vậy... vậy bây giờ anh tính sao. Tôi không muốn con sinh ra không có cha."

" Ngoan. Tin anh được không."

" Được nhưng... "

" Thế nào?"

" Anh... Anh có yêu em không?"

" Bảo bối à, anh rất sợ con sinh ra sẽ nhận gen não ngốc di truyền từ em."

" huhu... anh chê em, em không sinh nữa."

" không.. không phải mà."

" Trả lời đi."

" Em biết rồi đó."

" Không biết."

" Bảo bối, anh yêu em."

Sau câu nói ấy, hắn liền hôn lên môi cô thập phần dịu dàng say đắm. Nụ hôn triền miên nồng ấm thế này khiến họ cứ chiềm đắm vào trong mà không hề muốn dứt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.