Sương Khói Giai Nhân

Chương 25: Cô có dám đem mình ra đặt cược?




Tiểu Hồng bị trúng phải chất độc làm ngụy chậm, đáng lẽ không có thuốc giải cứu thế nào cũng phải chết, nhưng may mắn thay trước khi chết nàng lại khát nước. Nguyên Đào đã cắn đầu ngón tay cho nàng uống máu tươi. Có ngờ đâu nhờ đó mà nàng mới được hoàn hồn phục sinh.

Vì thể chất của Nguyên Đào rất đặc biệt, muôn chất độc cũng không thể giết hại nổi. Tiểu Hồng uống được một số máu khá nhiều của chàng, chất độc ở trong tạng phủ mới dần dần được giải trừ hết. Vì chất độc đã bắt đầu làm ngụy, nàng lại uống máu quá chậm, cho nên nàng mới bị thiếp đi và bề ngoài thì trông như chết thực.

Cũng may Nguyên Đào thương hương tiếc ngọc, không nhẫn tâm chôn nàng xuống đất. Bỗng không, thì thực là nàng bị chết oan chết uổng.

Chờ tới khi chất độc ở trong tạng phủ của nàng đã khử trừ hết, nàng từ từ mở mắt ra, thấy mình nằm ở trong một cái hang động, cửa hang đã bị người ta dùng đá bịt kín. Tiểu Hồng là người rất thông minh, ngẫm nghĩ giây lát, đã đoán ra được Nguyên Đào tưởng mình chết thực sự và chắc thế nào Nguyên Đào cũng đi tìm kiếm Cửu Uyên, Thiên Trạch để trả thù, cho nên nàng cố nghĩ cách ra được hang động ấy, mà vội đi Bàn Long Giáp ngay.

Tới khi nàng đi tới Bàn Long Giáp, mới hay Nguyên Đào đã phá tan Tu Ni Động Thiên và tiếp tục đi tìm kiếm hai kẻ thù rồi.

Tiểu Hồng tìm không thấy Nguyên Đào, liền đi Thiên Tâm Cốc để xem trận đấu của chủ nhân mình với Âm Tố Mai kết quả ra sao.

Giữa đường nàng đã phải đổi hai hạt trân châu để mua cái áo lông, quần áo, khăn và giầy. Hóa trang thành một vị công tử tuấn tú như thế này. Nàng đã quyết định dù có gặp Nguyên Đào, cũng không cho chàng ta biết rõ mình là ai, để dò xem Nguyên Đào có nghe lời mình dặn bảo trước khi hấp hối không? Nếu quả thực chàng ta rất si tình với mình, sống chết cũng không quên, thì nàng sẽ thưa với chủ nhân nhận vị anh hùng ấy làm chồng.

Tiểu Hồng đã quyết định như vậy, nên mới đổi tên thành Hồng Phối Nguyên, ba chữ ấy bên trong cũng ngấm ngầm bao hàm với câu Tạ Tiểu Hồng phối hợp với Diệp Nguyên Đào.

Khi tới gần Thiên Tâm Cốc, nàng mới hay chủ nhân cùng Âm Tố Mai chưa quyết chiến và hai người đã ẩn tích một nơi kín đáo, tất nhiên nàng không yên tâm, mà đi khắp nơi để tìm kiếm hai người. Tìm mãi cũng không thấy, Tiểu Hồng đành phải ân hận mà đi Huyết Hà U Cốc để thăm dò xem Mộ Quang đã chết thực chưa?

Thực là may mắn, khi đi tới gần cái đầm thì gặp Mộ Quang nên nàng mừng rỡ khôn tả.

Nàng mừng là vì bên mình đã có thêm ba địch thủ rất lợi hại là bọn Tiêu Khứ Trần, như vậy đến đại hội Bạch Long Đôi bên tà ắt phải thắng thế hơn, nhưng may thay Mộ Quang lại vừa luyện thành tuyệt học tái xuất giang hồ. Có Mộ Quang với Nguyên Đào, hai cao thủ xuất kỳ liên hiệp với chủ nhân của mình, thì tình thế không đến nỗi bi đát cho lắm.

Ngoài cái vui đó, nàng còn có một cái buồn, là vì tuy Mộ Quang đã luyện thành tuyệt học, nhưng nửa mặt bên trái lại biến thành xấu xí vô cùng, dù chủ nhân của mình có thực tâm yêu chàng, không quản ngại sự xấu đẹp ấy đi chăng nữa, nhưng trong khi hai người tiếu ngạo giang hồ, thế nào Mộ Quang cũng tự thấy mình xấu xí mà ôm hận suốt đời.

Tiểu Hồng cùng Mộ Quang đi Đại Mạc Thiên Tâm Trang, nhưng Mộ Quang có biết đâu Hồng Phối Nguyên đi cùng với mình đây lại là Tạ Tiểu Hồng một trong hai nữ tỳ của Lệnh Hồ Sở Sở.

Mộ Quang ít khi gặp Tiểu Hồng, chỉ lúc ở ngoài Ngọc Môn Quan so tài với quần hùng, và phó ước ở bên bờ hồ Hạ Lập, sau cùng lại bị nàng tát một cái ở Huyết Hà U Cốc, nghĩa là trước sau chỉ gặp nàng có ba lần, vì thế bây giờ chàng mới không nhận ra được.

Hai người giở hết khinh công tốc lực ra đi, không bao lâu đã đến Thiên Tâm Trang. Đảo tròn đôi ngươi một vòng, Tiểu Hồng liền mỉm cười nói với Mộ Quang rằng:

– Nghiêm huynh, xin thứ lỗi tiểu đệ trực ngôn. Nói đến võ công tất nhiên Nghiêm huynh là cái thế anh hùng, nhưng nói đến kinh nghiệm của giang hồ cùng mồm mép, thì Nghiêm huynh lại phải nhường cho tiểu đệ.

Mộ Quang nghe thấy thế, thất cười đỡ lời:

– Mộ Quang tôi không những kém ăn nói, mà cả về phương diện võ học cũng không dám tự kiêu, cổ nhân đã có câu:

“người giỏi, còn có người giỏi hơn”. Trong tứ hải bát hoang này có không biết bao nhiêu cao nhân xuất kỳ.

Nói tới đó, chàng hơi ngắt lời nhìn Tiểu Hồng rồi vừa cười vừa hỏi lại:

– Hồng huynh bỗng nói tới vấn đề này, chắc thế nào cũng có mưu kế gì rồi phải không?

Tiểu Hồng gật đầu đáp:

– Từ đây tới sơn trang Nghiêm huynh cứ để cho tiểu đệ nói chuyện với ba ma đầu cái thế, còn Nghiêm huynh thì chỉ theo sắc mặt của tiểu đệ mà hành sự thôi.

Mộ Quang ngẫm nghĩ một hồi rồi mỉm cười đỡ lời:

– Hồng huynh phong lưu anh tuấn, là một đấng công tử như thế này chi bằng để tiểu đệ giả làm người hầu cho huynh, có thế tiểu đệ nghe lệnh của huynh mà hành động mới không bị người ta nghi ngờ.

Tiểu Hồng thất cười đáp:

– Như vậy rất hay, nhưng một vị đại hiệp mà lại làm tùy tòng cho tiểu đệ thì hơi mất mặt Nghiêm huynh một chút.

Mộ Quang mỉm cười nói tiếp:

– Nhất thời du hí có sao đâu, chúng ta đi Thiên Tâm Trang chuyến này cứ coi như phó yến Hồng môn, Hông huynh tạm đóng vai Lưu Bang, còn tiểu đệ thì đóng vai Phàn Khoái.

Tiểu Hồng nghe thấy chàng ta đã nói như thế, không phản đối nữa, nhưng trong lòng cũng phải cười thầm, nhận thấy mình vốn dĩ là đầy tớ của Mộ Quang, mà bấy giờ lại biến thành chủ, kể cũng lý thú thực.

Trong khi hai người chuyện trò vui vẻ, thì đã đi tới trước cửa Thiên Tâm Trang. Tiểu Hồng đã theo Sở Sở tới đây một lần, và thấy tất cả nhân vật trong Thiên Tâm Trang ai nấy cũng đều hiền lành phúc hậu, nhưng bây giờ ngoài cửa lại có hai tráng hán mặt ngang phè và Thiên Tâm Trang cũng biến thành nơi đầy hung sát khí.

Tuy hai tên tráng hán trông rất hung ác ngang tàng, nhưng khi chúng trông thấy Tiểu Hồng với Mộ Quang đi tới, vì thấy Tiểu Hồng rất cao quý, nên tên đứng bên trái đã vội cung kính tiến lên chắp tay vái chào và hỏi:

– Xin hỏi vị tướng công này, có phải cùng lệnh bộc muốn yết kiến trang chủ của chúng tôi đấy không?

Mộ Quang thấy mình chưa lên tiếng nói mà đối phương đã bảo Phối Nguyên là chủ nhân, nên chàng rất cảm khái, nhận thấy nhân tình thế thái quả thực là mỏng hơn tờ giấy, chỉ trọng quần áo chứ không trọng người, nhưng chàng vẫn gật đầu vừa cười vừa đáp:

– Phiền bạn vào thông báo hộ một chuyện. Hồng tướng công của chúng tôi muốn yết kiến trang chủ của quý trang.

Tráng hán nọ gượng cười hỏi tiếp:

– Bổn trang có ba vị trang chủ tất cả, không hiểu quý danh của Hồng tướng công xưng hô ra sao và muốn yết kiến vị trang chủ nào?

Mộ Quang đưa mắt nhìn Tiểu Hồng một cái. Tiểu Hồng mỉm cười đỡ lời:

– Tại hạ là bạn tri giao của ba vị trang chủ, không cần phải thông báo danh hiệu gì hết, cứ bảo là bạn cũ ở Tuyết Sơn đến thăm là được rồi.

Tráng hán nghe thấy Tiểu Hồng nói như thế, càng không dám chậm trễ, vội bảo tên đứng bên phải tiếp khách, rồi y chạy vào trong trang bẩm báo ngay.

Một lát sau đã có tiếng cười như điên khùng và có tiếng người nói vọng ra rằng:

– Tiêu chân nhân với Tề nhị huynh đang nhập định, nên chỉ có một mình Uông Chân Vũ này ra đón khách. Nhưng sao tại hạ lại chóng quên đến thế, không nhớ ra được bạn cũ ở Tuyết Sơn, Hồng tướng công là vị nào?

Y vừa nói vừa bước ra, Tiểu Hồng với Mộ Quang thấy người đó là một ông già tuổi ngoài năm mươi, người tầm thước, trông rất tinh thần, mặc áo dài mầu đồng cổ bên trong, đang thủng thẳng bước ra.

Tất nhiên Tiểu Hồng với Mộ Quang chưa được gặp Thất Chỉ Thần Mã Uông Chấn Vũ bao giờ, mà Chấn Vũ cũng cảm thấy khách có vẻ lạ mặt lắm, cho nên đôi bên gặp mặt nhau rồi, ai nấy đều kinh ngạc đứng đờ người ra giây lát.

Nhưng Chấn Vũ thì ngơ ngác thực, còn Tiểu Hồng với Mộ Quang là ngơ ngác giả. Tiểu Hồng còn kêu “Ủa” một tiếng, làm ra vẻ rất kinh ngạc chắp tay vái chào Chấn Vũ và hỏi rằng:

– Tại hạ là Hồng Phối Nguyên vừa rồi nghe Trang chủ tự xưng là họ Uông?

Thấy đối phương lạ mặt nhưng thần thái khí phách, Chấn Vũ gật đầu mỉm cười đáp:

– Lão phu là Uông Chấn Vũ, chúng ta không quen biết nhau bao giờ, sao Hồng lão đệ lại báo là bạn cũ của Tuyết Sơn?

Tiểu Hồng cau mày ngạc nhiên đáp:

– Lạ thực, rõ ràng tại hạ nhớ kỹ, Đại Mạc Thiên Tâm Trang chủ là bạn thân của tại hạ tên là Thạch Quân Bình, Thạch Vô Sầu, Hứa Linh Sa ba người vẫn ở...

Không chờ Tiểu Hồng nói dứt, Chấn Vũ xen lời:

– Thế ra Hồng huynh tới đây để thăm Thạch tiền trang chủ, nhưng vợ chồng trang chủ đã bỏ sơn trang đi rồi, không ai biết ba vị ấy dọn đi đâu.

Tiểu Hồng vỡ nhẽ “Ồ” một tiếng, cười tiếp:

– Thế ra vợ chồng Thạch trang chủ đã thiên cư, tại hạ tới quấy nhiễu như thế này thật là không phải mong Uông trang chủ lượng thứ, tại hạ xin cáo lui ngay.

Chấn Vũ thấy Phối Nguyên là một công tử khí phách khác thường, ngay cả tên đầy tớ đi theo, nửa mặt xấu xí cũng. không phải là tay tầm thường của võ lâm, mỉm cười nói:

– Người trong bốn bể đều là bạn hữu, Hồng huynh ở xa tới Đại Mạc này, tuy chưa được gặp cố nhân, nhưng hãy cho phép lão phu được khoản đãi huynh vài chén rượu và tặng huynh ít lương khô rồi hãy đi, chẳng hay huynh nghĩ sao?

Tiểu Hồng giả bộ khiêm tốn lắc đầu:

– Trong Đại Mạc rất khó kiếm nước uống, nếu Uông trang chủ có lòng, chúng tôi chỉ dám xin một ít nước để đi đường uống, như vậy đã đội ơn trang chủ rất.

nhiều, chứ đâu dám quấy quả đòi ăn ngon uống rượu quý nữa?

Chấn Vũ cười ha hả:

– Hồng huynh không nên khách sáo như vậy, chúng ta là người trong võ lâm, hơn nữa nếu đôi mắt của lão phu không lâm thì Hồng huynh cũng là một tay nội gia cao thủ, tại sao còn dấu diếm làm chi, xin mời vào trong trang xơi mấy chén rượu nhạt.

Tiểu Hồng mặt lộ vẻ cảm động, xếch ngược đôi lông mày kiêu ngạo nói:

– Uông trang chủ đã chân thành như vậy, tại hạ còn từ chối thật không biết điều tý nào.

Chấn Vũ chìa tay mời khách vào trong trang, bảo đại hán đứng cạnh:

– Ngươi mau xuống bảo đầu bếp sửa soạn một mâm rượu thịnh soạn và bày bàn ở Song Hồng Thủy Tạ.

Nghe thấy Song Hồng Thủy Tạ, Tiểu Hồng cảm xúc thầm. Lần trước nàng theo chủ nhân tới đây, vợ chồng Quân Bình cũng mời ăn ở Song Hồng Thủy Tạ, bây giờ trở lại nơi đây, vợ chồng Quân Bình đã dọn đi Côn Lôn, còn chủ nhân mình với Âm Tố Mai thời biệt tích.

Nàng nghĩ tới chuyện xưa cảm thấy như một giấc mộng.

Chấn Vũ bỗng chỉ tay vào Mộ Quang hỏi:

– Hồng huynh, người đấy tớ này tên gì? Trông khí vũ của y khác thường, đôi mắt sắc bén cũng đủ biết là người nội công thâm hậu.

Mộ Quang không mặc áo dài nho sĩ, chỉ mặc một bộ quần áo ngắn dầy tớ, những đường nét vạm vỡ đều lộ ra ngoài, trông khí thái thực là oai phong.

Tiểu Hồng lắc đầu đáp:

– Đây là người hầu của tại hạ, tên y là Trác Mộ Đào sức mạnh tầm thường, chỉ biết vài miếng võ đuổi gà, còn về nội gia tuyệt kỹ y không biết một tý gì, không ngờ lại được trang chủ khen ngợi như vậy.

Chấn Vũ đỡ lời:

–Hồng huynh quá khiêm tốn. Xem người hầu cũng có thể biết được chủ nhân, xin thứ lỗi lão phu đường đột, Hông huynh có phải là người trong một phái thuộc Ngũ Nhạc danh môn không?

Tiểu Hồng lại lắc đầu, cười đáp:

– Thầy trò chúng tôi tuy say sưa võ học, nhưng chỉ am hiểu những chiêu thức võ công thô thiển, chứ đâu được gia nhập môn phái nào? Nghe giọng nói của trang chủ hình như trang chủ ở biên thùy lâu ngày, chưa bước chân vào Trung Nguyên bao giờ?

Chấn Vũ gật đầu:

– Hồng huynh đoán rất đúng, mỗ với hai vị trang chủ Tiêu Khứ Trần và Tề Mông đã có hai mươi lăm năm không hề hỏi đến việc trần tục của võ lâm.

Tiểu Hồng kêu “Ồ”, hỏi:

– Xin Uông trang chủ thứ lỗi, ba vị không lý đến những việc thường tục của võ lâm sao bây giờ lại thiên cư tới Thiên Tâm Trang này? Theo như tại hạ được biết nơi đây sắp sửa có một tai kiếp lớn của võ lâm xảy ra đấy.

Chấn Vu mỉm cười:

– Hồng huynh nói tai kiếp có phải là đại hội Bạch Long Đôi không?

Ba người vừa đi vừa nói chuyện đã tới nhà thủy tạ. Trong nhà thủy tạ đã bầy la liệt những thức ăn. Hai đồng tử áo xanh thanh tú đã chực sẵn đứng hầu. Chấn Vũ ngừng bước, mời Tiểu Hồng vào ngồi trước. Tiểu Hồng chắp tay vái tạ nhưng vẫn đi sát cánh với Chấn Vũ vào trong nhà thủy tạ.

Mộ Quang là đầy tớ bắt buộc phải theo sau.

Mộ Quang lần đầu tiên tới Thiên Tâm Trang, thấy cảnh sắc trong trang an nhàn u nhã, nhất là ngôi nhà Song Hồng Thủy Tạ lại xây trên một ao nước trong xanh, nơi đây là bãi sa mạc mà tạo được một cái ao nước trong veo như thế này thật rất khó.

Chàng phục thầm vợ chồng Quân Bình và đoán khi họ xây sơn trang này đã tốn hết bao nhiêu tâm huyết.

Nay hai vợ chồng Quân Bình vì xa lánh trần tục mà đành bỏ sơn trang hiếm có này để tản cư ở Côn Lôn thật là lòng hy sinh hiếm có.

Chấn Vũ bảo một tiểu đồng:

– Bành nhi, con hãy vào đơn thất xem Đại trang chủ với Nhị trang chủ đã xuất định chưa? Nếu hai vị đã xuất định con bảo có giai khách ở Trung Nguyên tới, mời hai vị tới nhà Thủy Tạ xơi rượu.

Tiểu đồng áo xanh vâng lời đi ngay.

Chấn Vũ mời Tiểu Hồng ngồi vào bàn, hỏi:

– Hồng huynh chưa trả lời câu hỏi của lão phu, vừa rồi huynh nói võ lâm tai kiếp có phải ám chi đại hội Bạch Long Đôi đấy không?

Tiểu Hồng gật đầu:

– Chính là đại hội quần hùng ấy đấy, Uông trang chủ thử nghĩ xem, đại hội đó sẽ có bao nhiêu anh hùng hào kiệt của bốn bể bát hoang đến tụ họp tại Bạch Long Đôi tranh danh đoạt lợi, máu chảy thành sông, như vậy chưa chắc Thiên Tâm Trang là miếng đất sạch sẽ và yên tĩnh nữa.

Chấn Vũ mỉm cười:

– Nếu không phải vì đại hội Bạch Long Đôi, ba anh em mỗ không đến Thiên Tâm trang này.

Tiểu Hồng biết rõ lai lịch của ba người, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

– Uông trang chủ định dự đại hội có phải vì tranh danh...

Chấn Vũ ngắt lời:

– Anh em lão phu không phải vì danh lợi, mà vì Tiêu Khứ Trần có một người em họ bị người giết chết nên mới đặc biệt tới đây để tầm thù.

Tiểu Hồng hỏi:

– Đối phương là ai?

Chấn Vũ đáp:

– Nam Nhạc Thần Âu Thôi Ngọc.

Tiểu Hồng “Ối chà”:

– Lão bà ấy là tôn sư của phái Nam Nhạc, công lực cao thâm rất lợi hại.

Chấn Vũ cười kiêu ngạo:

– Mụ ấy tuy là tôn sư của một môn phái nhưng chưa chắc đã đấu nổi với bất cứ một người nào trong ba anh em lão, không những thế lão phu còn tin chắc thị còn địch không nổi anh em lão ba mươi hiệp.

Tiểu Hồng mỉm cười hỏi tiếp:

– Uông trang chủ đoán chắc như vậy, bất cứ một vị nào trong ba vị cũng có thể thắng kẻ thù, hà tất ba vị phải cùng xuất sơn đến ở Thiên Tâm trang này làm chi?

Chấn Vũ cười đáp:

– Phần vì Thôi Ngọc còn nhiều bạn hữu, trong số đó cũng có nhiều cao nhân dị sĩ. Hơn nữa anh em lão phu ở biên cương lâu năm cảm thấy tịch mịch, nên muốn nhân dịp này có anh hùng hào kiệt khắp võ lâm tham dự, thử xem gần đây có nhân vật nào võ công kinh thế hãi tục không.

Tiểu Hồng cầm chén rượu uống một hớp, nói:

– Uông trang chủ nhận thấy những người nào có thể gọi là võ lâm tuyệt thế cao thủ giang hồ hiện nay?

Chấn Vũ cười đáp:

– Ngày hôm nay chúng ta ngồi trong Song Hồng Thủy Tạ uống rượu luận anh hùng thật là lý thú. Trước hết lão hãy mời Hồng huynh xơi chén rượu nhạt đã.

Tiểu Hồng mỉm cười, hỏi:

– Tại sao Uông trang chủ lại phải mời tại hạ dùng rượu trước?

Chấn Vũ đáp:

– Vì trong vũ trụ bao la này có rất nhiều chuyện lạ. Lão phu như ếch ngồi đáy giếng nhìn trời, thấy trời xanh bé nhỏ, nay luận anh hùng thiên hạ thể nào chả có sự thiếu sót, mong Hồng huynh lượng thứ cho.

Tiểu Hồng “Ồ” một tiếng đỡ lời:

– Xin Uông trang chủ đừng khách sáo và cũng chẳng phải nghi kỵ, thầy trò tại hạ chỉ là những tay mạt học võ lâm, tài sơ trì thiển, đâu dám có ý nghĩ được liệt vào nhân vị anh hùng đương thời.

Chấn Vũ mỉm cười, thủng thẳng nói:

– Theo như lão phu được biết, trong võ lâm đương thời, người có thể được coi là có võ học khoáng thế hình như chỉ có một nam hai nữ, nhưng họ chỉ là những thanh niên trẻ tuổi, chứ không phải là những anh hùng tiền bối.

Tiểu Hồng nhanh nhẩu:

– Từ xưa tới nay, anh hùng đều xuất ở thiếu niên, nếu là người già nua, dù tài ba cao siêu đến đâu cũng như mặt trời xế bóng, nên không để cho những người đó mang hai chữ “anh hùng” mà nên để những thanh niên trẻ tuổi mang hai chữ đó hợp hơn.

Lời nói của Tiểu Hồng như có gai. Chấn Vũ xệch ngược lông mày nhìn nàng.

Tiểu Hồng vội cầm chén rượu nâng lên, gượng cười:

– Tại hạ nhất thời lỡ lời, xin Uông trang chủ lượng thứ. Tại hạ cũng mượn hoa hiến Phật, xin mời trang chủ một chén.

Thấy Tiểu Hồng khôn ngoan lanh lợi, Chấn Vũ không biết nói năng ra làm sao, đành nâng chén uống cạn, nói:

– Hồng huynh có tài hùng biện, thật là một vị thiếu niên anh hùng, như mặt trời mọc ở đỉnh đầu.

Tiểu Hồng lắc đầu đáp:

– Xin trang chủ chớ khen tại hạ, bây giờ xin trang chủ cho biệt danh tánh của một nam hai nữ đó là ai?

Chấn Vũ cười đáp:

– Theo lời đồn đại hai nữ cân quốc anh hùng, nhan sắc kiều diễm, tài nghệ cao cường, một là U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai, một là Xà Khiết Mỹ Nhân Lệnh Hồ Sở Sở Tiếu Hồng “Ồ” một tiếng, nói:

– Uông trang chủ, tại hạ nghe thấy cái tên Âm Tố Mai với Lệnh Hồ Sở Sở cũng có thể đoán được vị thiếu niên trẻ tuổi kia là ai.

Chấn Vũ ngạc nhiên nói:

– Chưa chắc Hồng huynh đã đoán đúng.

Tiểu Hồng cười lớn:

– Vị thanh niên anh hùng đó có phải là Nghiêm Mộ Quang, biệt hiệu Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ.

Mộ Quang đứng hầu sau nàng, nghe nàng nhắc tên họ và danh hiệu mình, cảm thấy người bạn mới kết giao tinh nghịch một cách lý thú.

Chấn Vũ lắc đầu:

– Nghiêm Mộ Quang là người như thế nào, sao lão không nghe thấy ai nói tới?

Tiểu Hồng đáp:

– Vị thanh niên anh hùng này là đệ tử đắc ý của Lãnh Trúc tiên sinh, chưởng môn phái Bắc Nhạc.

Chấn Vũ cười khẩy:

– Trà Nhất Minh tuy hơi có tên tuổi, nhưng không phải là người đặc biệt xuất sắc. Y đã như vậy sao mà huấn luyện được đệ tử ngang tài với Âm Tố Mai và Lệnh Hồ Sở Sở, hai nhận vật nữ tuyệt sắc này.

Mộ Quang thấy Chấn Vũ khinh thị ân sư mình với mình, cả oai danh môn phái cũng bị miệt thị, chàng định nổi khùng, nhưng đành cố nén lửa giận xuống.

Tiểu Hồng đưa mắt nhìn trộm phản ứng của Mộ Quang.

Nàng thấy Chấn Vũ ăn nói ngông cuồng mà Mộ Quang chẳng hề tức giận vẫn thản nhiên nàng liền mừng thầm, đoán ý trung nhân của chủ nhân mình ngày đêm mơ mộng không những võ học tiến bộ khác xưa mà tánh nết cũng thay đổi nhiều nữa.

Nàng mừng thầm, nâng chén mời Chấn Vũ:

– Tại hạ đã đoán lầm, xin Uông trang chủ cho biết thiếu niên anh hùng mà trang chủ nhận xét là người có võ học tuyệt thế là ai?

Chấn Vũ đáp:

– Người đó tên là Diệp Nguyên Đào.

Ba chữ Diệp Nguyên Đào làm cho Tiểu Hồng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc, nàng cố trấn tĩnh tâm thần, thủng thẳng hỏi:

– Diệp Nguyên Đào nào nhỉ? Cái tên mới lạ này, không hiệu y thuộc môn phái nào?

Hỏi xong mấy câu đó Tiểu Hồng cũng phải tức cười thầm nghĩ bụng:

“Ta hồ đó thực, không những đã hứa hẹn lấy nhau và trước khi sinh ly tử biệt ta với Diệp Nguyên Đào âu yếm nhau, ta cũng không hỏi chàng thuộc môn phái nào, sao lại có võ công kỳ tuyệt như thế? Không hiểu có phải do Công Tôn Vi Ngã có ba biệt hiệu truyền thụ cho đấy không”?

Nghe Tiểu Hồng hỏi như thế, Chấn Vũ lắc đầu:

– Lão không biết Diệp Nguyên Đào là người của môn phái nào, chỉ biết y võ công thần kỳ có thể ngang tài với anh em lão.

Tiểu Hồng hỏi:

– Sao trang chủ lại biết y lợi hại đến thế? Chả hay y đã gây nên gì kinh thiên động địa chưa?

Chấn Vũ đáp:

– Y một mình dám xông pha vào núi Lục Bàn phá tan những cơ quan máy móc mai phục của Long Cửu Uyên, nơi đây không khác gì đầm rồng hang hổ, cả một cơ sở tường đồng vách sắt của Long Cửu Uyên đã bị phá hủy không còn gì cả.

Tiểu Hồng đảo ngược đôi ngươi:

– Chả hay Uông trang chủ đã gặp Diệp Nguyên Đào hay Long Cửu Uyên?.

Chấn Vũ cười đáp:

– Lão chưa hề gặp Diệp Nguyên Đào và cũng không được gặp Long Cửu Uyên, chỉ được nghe Đà Cán minh huynh của Cửu Uyên nói cho nghe thôi.

Một tiều đồng áo xanh đã đi vào trong nhà Thủy Tạ cung kính vái chào thưa:

– Thưa Tam trang chủ, Đại trang chủ có việc đi vắng, còn Nhị trang chủ sắp sửa tới đây, xin kính mời trang chủ cứ tiếp tục khoản đãi quí khách.

Từ khi bước chân vào Thiên Tâm trang, lúc nào Mộ Quang cũng ngấm ngầm xem xét khắp nơi, nhưng vẫn không thấy nơi hay vật nào có liên quan tới hai câu “Tam tam đắc lộ, cửu cửu quy nguyên”.

Giây lát sau, một lão tẩu mặc áo lụa vàng, mày thanh mục túc, trông rất tinh minh, đang thủng thảng đi tới.

Tiểu Hồng với Mộ Quang đều biết lão tẩu áo vàng này thể nào cũng là Nhị trang chủ Toàn Phong Khách Tề Mông.

Ông già áo vàng vừa vào tới Thủy Tạ, Chấn Vũ vội đứng dậy chào, chỉ Tiểu Hồng với Mộ Quang giới thiệu:

– Tề nhị ca, vi này là Hồng Phối Nguyên, cùng người hầu là Trác Mộ Đào đến thăm vợ chồng tiền trang chủ. Để tận tình địa chủ, đệ cho người làm cơm nước thết Hồng huynh tạm gọi là tẩy trần.

Y chỉ ông già giới thiệu với Tiểu Hồng:

– Vị này là Toàn Phong Khách Tề Mông nhị minh huynh của lão và cũng là Nhị trang chủ của bổn trang.

Tiểu Hồng đứng dậy chắp tay chào, nói:

– Tại hạ được Uông trang chủ tiếp đãi nồng hậu, lại cho tại hạ được no bụng, thực cám ơn vô cùng, có điều chi lỗ mãng xin nhị trang chủ thứ lỗi cho.

Tề Mông đưa mắt nhìn Tiểu Hồng với Mộ Quang, nói:

– Tam đệ, chủ bộc của Hồng huynh là vàng ngọc trong võ lâm, chúng ta phải tiếp đãi tử tế mới được.

Nói xong, lão ta cầm ấm rượu, nhìn Tiểu Hồng mỉm cười:

– Lão xin kính mừng Hồng huynh chén rượu tẩy trần.

Tiểu Hồng vội nói:

– Xin Tề trang chủ đừng khen ngợi chủ bộc chúng tôi như thế vì tại hạ chỉ là mạt học võ lâm đâu dám nhận chén rượu mời của trang chủ.

Tiểu Hồng vừa nói dứt, bỗng giật mình đánh thót một cái vội vận toàn công lực lên hai bàn tay.

Cái ấm rượu Tề Mông đang cầm khẽ gác lên chén rượu của Tiểu Hồng cầm, Tiểu Hồng bỗng cảm thấy chiếc tay phải cầm ấm của đối phương như có hàng ngàn cân đè xuống.

Tới khi nàng cảnh giác, vận toàn sức vào cánh tay, đối phương đã từ từ rót rượu vào trong chén của nàng.

Toàn Phong Khách Tề Mông lợi hại thực, âm kình vô hình trong tay y dồn theo rượu trong ấm từ từ chảy ra càng lúc càng nặng thêm.

Tiểu Hồng dù sao cũng chỉ là hạng nhì trong võ lâm, lúc này nàng đã cảm thấy hai tay bưng chén nặng chĩu và hầu như chịu đựng không nổi rồi.

Mộ Quang đứng cạnh đó trông thấy rõ, nhân lúc Tiểu Hồng chưa bêu xấu, đột nhiên chàng cung kính gượng cười nói:

– Thưa chủ nhân Trác Mộ Đào đứng hầu lâu quá cảm thấy cổ khô và khát lắm, chủ nhân có thể ban ơn mưa móc được chăng?

Tiểu Hồng biết chàng định giải vây cho mình, liền cười lớn đáp:

– Mộ Đào ngươi thấy khát, công tử sẽ thưởng cho ngươi chén rượu mỹ tửu của ra trang chủ ban cho.

Mộ Quang liền há mồm hút rượu trong ấm Tề Mông đang cầm và rượu trong chén của Tiểu Hồng cũng bị chàng hút sạch không còn một giọt.

Rượu trong ấm nhiều hơn, Mộ Quang lại khiến vòi rượu ấm biến to hơn mà vòi rượu trong chén nhỏ hơn, nên rượu trong ấm và chén đều bị chàng hút sạch cùng một lúc.

Tề Mông thấy khách có dáng dấp phi phàm, có ý muốn thử tài, khi rót được nửa chén rượu lão đã dồn vô hình chân khí nặng hàng nghìn cân thấy Tiểu Hồng vẫn thản nhiên mỉm cười bưng chén lên mời, chân đứng vững, mặt không biến sắc, đang kinh ngạc thầm, lại thấy Mộ Quang biểu diễn trò hút rượu thật lạ lùng vô cùng.

Khi ấm rượu vừa hết, Tề Mông đặt ngay ấm xuống, nhìn Tiểu Hồng cười ha hả:

– Hồng huynh, tuy chúng ta mới biết mặt nhau, nhưng lão không khách sáo tý nào muốn hỏi Hồng huynh một việc này.

Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi:

– Không hiểu trang chủ có việc gì thắc mắc thế?

Tề Mông chỉ Mộ Quang cười nói:

– Khí vũ của Hồng huynh khi phát tất nhiên bụng dạ cũng phải rộng hơn người, sao huynh lại để một vị cái thế anh hùng làm nô bộc thế?

Tiểu Hồng thấy Tề Mông bất bình cho Mộ Quang cũng cảm thấy lý thú.

Nàng đưa mắt nhìn Mộ Quang mỉm cười đáp:

– Y đội ơn sâu của tiên phụ, nên mới kết cỏ ngậm vành, thề vĩnh viễn làm nô bộc cho nhà họ Hồng, thực sự với đệ y chỉ có danh nghĩa chủ tớ nhưng xem nhau như anh em ruột thịt.

Tề Mông lặng lặng nghe, đưa mắt ngắm nhìn Mộ Quang, mỉm cười nói:

– Xin Hồng huynh thứ lỗi lão đường đột, lão mới thỉnh cầu một việc này.

Tiểu Hồng đáp:

– Tề trang chủ có việc gì xin nói thẳng, chúng tôi sẽ rửa tai cung kính nghe.

Tề Mông từ từ đáp:

– Lão muốn yêu cầu Hồng huynh tạm bỏ sự tôn ti chủ tớ, cho phép Trác Mộ Đào được ngồi chung bàn với chúng ta.

Tiểu Hồng thấy Mộ Quang đứng hầu sau mình, trong lòng cảm thấy không yên, nghe Tề Mông đề nghị thật là hợp ý mình, liền đáp:

– Tề trang chủ đã coi trọng chú như thế, chú hãy tự nhiên ngồi xuống ăn nhậu đi.

Mộ Quang làm như đầy tớ, buông xuôi hai tay, nghiêm nghị đáp:

– Tiểu nhân không dám.

Tiểu Hồng buồn cười thầm, trách:

– Sao chú còn câu nệ làm chi, chú cứ coi như không phải đi hầu tôi, mà được hai vị trang chủ mời làm giai khách có sao đâu.

Mộ Quang cung kính đáp:.

– Tướng công đã cho phép, tiểu nhân xin mạn phép được ngồi.

Nói xong, chàng ngồi xuống vẻ mặt vẫn còn e sợ.

Tiểu Hồng cười ha hả:

Đã ngồi ăn nhậu với nhau, phải phóng khoáng mới vui chứ! Nào tôi xin mời chú chén rượu này trước.

Mộ Quang vừa đứng dậy đã bị Tiểu Hồng đè vai chàng xuống, giơ tay nói:

– Cấm chú đứng dậy, cứ việc ngồi yên ăn nhậu cho tới khi mãn tiệc, lúc ấy mới phân biệt thầy trò như cũ.

Tề Mông vỗ tay cười:

– Hồng huynh thực là nhanh nhẩu, Tề mỗ cũng xin mời huynh một chén.

Tiểu Hồng mỉm cười đáp:

– Tề trang chủ là người võ công tuyệt thế, nếu còn mời tại hạ uống rượu như vừa rồi tại hạ không chịu đâu.

Tề Mông buồn cười cầm ấm rượu rót cho Tiểu Hồng một chén, hỏi:

– Hồng huynh tuổi trẻ mà võ công thượng thừa như thế thật là hiếm có, không hiểu huynh là môn hạ của danh môn chính phái nào trong võ lâm Trung Nguyên?

Tiểu Hồng chưa kịp trả lời, Chấn Vũ đã đỡ lời:

– Tề nhị ca, Hồng huynh với Trác lão đệ chưa thuộc môn phái nào hết.

Tề Mông hai mắt sáng ngời liếc nhìn Mộ Quang với Tiểu Hồng mỉm cười nói:

– Nước sông nào cũng phải chảy ra bể, Hồng huynh với Trác lão đệ là người trong võ lâm thể nào cũng phải có môn phái chứ?

Tiểu Hồng lắc đầu thở dài:

– Cố nhân thường nói danh sư khó kiếm, tuyệt học nan cầu, những người tầm thường lại có hư danh nhiều lắm. Hơn nữa chúng tôi hơi biết võ nghệ lại có tánh tự phụ nên vẫn chưa tìm được người nào xứng đáng làm sư phụ của mình.

Tề Mông cao hứng nhanh nhẩu nói:

– Hồng huynh có cần lão giới thiệu một danh sư cho huynh với Trác lão đệ không? Nếu hai người biến thành sư huynh sư đệ thì cũng thành một giai thoại võ lâm đấy.

Tiểu Hồng đoán biết thể nào Tề Mông cũng sẽ đề nghị như vậy nàng gật đầu đáp:

– Tề trang chủ đã có hảo ý, tại hạ với Mộ Đào tất nhiên phải cám ơn, nhưng tại hạ phải cho trang chủ biết trước điều này.

Tề Mông đỡ lời:

– Vấn đề gì Hồng huynh cứ nói ra đi!

Tiểu Hồng kiêu ngạo đáp:

– Minh sư mà trang chủ định giới thiệu cho chúng tôi cần phải có võ công tuyệt thế chúng tôi chịu phục mới được.

Tề Mông gật đầu lia lịa:

– Lẽ dĩ nhiên, người mà mỗ giới thiệu cho hai vị đây công lực cao siêu vô cùng, có thể nói là người số một của võ lâm.

Tiểu Hồng làm ra vẻ mừng rỡ:

– Trang chủ nói mau đi, vị nào lại là số một của võ lâm như thế?

Tề Mông chỉ Chấn Vũ cười đáp:

– Người đó chính là Ngọc Phiến Chân Nhân Tiêu Khứ Trần nghĩa huynh của lão đấy.

Tiểu Hồng định lên tiếng nhưng lại thôi.

Tề Mông nhìn Tiểu Hồng hỏi:

– Hồng huynh có ý kiến gì, chả lẽ huynh cho Tề mỗ nói dóc, công lực của đại ca anh em lão không được như thế phải không?

Tiểu Hồng hớn hở đáp:

– Căn cứ vào võ công của Tề trang chủ với Uông trang chủ cũng đủ biết thần công tuyệt học Tiêu Chân Nhân lợi hại như thế nào, nhưng tiếc thay tại hạ lại chưa được trông thấy, vì thế lòng còn thắc mắc.

Chấn Vũ thở dài:

– Tiếc thay ngày hôm nay Tiêu đại ca của anh em lão có việc đi vắng, bằng không chỉ cần mời Tiêu đại ca biểu diễn vài thế võ để Hông huynh với Trác lão đệ xem, cam đoạn hai người thể nào cũng phải chịu phục, một bên được danh sư, một bên được đồ đệ tốt có phải là đẹp không?

Tề Mông cười:

– Uông đệ, chi bằng thế này vậy, Tiêu đại ca đi vắng hai người chúng ta biểu diễn một môn võ công cho Hồng huynh với Trác lão đệ xem cũng thế thôi.

Chấn Vũ gật đầu:

– Hồng huynh và Trác lão đệ nên rõ, công lực của lão với Trác lão đệ chỉ bằng được bảy thành của Tiêu đại ca. Bây giờ anh em lão mỗi người biểu diễn một môn, hai vị cũng có thể biết Tiêu đại ca của anh em lão có đáng xưng là ngạo thị càn khôn đệ nhất nhân không, lúc ấy hai vị hãy quyết định vái đại ca chúng tôi làm sư phụ cũng chưa muộn.

Vì chưa tìm thấy nơi giấu Cửu Hoàn Đơn, Tiểu Hồng cũng muốn nhân lúc này thăm dò võ công hỏa hầu của ba ma đầu như thế nào, nay đối phương tự động biểu diễn võ công cho mình xem thì còn gì bằng.

Tiểu Hồng gật đầu đáp:

– Vâng, chúng tôi hai người mong mỏi được chiêm ngưỡng thần công tuyệt kỹ của nhị vị trang chủ.

Tề Mông nói với Chấn Vũ:

– Tam đệ hãy biểu diễn pho Lưỡng Nghi chỉ lực đi.

Chấn Vũ gật đầu, từ từ giơ hai ngón trỏ và giữa ở bên tay trái lên, nhìn vào đầm nước bên ngoài nhà Thủy Tạ.

Tiểu Hồng với Mộ Quang trông thấy ngón cái, ngón vô danh với ngón út ở bàn tay trái lão ma đều bị chặt cụt, thảo nào y mới có biệt hiệu là Thất Chỉ Thần Ma.

Trời vào đông, nhưng địa thế của Thiên Tâm Trang khác thường nên nước trong đầm không kết băng, tôm cá vẫn bơi lượn như thường, cỏ mọc quanh ao cũng xanh rì, tươi tốt.

Chấn Vũ cách không chỉ một cái, đã lôi được một con cá chép màu vàng nặng hơn kí từ dưới đáy đầm lên khỏi mặt nước, mà nước trong đầm không hề gợn bọt.

Vừa rời khỏi mặt nước, con cá chép đã chết liền, khi nó rơi xuống đã nổi lềnh bềnh trên mặt đầm.

Môn võ công này bề ngoài không có gì lạ, nhưng Tiểu Hồng đã giật mình kinh hãi, vì biết nội công hỏa hầu của Chấn Vũ không kém gì chủ nhân của mình Lệnh Hồ Sở Sở.

Đầm nước ít nhất cũng sâu đến năm thước, muốn nghênh tụ chân lực, cách không giết cá đã là một việc rất khó, huống hồ còn lôi được xác con cá rời khỏi mặt nước mà nước đầm không gợn bọt đủ chứng minh Vô Hình Cương Khí của lão ma đã luyện tới mức thượng thừa tuân theo ý muốn rồi.

Chấn Vũ mỉm cười thâu tay, đắc chí hỏi:

– Hồng huynh với Trác lão đệ là người sành điệu, có nhận thấy Lưỡng Nghi chỉ lực của lão phu coi được không?

Tiểu Hồng nhìn Mộ Quang cười, có ý muốn để Mộ Quang trả lời thay mình.

Mộ Quang cung kính chắp tay vái chào Chấn Vũ đáp:

– Uông trang chủ cách nước năm thước dồn kình lực đánh chết cá, có thể khiến mặt nước không gợn bọt, môn Lưỡng Nghi chỉ lực của trang chủ quả thật là tuyệt học hãn thế. Nhưng nếu nước đầm sâu thêm hai thước không hiểu trang chủ có thể giết nổi con cá như thế không?

Chấn Vũ giật mình kinh hãi, ngắm nhìn Mộ Quang một hồi, lắc đầu:

– Nhãn lực của Trác lão đệ lợi hại thực. Lão dùng âm kình đánh cá dưới đáy nước sâu năm thước, như vậy là tận lực rồi, nếu đáy đầm sâu thêm hai thước nữa, chỉ e người trong tứ hải bát hoang này, ngoài Tiêu đại ca không ai có thể làm nổi như thế cả.

Chấn Vũ nói xong, Tề Mông nhìn Mộ Quang hỏi:

– Trác lão đệ nói như thế, chả lẽ lão đệ có thể đánh chết cá dưới mực sâu bảy thước chăng?

Mộ Quang nhận thấy công lực của mình lúc này cũng chỉ có thể đánh chết cá dưới mực sâu năm thước thôi, nên chàng cũng kinh hoảng công lực của Tiêu Khứ Trần, một mặt phải dấu tài nên chàng lắc đầu đáp:

– Chủ nhân của tiểu nhân có thể đánh chết cá dưới ba thước sâu, còn tại hạ chỉ có thể đánh chết cá chừng hai thước rưỡi là cùng, so sánh sao được với ba vị trang chủ.

Tề Mông tưởng Mộ Quang thành thực, liền cười ha hả:

– Lão đệ với Hồng huynh trẻ tuổi như vậy mà có thể giết được cá dưới nước sâu ba thước cũng là hiếm có võ lâm. Nên lão nhận thấy hai người là hai bông hoa kỳ lạ của võ lâm, hàng nghìn người chưa chắc có một.

Tiểu Hồng vội đứng dậy vái một lạy đỡ lời:

– Đa tạ trang chủ quá khen, bây giờ xin trang chủ biểu diễn thần công để chúng tôi được sáng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.