Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 7: Nói lời hay




“Cậu biết không, hồi còn bé, nhiều lúc mình chỉ ước được là con một nhưng giờ thì mình sẵn sàng đánh đổi mọi thứ trên đời miễn sao được làm em gái của chị ấy một lần nữa.”

“Cậu vẫn là em gái của chị ấy mà, Emma.” Tôi trấn an cô bạn thân, lúc xe của chúng tôi rời khỏi sân nhà Marshall, “Kể cả khi chị ấy không còn nhớ ra điều đó.”

Trước giờ tôi luôn thèm cái cảm giác có chị có em như nhà Emma. Mặc dù tôi sống cùng nhà với chị Sophie suốt 13 năm trời nhưng chị ấy luôn thể hiện rất rõ quan điểm: Chúng tôi mãi mãi chỉ là chị em họ, không hơn không kém. Đối với tôi, Emma mới thực sự giống như một người em gái. Vì thế tôi rất hiểu cảm giác của chị Traci khi mất đi cô em gái, bởi vì tôi đã mất Emma hai lần trước đó, và cả hai lần tôi đều tìm được cách đưa cậu ấy từ cõi chết trở về.

Kể cả nếu cậu ấy có chết thêm hàng chục lần nữa thì tôi cũng sẵn sàng đi cùng trời cuối đất, khắp hang cùng ngõ hẻm của Cõi Âm để đưa cậu ấy trở lại.

Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu tôi có thể ngăn không để cậu ấy chết ngay từ đầu.

“Cô bảo hai đứa này,” Nghe giọng của cô Harmony là tôi biết chúng tôi sẽ không hề thích điều cô sắp nói ra sau đây, “Mặc dù rất ghét phải nói ra điều này nhưng cô nghĩ chúng ta cần phải xác định trước tư tưởng.”

“Không.” Emma khoanh tay lại trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chúng ta sẽ không giết con của chị cháu.”

“Tất nhiên là không rồi!” Cô Harmony đạp phanh rồi cho xe tấp vào lề đường, sau đó quay lại nhìn tôi và Emma, “Cô sẽ không bao giờ gợi ý một điều như thế. Từ bỏ hay giữ lại đứa bé, đó là quyết định của chị cháu. Nhưng cả hai đứa phải hiểu là ngay cả với sự giúp đỡ của cô, Traci vẫn hoàn toàn có khả năng bị sảy thai và mất mạng.”

“Sao lại thế ạ?” Mặt Emma tái mét.

“Bởi vì nếu để nguyên, cơ thể của chị cháu sẽ phản ứng với việc mang thai này khi cái thai có dấu hiệu đe dọa tới tính mạng của chị ấy. Điều đó xảy ra với 2/3 trường hợp mang thai incubus. Nhưng nếu cô giúp chị cháu giữ cái thai có thể sẽ giết chết cả chị cháu. Cháu sẽ không chỉ mất đi đứa cháu trai mà cả người chị gái. Cháu có dám mạo hiểm chấp nhận điều đó không?” Giờ cô ấy đang nói chuyện với Emma. Tôi không có quyền can thiệp vào chuyện này. Và đáng ra Emma cũng vậy. Đáng ra cậu ấy không phải vật lộn với một quyết định khó khăn như thế này mới phải. Nhưng cậu ấy là người thân duy nhất của chị Traci biết sự thật.

“Cháu á? Tất nhiên là không rồi.” Emma lắc đầu quầy quậy, “Nhưng chị Traci biết hết các rủi ro. Và chị ấy vẫn quyết định giữ lại đứa bé. Cháu nghĩ là chị ấy sẽ không thay đổi đâu, kể cả khi chị ấy không nhớ gì về điều đó.”“Vậy là cháu chắc chắn muốn cô giúp Traci, thay vì để mọi chuyện xảy ra tự nhiên đúng không?”

Emma ngồi bật dậy, ánh mắt thoáng hiện lên sự giận dữ, làm tôi cũng phải giật mình ngạc nhiên. “Chẳng có gì gọi là tự nhiên ở đây cả, cô Harmony ạ.” Cậu ấy giơ tay lên lau những giọt nước mắt giận dữ còn chưa kịp rơi, “Chị cháu bị cưỡng bức bởi một con quái vật và giờ chị ấy đang mang trong mình đứa con của hắn. Bản thân cháu thì bị một con quái vật khác giết chết. Mọi thứ sẽ không còn có thể quay trở lại như xưa với hai chị em cháu.” Cậu ấy liếc về phía tôi và chữa lại, “Với tất cả bọn cháu. Nhưng chị Traci đã quyết định, vì thế chúng ta sẽ phải tôn trọng quyết định của chị ấy.”

Cô Harmony gật đầu. Và mọi tranh luận của chúng tôi về vấn đề này cũng chấm dứt ở đây.

“Cả ngày hôm nay anh làm gì?” Tôi ngồi khoanh hai chân lại ở cuối giường anh Tod, sau đó cúi xuống xếp lại hai cái giày cho ngay ngắn.

“Thì anh đi làm chứ đâu. Mãi chiều nay anh mới đọc được tin nhắn của em.” Anh đi ra từ trong phòng tắm, trên tay cầm hai cốc nước nhựa bé tin hin, “Nhưng giờ thì anh hoàn toàn là của em. Em thích làm gì nào?”

“Em có những lựa chọn gì?”

“Bất cứ cái gì em muốn, Kaylee ạ.” Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng toát ra từ ánh mắt anh nhìn tôi, “Thời gian và tuổi trẻ là thế mạnh của chúng ta. Và với anh, chỉ cần có em là đủ, ngoài ra anh chẳng cần gì hết. Đêm nay có thể là đêm tuyệt vời nhất của cuộc đời sau khi chết của chúng ta.”

“Thế thì đêm mai chúng ta sẽ làm gì?”

“Đêm mai, chúng ta sẽ phấn đấu để còn tuyệt vời hơn cả đêm nay.” Anh đặt hai cái cốc xuống nóc cái tủ lạnh mini đầu giường, “Anh vốn thích các thử thách mà.”

“Em muốn anh.” Tôi kéo anh nằm xuống giường cùng với mình và anh luồn tay siết chặt lấy tôi và hôn tôi đắm đuối. Tôi cũng không biết là chúng tôi đã nằm như thế và hôn nhau bao lâu, chỉ biết rằng khi anh buông tôi ra, đầu óc tôi quay cuồng. Nhưng không phải vì phải nín thở quá lâu mà vì anh khiến tôi cảm thấy như đang được sống thực sự. Tôi sẵn sàng làm mọi điều để bảo vệ anh. Để chúng tôi được ở bên nhau mãi mãi.

Tôi đã dành cả cuộc đời mình đặt ra đủ loại giới hạn. Những ranh giới mà tôi sẽ không bao giờ vượt qua. Những ranh giới mà tôi sẽ không bao gờ cho phép người khác vượt qua. Nhưng với anh Tod, không có bất kỳ ranh giới nào hết. Thời gian với chúng tôi không phải là vấn đề. Tình yêu tôi dành cho anh ấy không có giới hạn. Tôi đã trao cho anh mọi thứ mà mình có và anh ấy cũng vậy. Anh ấy từng từ bỏ mạnh sống của mình vì anh Nash, nhưng anh ấy sẵn sàng từ bỏ cả sự bất tử vì tôi.

Tôi đã tận mắt chứng kiến anh bị ông Levi, sếp của anh, tịch thu lại linh hồn và chấm dứt cuộc đời sau khi chết của anh, chỉ vì anh từ chối không chịu giết tôi và lấy đi linh hồn của tôi.

Chúng tôi còn cả một cuộc đời phía trước để yêu nhau, nhưng cái cách mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu, từ sự mất mát, cái chết và sự hy sinh, đã khiến chúng tôi trân trọng từng giây từng phút như thế này ở bên nhau.

“À, suýt nữa anh quên.” Anh Tod nhoài người ra mở cái tủ lạnh mini ở đầu giường, lấy ra một hộp Phish Food, lại kem yêu thích của tôi, và hai cái thìa nhựa, “Anh biết là nó hơi nhỏ. Nhưng chỉ có cỡ này mới để vừa cái ngăn đá nhà anh.”

“Nhân dịp gì thế này?” Tôi cầm lấy cái thìa nhựa anh đưa, trong khi anh háo hức mở hộp kem bé xinh xinh.

“Ngày thứ Ba.” Anh ngoái đầu nhìn lại cái đồng hồ trên nóc tủ, “À, vì 40 phút chúng ta được ở bên nhau.” Anh đưa cho tôi cái nắp hộp và tôi liếm sạch chỗ kem dính trên đó, trước khi vứt nó vào cái thùng rác ở chân giường. Phòng của anh Tod nhỏ đến mức chúng tôi gần như có thể với tới mọi thứ từ hai đầu giường.

Nhỏ nhưng vẫn là căn phòng của riêng anh. Của riêng chúng tôi, như lời anh nói. Chúng tôi là hai người duy nhất trong cả hai thế giới biết chính xác vị trí của căn phòng này. Anh Nash đã từng tới đây nhưng là do anh Tod đưa tới, vì thế nếu muốn, tự một mình anh Nash cũng sẽ không thể tìm được đường vào trụ sở của thần chết. Nhưng tôi biết anh ấy chẳng hề muốn điều đó một chút nào.

Các thần chết khác và bố tôi biết tòa nhà trụ sở ở đâu nhưng không biết cụ thể phòng của anh Tod là phòng nào.

Và điều tuyệt vời nhất là phòng của anh Tod không hề có cửa ra vào. Cánh cửa duy nhất là cánh cửa phân cách giữa phòng tắm và phòng ngủ. Lý do là vì các thần chết không cần sử dụng đến cửa, và giờ tôi cũng không cần. Hơn nữa như thế càng tiện, bởi vì sẽ không có chuyện mất chìa khóa không vào được phòng. Việc không có cửa sổ đôi khi cũng hơi bức bối một chút nhưng được cái chúng tôi sẽ không phải lo bị ai đó xông vào mà không báo trước

“Em có biết em liếm cái nắp hộp đó trông quyến rũ đến thế nào không?” Các vòng xoáy xảm xúc xoay tròn trong mắt anh, lúc tôi nhích lại gần anh.

“Không. Nhưng anh có thể giải thích cho em hiểu...”

“Nó quyến rũ đến mức anh đang nghĩ tới chuyện mở thêm một hộp kem nữa, chỉ để ngắm em làm lại chuyện đó.”

Tôi mỉm cười. “Đến chết với anh thôi.”

“Đút cho anh một miếng có nhiều sô-cô-la đi.”

Tôi bật cười, đút một thìa đầy kem vào miệng anh.

“Ừmm... Sau khi chết đi mà vẫn được ăn kem như thế này quả là tuyệt.”

“Không, sau khi chết đi mà vẫn được hôn anh như thế này mới là điều tuyệt nhất.” Tôi nhoài người sang hôn anh say đắm.

“Lúc em còn sống chúng mình cũng đã hôn nhau rồi mà, em quên à?”

Đúng vậy, nhưng được mỗi một ngày. Bởi vì chúng tôi chỉ vừa đến với nhau được một ngày thì tôi chết. Và... “Nhưng không phải ở đây. Tại một nơi riêng tư như thế này. Nhất là càng không phải sau khi bố em đã đi ngủ và không hề biết chúng ta đang ở đâu hay đang làm gì.” Nếu tôi vẫn còn sống, chắc chắn giờ giới nghiêm bố tôi đặt ra sẽ còn nghiêm ngặt hơn nhiều.

Tôi đút một thìa kem vào miệng và để nó từ từ tan chảy trong miệng mình. Kể từ cái ngày tôi hôn anh ở giữa sân trường, chúng tôi chưa bao giờ có lấy một giây phút hạnh phúc trọn vẹn. Nếu không phải vì chuyện đó thì cũng là vì ai đó xen vào giữa, và thường thì là liên quan đến bọn quỷ Cõi Âm. Nhưng giây phút tôi đang có lúc này đây thật hoàn hảo và trọn vẹn. Với hộp kem sô-cô-la mát lạnh, cùng những cái vuốt ve mơn trớn, và những nụ hôn trộm chứa đầy tình yêu thương.

Tôi không muốn giây phút này bị phá hỏng bởi bất cứ ai hay bết cứ cái gì, dù chỉ là một tiếng chuông điện thoại. Nhưng tôi biết chúng tôi không thể ích kỉ chỉ nghĩ đến mình, khi mà những người xung quanh đang gặp nguy hiểm. Và anh Tod cũng hiểu điều đó.

“Em nghe được thêm tin gì mới về Sophie chưa?” Anh hỏi, mắt vẫn đắm đuối nhìn tôi không rời. Rõ ràng là anh đang hứng thú với tôi nhiều hơn là với câu trả lời.

“Sabine nói chỉ với nửa giọt dung dịch đố kỵ thôi đã thấy đủ lắm rồi. Chúng ta đã đúng khi đánh vào cái tính đố kỵ của chị ấy. Giờ bà chị họ em không khác gì một mụ già khó tính, hay ghen tỵ và nhỏ nhen. Đến mức chẳng còn ai muốn ngồi chung bàn với chị ấy nữa. Vì thế Sabine định sẽ không bỏ thuốc vào đồ ăn sáng mai của chị Sophie nữa, bởi chúng ta cũng không muốn chị ấy hóa điên vì không còn ai ở bên cạnh.”

“Thế á? Anh lại nghĩ là như thế cũng vui đấy chứ.”

“Anh đã nhìn thấy mái tóc kinh dị của Laura Bell chưa?”

“Anh thậm chí còn không biết Laura Bell là ai và nói thật là anh cũng không quan tâm tới tóc tai của cô ta. Anh chỉ quan tâm tới tóc của mình em thôi.” Anh chìa tay ra vuốt tóc tôi, “Và anh rất thích nó hơi có ánh đỏ dưới ánh đèn, và cảm giác khi nó chạm vào mặt anh...”

“Chính chị Sophie trong một cơn ghen ăn tức ở đã làm một nhát xơi luôn nửa mái tóc của Laura. Đợt ấy mụ Indivia đã gheo rắc sự đố kỵ khắp trường em, khiến cho cả trường loạn đả không khác gì cái chợ vỡ. Lần này chúng ta làm sao để càng ít thương vong càng tốt bởi vì mục tiêu cuối cùng của chúng ta cũng là để đám tà ma không còn có thể hoành hành ở trường Eastlake.”

“Được. Kế hoạch hay lắm. Anh tán thành. Giờ chúng ta có thể làm việc khác được chưa?”

Tôi bật cười. “Lát nữa đã. Công việc quan trọng hơn.” Tôi nhét một thìa đầy kem vào miệng anh khi anh mở miệng định phản đối.

“Thôi được.” Anh đành miễn cưỡng chịu thua, “Thế Emma thế nào rồi? Có phải gánh đỡ cảm xúc hộ ai lần nào nữa không?”

“Có.” Tôi xúc thêm một thìa kem cho vào miệng, “Em nghĩ là cậu ấy đã chia sẻ một phần cảm xúc “bầu bí” của chị Traci lúc bọn em gặp chị ấy chiều nay.”

“Đó là loại cảm xúc gì?”

“Nhiều loại cùng một lúc, em đoán thế. Sợ hãi. Đau khổ. Và tình yêu mãnh liệt với đứa con chưa chào đời. Công nhận là em cũng không ngờ chị ấy có thể mạnh mẽ như thế. Ý em là chị ấy thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt đứa bé, hay cảm nhận được cú đá của nó trong bụng. Em vừa tra trên mạng rồi, vẫn còn quá sớm cho mấy chuyện đó, trừ phi mang thai incubus khác với bình thường. Nhưng nói chung là chị ấy thương yêu đứa bé đó hơn hết thảy mọi thứ, như thể chị ấy chỉ có mình nó trên đời.” Tôi có thể đọc được tình yêu vô bờ bến dành cho đứa bé trong mắt chị Traci.

“Người ta gọi đó là bản năng của người mẹ.”

“Em cũng đoán thế.” Tôi ngồi dậy, đậy nắp lọ kem lại rồi đưa cho anh, “Anh Tod này, anh đã bao giờ có dư...” Tôi ngập ngừng không biết phải tìm từ gì cho chuẩn.

“Dư cái gì cơ?” Anh quay lưng cất hộp kem vào trong tủ rồi đưa cho tôi cốc nước để súc miệng.

“Dư... linh hồn.”

Anh Tod đang uống nước lập tức bị sặc và ho sặc sụa. Người chết không thể chết vì sặc nước nhưng cái cảm giác khi bị nước sộc vào mũi thật là kinh khủng.

“Anh không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi, còn anh chỉ biết trợn tròn mắt nhìn tôi.

“Kaylee, anh biết em đang nghĩ cái gì, và em phải bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi.” Anh đặt cái cốc lên nóc tủ lạnh nhưng mắt vẫn không rời mắt tôi, “Anh nói nghiêm túc đấy. Chuyện đó không được đâu.”

“Thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Chúng ta không thể đứng nhìn con chị Traci chết như thế được.”

“Có, chúng ta có thể. Và dù không muốn nhưng chúng ta sẽ vẫn phải làm.”

“Anh bị làm sao thế?” Giận dữ và thất vọng, tôi hậm hực đứng dậy bỏ vào trong phòng tắm, hất cả cốc nước vào trong bồn rửa mặt.

Anh Tod đi theo nhưng chỉ đứng dựa vào tường. Trông anh ấy không có vẻ gì là sẽ nhượng bộ. “Kay, nghe anh nói này. Không phải anh cố tình muốn tỏ ra ác độc hay nhẫn tâm gì đâu. Anh không thù ghét gì Traci Marshall, và em thừa biết là anh không bao giờ muốn làm tổn thương Emma.”

Trừ phi để cứu tôi. Anh ấy sẽ làm tổn thương đến Emma nếu việc đó là cần thiết để cứu tôi. Anh ấy sẵn sàng hy sinh tất cả mọi người để cứu tôi. Và tôi không biết phải làm sao để bắt anh thay đổi suy nghĩ đó.

“Con của Traci là một incubus. Nếu không chị ấy đã không ốm yếu như thế, đúng không?”

Tôi gật đầu. Nhưng không ngẩng mặt lên. Tôi không muốn nhìn vào mắt anh lúc này bởi tôi không chắc là mình sẽ nhìn thấy thứ cảm xúc gì trong mắt anh.

“Đứa bé đó sẽ không bao giờ có tên trong danh sách của anh. Cũng giống như bố nó. Hay Avari. Bởi vì chúng là... chúng là ác quỷ, Kaylee ạ. Chúng là loài dã thú.”

“Nói như anh thì Sabine cũng là một dã thú. Chị ta đâu thể sống mà không làm hại đến người khác.” Đó là sự thật. “Nếu chị ta có thể kiểm soát nó thì con của chị Traci cũng vậy.”

“Không.” Anh Tod bước vào trong nhà tắm và đứng sát cạnh tôi. Đủ gần để tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của anh nhưng đủ xa để chúng tôi không chạm vào nhau. “Sabine là một ngoại lệ, Kaylee ạ. Cô ta là người của thế giới này. Bố mẹ cô ta đều là con người. Cô ta sống ký sinh vào con người nhưng không phải là quái vật. Tên Beck thì khác. Và con trai của hắn cũng sẽ như vậy. Em biết hắn ta đã làm gì chị Traci mà. Hắn ta có thể đã làm điều tương tự với Emma, Sophie và cả chính em, nếu không phải vì em miễn nhiễm với bùa chú của hắn.” Bởi vì tôi là một bean sidhe, “Hắn ta cần phải ăn để sống, giống như tất cả những người khác ở cả hai thế giới. Điểm khác biệt là... cái cách hắn đã làm với Traci. Với bạn của em, Danica. Họ đã không được lựa chọn.” Anh ngừng lại, chờ đợi phản ứng từ phía tôi nhưng tôi vẫn chỉ im lặng. Bởi tôi không biết phải nói gì. “Kaylee, nhìn anh này. Anh muốn em hiểu rằng anh không phải là người nhẫn tâm như thế.” Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi ngẩng mặt lên nhìn vào gương và đọc được sự thật đang xoay tròn trong mắt anh.

Tiếc nuối. Thất vọng. Sợ hãi.

Anh ấy không hề muốn phải nói ra những lời vừa rồi nhưng anh thấy có trách nhiệm phải nói cho tôi hiểu.

“Em thử nghĩ xem thế giới này sẽ thế nào nếu lại xuất hiện thêm một incubus nữa? nếu chúng ta giúp chị Traci sinh đứa bé đó ra, nó sẽ lại giống như bố nó, hại đời của hàng trăm cô gái trẻ khác. Nếu không muốn nói là hàng nghìn. Anh không thể sống với ý nghĩ rằng chính chúng ta đã tiếp tay cho chuyện đó xảy ra.”

Tôi quay lại, ngước mắt nhìn anh. “Làm sao anh có thể nói trước được tương lai sẽ như thế nào. Loài incubus đâu nhất thiết cứ phải kiếm ăn trên thân xác của người khác. Chúng vẫn có thể trích hút năng lượng từ ham muốn của con người mà không cần... động chạm. Chị Traci có thể nuôi dạy thằng bé theo cách đó. Sự giáo dục và cách nuôi dưỡng có thể ảnh hưởng đến sự trưởng thành của một đứa trẻ nhiều hơn anh tưởng tượng đấy. Kể cả nếu nó là một incubus.”

Anh Tod buồn bã lắc đầu. “Kaylee, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Đúng là nó có thể xảy ra, nhưng nó sẽ không xảy ra đâu. Như thế có khác gì bắt một loài động vật ăn thịt phải ăn chay. Sớm muộn gì bản năng incubus trong thằng bé cũng sẽ trỗi dậy và nó sẽ không thể kiềm chế nổi cơn thèm khát của mình. Có thể đó không hoàn toàn là lỗi của nó. Nhưng liệu em có chịu để con gái của mình ở gần con trai của chị Traci khi thằng bé đến tuổi dậy thì không?”

“Em chẳng bao giờ có con gái.” Hay con trai.

Hơi thở của anh Tod phả nhè nhẹ vào mặt tôi. “Anh biết. Anh cũng thế. Nhưng em hiểu ý anh muốn nói đúng không? Nếu người hôm đó tên Beck lợi dụng không phải là chị Traci mà là em thì sao? Nếu em không phải là một bean sidhe và tên Beck bắt em làm... chuyện đó?” Ánh mắt anh như muốn tóe lửa trước ý nghĩ ấy. “Nếu em không hề biết là mình đang bị bỏ bùa để rồi ngày đêm tự trách bản thân vì đã lừa dối bạn trai để lên giường với thầy giáo của mình? Em sẽ cảm thấy thế nào nếu đó là lần đầu tiên của em?”

Bụng tôi chộn rộn như muốn ói. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngày hôm ấy tôi đánh mất cái ngàn vàng vào tay gã thầy giáo dạy Toán kia? Nó sẽ ảnh hưởng như thế nào tới mối quan hệ giữa tôi và anh Tod? Tới cuộc đời sau này cảu tôi?

“Không lẽ em muốn một cô gái nào đó phải trải qua điều tương tự chỉ vì chúng ta đưa một incubus vào thế giới này?”

Tôi lắc đầu. “Nhưng em đã hứa với Emma là em sẽ cố.” Và tôi sẽ không bao giờ cho phép điều kinh khủng đó xảy ra. Nếu con trai của chị Traci lớn lên và trở thành mối nguy hiểm cho xã hội, đích thân tôi sẽ đứng ra làm cái điều cần phải làm.

“Em đã cố rồi đấy thôi. Hơn nữa dù em có làm gì cũng vô ích bởi anh không có sẵn linh hồn để cho em. Thần chết không bao giờ có dư linh hồn, trừ những kẻ nỗi loạn.”

Tôi mới chỉ gặp hai kẻ nổi loạn trong giới thần chết và đó là quá nhiều so với phần lớn những người khác. Nhưng một tên đã chết, và tên còn lại, Thane, tôi không có cách nào tìm ra được. Nhưng kể cả nếu biết tôi cũng sẽ không tìm, bởi vì có một sự khác biệt rất lớn giữa rủi ro và nguy hiểm. Giữa quyết tâm và ngu ngốc.

Hơn nữa, tôi cũng chưa tuyệt vọng tới mức đó. Vẫn còn một khả năng...

Nhưng tôi vội dập tắt ngay ý nghĩ đó trước khi nó hiện lên trong mắt mình. Rất hiếm khi tôi bất đồng quan điểm với anh Tod về chuyện gì và tôi cũng không chắc lần này có phải là một trong những lần hiếm hoi đó hay không. Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ. Tôi không muốn làm anh ấy lo lắng, khi mà bản thân tôi còn chưa biết có gì đáng để anh ấy phải lo lắng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.