Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 48: Mấy con chuột rơi vào trong hũ gạo




Thật ra sau một thời gian dài như vậy, hai người đều đã hiểu rõ cảm giác của mình với đối phương. Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ hiện tại quay trở lại làm bạn bè cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất sau này gặp mặt không đến mức xấu hổ. Vốn đã là bạn tốt, miễn cưỡng muốn phát triển thành quan hệ yêu đương cũng không dễ chịu cho lắm.

Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng cô nói: “Khi nào anh có bạn gái mới, hoặc cảm giác đã đến lúc thì mở cuộc họp báo kết thúc scandal của chúng ta đi, nếu không người kia sẽ cảm thấy xấu hổ.”

Cố An Kỳ cũng không nói về chuyện yêu đương của cô, vì trong lòng cô rất rõ cô là người lý trí hơn tình cảm, chẳng có thể yêu đương cùng ai khác.

Rung động… Loại cảm giác này, dường như cô chưa bao giờ được trải qua. Ít nhất, trong trí nhớ của cô là vậy.

“Ừ, anh biết rồi.” Trịnh Văn Quân nói, sau khi trở lại quan hệ bạn bè anh thoải mái hơn nhiều, “An Kỳ, còn em đó, khi nào thành công nhớ đừng quên anh.”

“Làm sao có thể quên anh chứ? ‘bạn trai scandal đầu tiên’ của em mà.” Cố An Kỳ cười nói.

Hai người mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ tự trở lại vị trí của mình chờ các giải thưởng tiếp theo. Hai người không hề đề cập đến nhiều chuyện, như Trịnh Văn Quân không nhắc lại muốn Cố An Kỳ mau chóng ổn định tìm bạn trai, như Cố An Kỳ không nhắc lại Trịnh Văn Quân diễn phim thì không thể cứ bị ám ảnh bởi nó vân vân.

Cố An Kỳ nhìn Lâm Vân Vân ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: “Cô ổn chứ?”

“Tôi, tôi không sao.” Lâm Vân Vân bối rối nói.

Cố An Kỳ càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, dù sao thì Lâm Vân Vân cũng là một trong những ứng cử viên cho giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất. Cho dù cô ta bối rối đến mức nào thì cũng nên che giấu một chút chứ, ít nhất cũng phải “diễn” mình đang bình tĩnh, nhưng vì sao Lâm Vân Vân không hề có một chút màu sắc tự vệ nào, cứ thẳng thắn bày dáng vẻ “sợ hãi”, “hoảng hốt” ra ngoài?

Bất thường, quá bất thường. Cô ta phản ứng như vậy chỉ có hai nguyên nhân. Một, cô ta nhát gan nên sợ hãi. Hai, cô ta cố ý làm như vậy.

Hay đây là một cái bẫy của cô ta? Cố An Kỳ nhíu mày, không nói chuyện với Lâm Vân Vân nữa.

Lâm Vân Vân thấy Cố An Kỳ không hỏi cô ta nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như lại hơi thất vọng.

Cố An Kỳ thu hết vào trong mắt, không nói thêm gì, chỉ đặt tâm trí lên lễ trao giải.

“Tiếp theo là giải thưởng giành cho nữ phụ phim truyền hình xuất sắc nhất, các ứng cử viên gồm có, Cố An Kỳ, Tiêu Tiếu, Lâm Vân Vân.” MC nói xong, trên màn hình lớn cũng chiếu lên đoạn phim của họ.

“Người sẽ trao giải này là nhà giáo Tống Văn Anh.”

Tống Văn Anh? Cố An Kỳ sững sờ, mặc dù cô đã nghe nói Tống Văn Anh được mời đến làm khách quý của lễ trao giải này, nhưng dù sao cũng không ngờ được bà sẽ trao giải cho giải thưởng nữ phụ phim truyền hình xuất sắc nhất. Nói thẳng ra, với bối phận và lực ảnh hưởng của Tống Văn Anh, thừa sức trao giải cho diễn viên chính phim điện ảnh xuất sắc nhất.

Hồi Tống Văn Anh còn trẻ đã từng là diễn viên, chỉ cần là sân khấu của bà diễn, khán đài sẽ chật ních người, cho dù diễn trong một tầng hầm nhỏ cũng vẫn thu hút được sự chú ý của không ít khán giả. Bà tổng cộng đã có khoảng một nghìn buổi biểu diễn, chưa có buổi nào thừa lại ghế trống, cho đến nay kỉ lục của bà vẫn chưa có người nào có thể phá được. Sau đóTống Văn Anh vì sức khỏe không tốt nên dần dần rút lui khỏi sân khấu, hiện nay đang làm giáo viên trong học viện sân khấu điện ảnh, bồi dưỡng một thế hệ mới. Tính cách thẳng thắn khiến cho giờ học của bà rất thú vị, dạy dỗ được không ít hạt giống tốt, như Thiệu Chính Minh cũng là học trò của bà.

Vì sao ban tổ chức lại sắp xếp để bà trao giải thưởng này? Cố An Kỳ chớp mắt, cảm thấy hơi kì quái.

“Nhà giáo Tống, cuộc tranh đấu cho giải thưởng này rất quyết liệt, bà cảm thấy trong ba người này ai có khả năng giành được giải nhất?” MC hỏi một câu tượng trưng, dù sao đây cũng là quy tắc trong giới mà mọi người đều biết, sau khi được hỏi, chỉ cần người đó lần lượt khen ngợi cả ba người kia, hoặc cảm thán một câu, rất khó chọn là được.

“Trong cảm nhận của tôi thật ra đã có một ứng cử viên chiến thắng” Lời nói của Tống Văn Anh khiến không ít người ngồi dưới cảm thấy kinh ngạc, “Tôi cảm thấy cô gái ấy là người có tư cách nhận được giải thưởng này nhất, tôi cũng công nhận diễn xuất của cô gái này.”

Phía dưới ồ lên, vinh dự cỡ nào mới được Tống Văn Anh bình luận như vậy chứ. Cho dù người đó không giành được giải thưởng thì cũng đã có thể thỏa mãn rồi.

“Nhà giáo Tống cảm thấy là ai trong ba vị này?” Sắc mặt MC không được tốt lắm, nhưng đâm lao phải theo lao, chỉ đành tiếp tục hỏi, anh hiện tại chỉ hy vọng ban tổ chức và Tống Văn Anh đã phím trước với nhau để có cùng đáp án.

“Diễn xuất của cô gái ấy lần này đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn ban đầu của tôi về cô ấy. Diễn xuất đó cũng khiến tôi phải xem từ đầu đến cuối. Mặc dù là nữ phụ, nhưng tôi cảm thấy cô ấy còn có thần thái hơn cả nữ chính. Cô ấy hiểu rõ mình là nữ phụ, không thể cướp mất sự nổi bật của nhân vật chính nên khi diễn cũng chỉ phụ trợ cho nhân vật chính, nhưng khí chất từ bên trong toát ra lại khiến người ta chỉ có thể đặt tầm mắt lên người cô ấy.” Tống Văn Anh nói, “Cô ấy đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu đậm, từng góc độ gần như cô ấy đều có sự đột phá, nắm giữ nhân vật cũng có thể nói là như hỏa thuần thanh*.”

(*như hỏa thuần thanh [如火纯青]: đáng lẽ là lô hỏa thuần thanh [炉火纯青]: nguyên chỉ hỏa hầu khi đạo sĩ luyện đan thành công. Sau này dùng để ví von tay nghề, tài nghệ hoặc học vấn, tu dưỡng đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ. Ý chỉ dày công tôi luyện.)

“Cố An Kỳ, cô ấy là người tôi nghĩ có tư cách đoạt giải thưởng này nhất.” Tống Văn Anh nói.

Mọi người dần dần đem ánh mắt tập trung lên người Cố An Kỳ, nhìn cô vẫn điềm tĩnh không sợ hãi như trước, trong lòng đều cảm thấy không thể tin được. Tống Văn Anh lại có thể cất lời khen ngợi một ngôi sao hạng hai nhỏ bé nhiều như thế ư?

Một đại tiền bối như Tống Văn Anh không cần nói đến chuyện trước mặt mọi người đánh giá cao một nghệ sĩ, cho dù là khen ngợi cũng cực kì hiếm. Đại đa số tiền bối đều là “cáo già*” , cho dù được hỏi cái gì cũng nói: “Ừ, lứa tuổi trẻ bây giờ không hề thiếu những hạt giống tốt, tôi kì vọng vào sự phát triển của họ.”

(*cáo già: nguyên văn: lão du điêu “老油条”)

Mọi người đều không ngờ Tống Văn Anh sẽ nói như vậy, phía dưới nhanh chóng bàn tán. Tống Văn Anh trong trường hợp này đánh giá cao Cố An Kỳ tất nhiên sẽ làm hai ngôi sao còn lại cảm thấy khó chịu. Người luôn trầm lặng như bà hôm nay lại phát biểu cảm nghĩ, sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên?

“Ha ha, thật ra lần này tôi đến đây làm khách quý cũng là để biết xem ai là người đoạt giải mà thôi. Sau đây chúng tôi xin công bố nữ diễn viên phụ phim truyền hình xuất sắc nhất.” Tống Văn Anh mỉm cười, từ phong bì lấy ra một tờ giấy nhỏ.

“…” Nụ cười của Tống Văn Anh tắt ngấm sau khi mở tờ giấy ra, bà nói theo công thức, “Gỉai thưởng thuộc về Lâm Vân Vân, Lâm tiểu thư, mời lên sân khấu nhận giải.”

MC nghe thấy lời nói Tống Văn Anh thì trên mặt đầy mồ hôi lạnh. Anh biết ai là người giành được giải thưởng này, anh cũng biết trên tờ giấy đó viết tên ai, nay nhìn vẻ mặt vô cảm của Tống Văn Anh, anh hoàn toàn muốn chết. Việc này chỉ sợ là sẽ kết thúc không mấy tốt đẹp. Đạo diễn phía dưới điên cuồng ra dấu tay với anh, muốn anh tiếp tục giữ thể diện, nói sang vấn đề khác.

Anh giật giật khóe miệng, nhanh chóng nói: “Diễn xuất của Lâm Vân Vân lần này có thể nói là một đột phá rất lớn, là một tân binh lần đầu tiên diễn đã có thể đạt được kết quả đó, lại còn giành được giải thưởng này quả thật không dễ dàng. Chúng ta hãy giành một tràng pháo tay mời cô ấy lên sân khấu nhận giải nào.”

Lâm Vân Vân giành được giải thưởng này, nhưng cô ta không phải người chiến thắng. Nói cách khác, lần đoạt giải này của cô ta mới là trò cười, Tống Văn Anh đã tuyên bố bỏ phiếu cho Cố An Kỳ, lời khen ngợi cũng đã nói, nhưng lúc này lại là Lâm Vân Vân lên sân khấu nhận giải, điều này…

Suy nghĩ của Lâm Vân Vân cũng hỗn loạn, sau khi tiếp nhận cúp, cô ta ở trên sân khấu nói vài câu. Khi nhắc tới Cố An Kỳ thì “chân thành” nói: “Chị An Kỳ diễn xuất rất xuất sắc, diễn vai nữ phụ mà vẫn có sức hút ngang ngửa nhân vật chính, tôi sẽ cố gắng học tập chị An Kỳ.”

Bề ngoài thì lời này nói Cố An Kỳ diễn tốt, có bản lĩnh, nhưng sau lưng lại có ý muốn nói giải thưởng này của cô ta là danh chính ngôn thuận. Cố An Kỳ không giành được giải thưởng là vì cô đoạt sự hấp dẫn của nhân vật chính.

Mọi người đều quan sát nét mặt của Cố An Kỳ, nhưng lại phát hiện từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì mỉm cười, một câu cũng không nói. Không kích động, cũng không bất mãn, vẫn bình tĩnh như cũ. Chiếc váy màu xanh nhạt làm tôn lên phong thái xuất trần của cô.

Buổi lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, về phần âm nhạc, Trịnh Văn Quân bị Hà Viễn Hàng đánh bại nên không có giải thưởng. Giải tân binh xuất sắc nhất thuộc về Tạ Vũ Phỉ suýt chút nữa đến muộn, vì trên đường cô ấy tới xảy ra tai nạn xe cộ nên cô ấy không thể đến đúng giờ, đến khi kết thúc thời gian nghỉ ngơi mới tới, cho nên Cố An Kỳ lúc trước cũng không gặp cô ấy. Còn giải thưởng nữ nhân vật chính phim điện ảnh xuất sắc nhất Hứa Toa Toa được vinh danh. Thật ra nếu thiếu Lâm Huyên Di, rất ít người có tư cách tranh giải này với Hứa Toa Toa.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Cố An Kỳ định đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới lại bị một người ngoài ý muốn chặn đường.

“Ừm… chị An Kỳ… Em có thể nói chuyện riêng với chị không?” Lâm Vân Vân dường như hơi khẩn trương hỏi.

“Có chuyện gì cứ nói luôn đi.” Cố An Kỳ nói thẳng.

“À… Ừm…” Lâm Vân Vân tỏ vẻ khó xử, nhưng Cố An Kỳ vẫn đứng im tại chỗ.

Lúc trước cô mời Lâm Vân Vân đến nơi có nhiều người để nói chuyện thì Lâm Vân Vân không đồng ý, thay vào đó chạy trối chết, làm hại cô thiếu chút nữa cảm thấy có phải lời nói của mình có phải hơi nghiêm khắc hay không. Nay lại chủ động đưa đến cửa muốn Cố An Kỳ cùng cô ta đi ra ngoài, trong đó có gì sâu xa hay không thì cô không biết, nhưng cũng không muốn lấy thân thử nghiệm đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.