Vặn vòi nước rửa tay xong, tôi rời khỏi toilet, vừa ra liền bắt gặp Tiểu Mao. Thấy tôi lông ba lông bông, ảnh mới lo lắng hỏi: “Căng thẳng à?”
Tôi cười hì hì: “Còn lâu!”
Phần tôi thấy tự tin nhất chính là phỏng vấn. Trước giờ tôi luôn xuôi chèo mát mái ở vòng này, vì ấn tượng đầu tiên là thứ dễ nắm bắt nhất. Mặc dù cũng là thứ duy nhất tôi có.
Chỉnh trang quần áo xong cũng là lúc tới lượt tôi.
Thực ra tay vừa chạm vào cửa, tim tôi ngay tức khắc đập bình bịch. Đúng đó, không căng thẳng cái con khỉ! Ừ thì da mặt tôi dày cả tấc lại sẵn máu hài hước trong người, tự tin đầy mình, nhưng đến phút cuối vẫn không tránh khỏi cảnh run như cầy sấy.
Gì thì gì đã lâu lắc lâu lơ rồi tôi chưa từng nghiêm chỉnh như vầy.
Dẫu sao, tôi vẫn cố ra vẻ oai phong ung dung đẩy cánh cửa ra.
Cửa mở, ánh mắt hình viên đạn của các quan trên lập tức bắn viu viu lại, người tôi thủng lỗ chỗ nom chẳng khác tổ ong vò vẽ là bao, dấu “!” bay đầy trời.
Trong các vị chủ khảo, có một người quen, đẹp trai trẻ măng, khuôn mặt sáng ngời, làn da trắng như tuyết, đoan chính uy nghi ngồi đó, đích thị là tia sáng hiếm hoi trong căn phòng âm u như bị quỷ ám này.
Trác Văn Dương.
Tầm mắt chạm nhau, cậu ấy cũng không lảng tránh, tuy mặt lạnh tanh nhưng vẫn khách sáo gật đầu với tôi.
“!!!!”
Nên hình dung thế nào nhỉ, hệt như trong đầu pháo hoa tự dưng bùm cái nổ tưng bừng, cuồng nhiệt vui tươi, âm thanh giòn giã, rực rỡ sắc màu, thiệt hoa cả mắt.
Thường thì đi thi gặp giám khảo là người quen có khác gì nắng hạn gặp mưa rào, chuột sa chĩnh gạo. Mà không hiểu sao tôi càng hồi hộp, vũ khí chiến lược là tài lanh với tinh thần tự sướng vượt biên giới vụt phát lủi đâu mất, may sao vẫn còn cái khoản ăn nói lưu loát mồm năm miệng mười kéo lại.
Trước mặt Trác Văn Dương, vô hình trung tôi không thể vênh váo hay cợt nhả ăn nói trớt quớt chẳng ra ngô ra khoai như thường nữa.
Chắc vì cậu ấy thật lạnh lùng.
Lạ ở chỗ cậu ấy còn ít tuổi như vậy lại sở hữu một đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy. Cảm giác này như thể tôi đã biết trước có ba hoa chích choè cũng chẳng xi nhê gì với cậu ấy, cậu ấy không cần phải mở miệng cũng có thể nhẹ nhàng xuyên qua lớp vỏ hoa mỹ hào nhoáng bên ngoài để nhìn thấu cái tôi nhỏ bé yếu ớt thực sự bên trong.
Thế nên tôi liền ngoan ngoãn ăn ngay nói thật.
Trong khi thi, bị hỏi tới vấn đề không biết đáp án hay đụng trúng câu hỏi hóc búa đến nghe còn ù tai, tôi nào có dám văng nước miếng ăn nói bậy bạ.
Nhưng dù đáp sai mà chọc mọi người cười có cái hay. Điểm đặc biệt của tôi chính là kể cả khi lòng loạn tới mức một thêm một bằng mấy cũng tịt thì vẫn dư sức pha trò. Ngoài Trác Văn Dương ra, ban giám khảo đều cười nắc nẻ, tôi cũng biết kệ thây biểu hiện của tôi chưa thật xuất sắc, cuối cùng vẫn làm người ta vui vẻ.
Kết thúc, tôi đóng cửa phòng thi trong tiếng cười. Còn Trác Văn Dương, tôi quả thật bó tay không hiểu cậu ta nghĩ gì, từ đầu chí cuối đến nhếch mép cũng chẳng nhếch lấy một cái, cứ như đã miễn nhiễm với trò đùa của tôi vậy.
Sau buổi phỏng vấn, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả. Những người thấy tương đối tự tin với kết quả của mình đều đứng chờ ở bên ngoài tụm năm tụm ba giữ trật tự bàn tán một cách kín đáo.
Bên kia cũng không dùng dằng, danh sách qua cửa nhanh chóng được dán lên.
Mọi người tức thì như ong vỡ tổ chen chúc chật như nêm. Tôi muốn ra vẻ “anh đây lạnh lùng khác người, anh đây biết trước hết cả rồi”, nhưng rồi sau mười giây nhẫn nại, tiếng lòng kêu gào dữ dội, còn bình tĩnh cho ma nào coi nữa, tôi “Ố” một tiếng nhào tới luồn lách chui rúc, tận dụng từng khẽ hở xông pha chốn đông người.
Ná thở đọc từng chữ từng chữ một.
Sau mấy cái tên, tôi đã thấy, giấy trắng mực đen rành rành viết – “Lâm Cánh”.
Tôi chui ra khỏi đám đông, ngửa cái mặt nham nhở lên trời, siết chặt nắm tay hô: “Yes!”
Mười mấy năm cắp sách tới trường, lần đầu tiên tên tôi được đề trên bảng vàng!
Tôi y hệt cái đầu xe lửa đỏ rực nhả khói, đang phình to lên thì bất chợt có tiếng nói vang lên phía sau: “Chúc mừng cậu.”
Là Trác Văn Dương.
“Khụ,” tôi vội bóp cái mặt biến dạng trở về nguyên hình: “Cám ơn cám ơn.”
Đối diện với cậu ấy, tôi vứt phăng cái trò nhìn lên thì chả thấy ai mà khi nhìn xuống không ai bằng mình đi, cười ngu bảo: “Nói thật nhé, tớ cũng ngạc nhiên nữa là. Ai ngờ lại lọt sàng.”
“Vậy à, tớ thì không, từ đầu tớ đã biết cậu sẽ qua.”
Nghe cậu ấy nói thế, trong một thoáng tôi không khỏi tuôn ra suy nghĩ trong lòng: “Í nè, tớ đỗ có phải là vì… quen cậu?”
Trác Văn Dương kinh ngạc đáp: “Hả? A, không đâu. Nguyên tắc là công tư phải rạch ròi. Tất cả đều thấy cậu có năng lực nên mới chọn cậu. Khả năng trời cho của cậu chính là gắn kết mọi người.”
Tôi bất giác đưa tay lên gãi đầu.
Cậu ấy lại nói tiếp: “Nhưng mà nếu muốn nghe ý kiến của tớ thì về mặt trang phục cậu nên thay đổi một chút. Cậu vốn sở hữu ngoại hình bắt mắt, có điều hơi thiếu chuyên nghiệp thôi.”
Tôi ngại ngùng cười: “Há há, không thành vấn đề!”
Tôi thích sự tôn trọng đúng mực của cậu ấy. Ai dè trong cuộc đời này tôi lại có được một người tôn trọng mình như vậy chứ.