Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 25: Nhãn thần và thần của mắt




Nhắc đến xuân mới nhớ, bấm đốt ngón tay, quãng thời gian ăn không ngồi rồi này thật đúng là lâu ngắc à.

Vì đang ở trong nhà chú Thần, tôi phải ngoan ngoãn đi đi về về đúng giờ giới nghiêm.

Trước đây vào mấy câu lạc bộ đêm, gấp đến 419 cũng không kịp – mười một giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà mười một giờ rưỡi phải về nhà, nửa giờ này làm sao đủ thoả mãn thanh niên đến tuổi tinh lực dư thừa như tôi.

Bây giờ tôi đang quyết tâm thề độc phải hướng tới cuộc sống lành mạnh tương lai đầy hứa hẹn. Chơi thâu đêm ở mấy quán bar thì bỏ rồi này, đời sống tinh thần (thể xác?) thì càng tránh xa. Ngoài việc là gay ra, tôi đây y chang mấy đứa bạn đồng trang lứa = =…

Không yêu đương thì cũng chẳng sao. Theo lẽ thường tôi đáng ra phải đang ở thời kỳ như hổ đói như sói khát thời thời khắc khắc hau háu nhưng ngược lại bản thân bỗng thấy xa lạ với cái cảm giác đó.

Khi người ta mất phương hướng thì đại khái rất dễ sa đoạ vào loại thú vui rẻ tiền kia. Tôi thì khác, tuy hiện tại chưa hoàn toàn thay đổi nhưng tôi đã có chuyện mình thích làm, cũng có những người mình quan tâm. Tôi chẳng còn ham hố gì thứ tình cảm chỉ cao trào trong phút chốc rồi để lại đằng sau một đêm dài trống trải nữa.

“Tiểu Cánh, ăn thêm rau đi.”

Lúc này đang đắm chìm trong những suy nghĩ về dòng đời, tôi mới hoàn hồn trở về bàn cơm: “Dạ?”

Người lên tiếng là chú Thần, chú nhìn bát cơm toàn thịt của tôi, vẻ mặt như bà cô bảo: “Phải ăn đủ chất.”

“Dạ dạ, vâng.”

Một đôi đũa gắp theo cải cúc xào xanh bóng đặt vào trong bát tôi. Chủ nhân đôi đũa kia là Trác Văn Dương.

“…”

Tôi ngay tức thì sướng run người quay lại nhìn, mỹ nhân băng giá hoá ra cũng thật biết săn sóc ghê nha! Bốn mắt giao nhau, cậu ta không tỏ vẻ gì, dùng đũa chỉ chỉ bát tôi ý bảo “nhớ ăn nhiều vào”.

“…”

Được gắp một đống tú ụ, đây là lần đầu tiên có người không phải vì sex mà chăm tôi ăn.

Khỉ thật, sao tự nhiên tôi lại thấy hạnh phúc thế này?

.

Kỳ học sắp kết thúc, kéo theo những ngày nghỉ hè dài lê thê.

Hồi trước, nghỉ học đối với tôi chính là những tháng ngày tươi đẹp không cần trốn học cũng có thể ngang nhiên ngủ chán chê, ăn bậy uống bạ, tha hồ đàn đúm chơi bời.

Nhưng với mục tiêu trở thành thanh niên mẫu mực, tôi phải làm gì đó có ý nghĩa mới được.

Ví như, đăng ký xin đi thực tập trong hè.

Công ty tạo cơ hội cho bọn tôi tham gia thực tập là một nơi tiếng tăm ra trò, sở dĩ có vụ này là vì nghe nói đứng đằng sau nó là gia tộc của một cậu bạn vĩ đại nào đó đang mài đũng quần ở đại học Thiên Tân. Điều kiện không hạn chế là sinh viên năm mấy, chỉ cần thấy mình có năng lực thì có thể Mao Toại tự tiến* (thấy gì không, người ta dùng thành ngữ đó!), kết quả năm nào trận chiến chen chân đi thực tập cũng là một hồi ác mộng.

Được cái da mặt tôi dày đến mức bắn đại bác cũng không xuyên thủng nên cứ tỉnh bơ đi nộp đơn, trên tờ sơ yếu lý lịch trống trơn còn vô tư tự tâng mình lên tận chín tầng mây.

Tuy thành tích chỉ ở mức tạm cho qua nhưng ưu điểm của tôi là năng động nha. Ngành học chính của bọn tôi là PR, theo quan điểm của tôi, mặc xác là bên trong hay bên ngoài, tôi đây chính là vì PR mà sinh ra.

Sự thật chứng minh, đẹp trai không bằng chai mặt, không ngờ tôi nhận được thông báo đi phỏng vấn thật.

Tới ngày hẹn, tôi vất vả chải chuốt trang phục, từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, bộ tây trang quý giá thời thượng bó sát người đi cùng áo sơ mi khoe dáng người mẫu, hơn nữa còn làm tôn lên nước da rám nắng của tôi. Tóm lại chính là anh tuấn phong lưu, ai gặp cũng phải đổ.

Tôi chơi nguyên bộ đồ như tắc kè hoa ngông nghênh đi tới phòng phỏng vấn. Vừa đẩy cửa bước vào, những sinh viên bên trong đang chờ đến lượt mình đều nhìn tôi chằm chằm – chậc, quen rồi, với ánh mắt khinh khỉnh – cũng chả lạ. Nên tôi vẫn cười nhăn nhở với những khuôn mặt nhớ mang máng hoặc là lạ đó như thường rồi mới ngồi xuống.

Im lặng ngồi chờ sẽ kích thích sinh lý người ta, tôi cũng không ngoại lệ. Thế là trước khi đến phiên mình tôi tranh thủ vào toilet, xả bên dưới rồi nhân tiện xả chút áp lực luôn một thể. Khi đang ngồi trầm tư trên bồn cầu, chợt tôi nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện.

Một giọng tôi không nhận ra, có lẽ không phải người quen, người còn lại là Tiểu Mao. Tiểu Mao là đàn anh khoá trên tôi chơi khá thân, nhân phẩm lẫn học thức đều đáng ngưỡng mộ, chỉ phải cái hiền như cục đất.

Đối tượng hai người bàn tán không ngờ lại là tôi. Nguyên nhân nói chung là về chuyện người như tôi mà cũng đủ tư cách tham gia phỏng vấn, lời qua tiếng lại vài câu, ông anh kia nói với giọng trịch thượng: “Ngành này cần những người có tố chất. Lâm Cánh thì có cái quái gì, bộ dạng đó thuyết phục nổi ai chứ, nhìn lại mình đi.”

Tiểu Mao cãi lại: “Sao cậu có thể nói vậy, Lâm Cánh đâu có làm gì sai, cậu ấy rất tốt…”

Bạn đang �

“Nói thế tôi cũng hiểu được trình độ thưởng thức với đầu óc cậu rồi. Tôi sẽ không nói chuyện với kẻ không có mắt thẩm mỹ lẫn đầu óc, nhìn lại mình đi.”

“Cậu, cậu…”

“……= =”

Phải tôi trước kia, tôi nhất định sẽ xếch quần lên, đạp cửa nhảy ra mắng một mẻ: “Cái đồ @*#*^%! Xấu đau xấu đớn mà cũng dám phơi mặt ra ngoài đường, nhìn lại mình đi!” ngộ nhỡ mở chậm, chưa kịp thấy mặt tên kia, tôi sẽ không chịu để yên mà đuổi cùng giết tận.

Nhưng giờ tôi chỉ muốn ngồi trên bồn cầu toàn tâm toàn ý giải quyết cho xong vấn đề sinh lý này rồi sau sẽ mời Tiểu Mao đi ăn một bữa cám ơn ảnh đã nói đỡ cho mình.

Năm tôi mười mấy tuổi, nếu có kẻ dám xem thường tôi, lòng tôi sẽ như bị kim chích, hiện giờ xem chừng tôi đã mất đi cơn bốc đồng đó rồi. Có lẽ tôi đã dần minh bạch, thế giới rộng lớn, ai chả bị người này người kia ghét bỏ. Huống chi tôi nào có tốt đẹp gì đâu, đương nhiên những người yêu mến tôi không nhiều, mà tôi cũng chẳng cần quá nhiều yêu thương.

Tôi chỉ cần một vài người yêu quý mình là đủ.

Tình cảm của người thân và bạn bè là chỗ dựa vững chãi cho tôi. Tôi đã không còn hở ra là cuồng vọng tự đại, hở ra là lo lắng tự ti.

Dường như tôi đã chín chắn rồi.

Con đường tôi đi có không ít lần chệch hướng, cho đến tận bây giờ cũng không thể tính là đã đúng đắn nhưng trưởng thành hơn là lẽ tự nhiên.

Kỳ thật tôi thấy thật tuyệt…

_____________________________

*Mao Toại tự tiến: Ý chỉ sự tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn. Chi tiết xem ở đây.

[Tình một đêm

Thuật ngữ bằng tiếng Anh: one – night stand Con số đại diện: 419 Ý nghĩa: nhìn là biết, for one night, chỉ sau một đêm là rũ áo ra đi. Ngày kỷ niệm: 19/4]

(Thông tin tham khảo từ “Nhà có hỷ sự” – tác giả: Tinh Dã Anh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.