Ăn xong quả táo cuối cùng, tôi bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Trác Văn Dương…”
“Sao?”
“Quan hệ của cậu ta với Lục Phong như thế nào?”
Kha Lạc rướn mày: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Vì chú Thần với Lục Phong là… ha ha ha…” tôi cười gượng. “…chắc là quan hệ đó đó.”
Kha Lạc hiểu ra khụ một tiếng: “Ờ…”
“Không hiểu Trác Văn Dương có thái độ như thế nào đối với những chuyện như thế này?”
Giữa biển người mịt mờ, những đứa trẻ xui xẻo có một người ba đồng tính luyến ái giống tôi, hơn nữa ba mình còn đang ở chung với người đàn ông kia, thật sự không nhiều.
Kết quả dưới mái nhà này tấm gương rành rành trước mắt, người ưu tú như vậy không tranh thủ học hỏi chút xíu là dại rồi.
Kha Lạc nghĩ nghĩ: “Thật ra cũng chưa nhắc tới, cậu ấy với Lục Phong rất lạnh nhạt với nhau. Em nghĩ hai người đó chỉ vì chú Thần mà miễn cưỡng sống chung, không uýnh lộn là tạ ơn trời đất rồi.”
“À há…”
Tôi thoải mái hẳn lên, ngay cả đẳng cấp đó cũng chỉ đến mức này thôi, cớ chi phải yêu cầu quá cao với bản thân mình làm gì. Tôi không đánh Trình Diệc Thần cũng là đáng khen ngợi lắm rồi. Chẳng còn táo để ăn tôi buồn mồm liền thở dài: “Ai da da…”
“Thở ngắn than dài cái gì?”
Tôi chán chường coi mình như cái thảm trên đất, lăn kềnh ra sàn nhà: “Cậu còn có người tình một đêm để làm dịu, chả hiểu người ta gì cả!”
“…”
“May mắn gặp được người kia, ghét thật…”
Kha Lạc mỉm cười: “Anh bảo em đó hả? Thật ra em chẳng thể khiến người khác thích mình được.”
“Vì sao?” mấy người đó mù chắc?
“Ai biết. Nếu có hứng thú với em cũng là về thể xác.”
“…Hô, tự nâng giá cơ thể lên trên mấy cái khác thế à?= =”
Kha Lạc ngượng ngùng: “Nhưng đó là sự thật. Chắc bọn họ nghĩ em là loại nhạt nhẽo.”
“Sao vậy chứ!” về tính tình thì tìm nổi ai tẻ nhạt hơn tôi không?
“Dù sao thì cũng chẳng có ai thật lòng với em.”
“Không đâu!” anh siêu thích cậu nha~A_A
Kha Lạc gãi gãi đầu: “Chuyện tình cảm cũng có liên quan đến vận may, có thể em đen đủi.”
“…Bi quan quá à.”
“Thật đó. Em mong gặp được người thật lòng với mình nhưng hình như chẳng dễ chút nào. Chỉ có người tình một đêm kia là có hứng thú với em nhưng mà loại hứng thú đó trừ sex ra chẳng còn gì khác.”
“…”
Mặt mũi sáng láng thế này mà tự ti thấy thương, cậu em dễ thương quá xá.
“Cậu đang khoe phương diện kia của mình rất lợi hại sao? A_A”
Kha Lạc thoáng đỏ mặt: “Thì cũng gần như thế!”
“Hắc hắc hắc hắc…”
Tôi rất thích Kha Lạc, thông minh, thú vị, cuốn hút, có điều lại quá tự ti với chính bản thân, thiếu tự tin đến mức ngốc nghếch. Còn gì đáng yêu hơn.
Đương nhiên người tôi yêu nhất vẫn là chú Thần~
Sau đó có tiếng gọi của người tôi yêu nhất từ ngoài phòng khách vọng vào: “Tiểu Cánh, Kha Lạc, ra ăn cơm.”
“Tuân lệnh!”
Tôi bật dậy ngoe nguẩy đuôi đi ra ngoài.
Bàn ăn trong phòng khách đã được bày biện đâu vào đó, mùi đồ ăn nóng sốt lan toả khắp phòng, chưa kịp vào chỗ, nước miếng của tôi đã nhỏ tí tách: “Oa oa, canh thịt bò cay kiểu Hàn! Cá chua cay!”
Chú Thần gõ gõ bàn: “Rửa tay đã.”
“Dạ…”
Khi tôi trở lại, còn mỗi chỗ giữa Kha Lạc và Trác Văn Dương. Ừm, khỏi phải đoán, chú Thần ngồi cạnh Lục Phong, cùng Trác Văn Dương ngồi trái phải hai bên… Căn hộ này dù không phải loại cao cấp nhưng năm người cùng ở chung vừa ấm cúng lại không hề chật chội. Tuy tôi luôn tự nhận bản thân anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng nhưng ở đây lại tịt ngòi.
Kha Lạc với Trác Văn Dương thì miễn chê, khuôn mặt tuấn tú, dáng dấp cao to, lại đang ở độ tuổi trổ sắc khoe hương, trên dưới có bới cũng chẳng tìm được chút tỳ vết. Chú Thần dẫu chẳng còn trẻ nữa nhưng vẫn là một người đàn ông có khí chất, Lục Phong tuy không phải kiểu người của tôi nhưng dáng dấp không thể phủ nhận, vẫn phong độ chán, thậm chí nói một cách khách quan còn hơn cả chú Thần.
Những người này tụ tập một chỗ đúng là quá đẹp mắt, xuân về hoa khoe sắc thắm.
Chỉ tiếc là mồi ngon trước mắt lại không thể ăn = =…
Kha Lạc là anh em tốt; Lục Phong… quên đi, nặng vía lắm; chú Thần… thèm lắm mà xơi được chắc? còn Trác Văn Dương, chà, thôi vậy, cậu ta là con chú Thần, “không túm được cha thì có thể chén con”, làm ba con với chú cũng hay hay nhưng… nếu tôi xuống tay với cậu ta… thì thất đức quá.
Đang vẩn vơ với những ý nghĩ xấu xa vô hại này, Trác Văn Dương ngẩng lên nhìn tôi một cái.
Ánh mắt cậu ta lúc nào cũng đẹp một cách lạnh lẽo.
Hừm… được rồi, mặc dầu cái phòng này nồng đậm hương xuân nhưng lại chẳng có mùa xuân của tôi = =…