Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 20: Hỏi đường người mù




Trong thiên địa, một vùng trắng xóa mờ mịt.

Dưới sự tấn công bừa bãi của chung quanh của cuồng phong và băng toái đầy trời, toàn bộ Băng Vụ trấn đều bị bao phủ.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tiếng đập cửa kia cũng tiếng rít gào chói tai bên ngoài tửu lâu hòa vào nhau lại rõ ràng như thế.

Lưng Lâm Thành phát lạnh, Kim Ma Đại Vương liền đứng phía sau hắn, sắc mặt lạnh lùng, sát khí lộ ra.

Chỉ cần hắn mở cửa, đối ương sẽ động thủ mà không chút do dự, phát động chém giết lôi đình.

Thân sống trong vùng băng nguyên này, Lâm Thành đương nhiên hiểu sự lợi hại của Kim Đại Ma Vương.

Đối phương không phái võ giả đơn thuần, mà là nhân vật khủng bố khiến mấy vị tiên trưởng đều phải sợ hãi kiêng kị.

- Nếu không mở cửa, người ngoài cửa, đồng dạng có thể phá cửa vào, đến lúc đó

Dương Phàm đứng dậy, âm thanh ôn hòa.

- Vậy sao?

Sắc mặt Kim Ma Đại Vương cứng đờ, chợt cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm bùa màu vàng.

Mà thấy hắn bấm tay bắn ra, tấm bùa màu vàng kia phát tán ra hòa quang rực rỡ màu vàng, ấn lên trên cửa.

Két ti ti

Từng tia vân vàng, bám lên trên cửa, dường như có một tầng đồng vàng, thoạt nhìn không thể phá vỡ.

- Tiên thuật.

Những người trong phòng ngây ra, chợt kinh hô, vẻ mặt hưng phấn.

Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ kính sợ, coi Kim Ma Đại Vương như thần linh.

- Như vậy thì an tâm.

Trong mắt Kim Ma Đại Vương toát ra một chút đắc ý, liếc mắt nhìn Dương Phàm, cười nói:

- Chỉ cần không mở cửa, mọi người đều không nguy hiểm đến sinh mệnh.

Mọi người nghe vậy, đều gật đầu.

Tuy rằng không thể phủ nhận, thái độ làm người của Kim Ma Đại Vương khát máu, tâm ngoan thủ lạt, nhưng hành động lúc này của hắn cũng hợp ích lợi mọi người trong tửu lâu.

Chỉ cần cánh cửa này không bị phá thì người trong tửu lâu có thể bình yên giữ mạng.

Lâm Thành hơi xin lỗi nhìn về phía Dương Phàm:

- Dương huynh! Ta chỉ sợ bất lực.

Lực lượng tiên phù khiến hắn có lòng nhưng vô lực.

Hơn nữa, hắn nếu dùng sức mạnh đi mở cửa, liền trêu chọc nhiều người tức giận tại nơi này, chẳng những Kim Ma Đại Vương ngăn cản, mà ngay cả những người khác trong tửu lâu đều phản đối mắng chửi.

- Lâm huynh! Ngươi là ông chủ lớn của tửu lâu này, nếu thành tâm muốn mở cửa ra thì ai có thể ngăn cản chứ?

Mặt Dương Phàm lộ ra ý cười, ý bảo khuyến khích hắn mở cửa.

Lâm Thành nao nao, không biết vì sao, lời nói của đối phương, dường như khiến hắn tin tưởng và có lực lượng vô hạn.

- Được.

Lâm Thành liếc mắt nhìn Dương Phàm thật sâu, cũng không bận tâm sự phản đối của đám người Kim Ma Đại Vương, tự mình đi mở cửa.

Kim Ma Đại Vương dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn, không ngờ không ngăn cản, dường như cực kỳ tin tưởng tấm bùa màu vàng trên cửa kia.

Một người tu tiên gà mờ, có thể bài trừ tấm bùa bậc hai của ta sao?

Hắn âm thầm cười lạnh, chuẩn bị xem Lâm Thành bị xấu mặt.

Nhưng mà, khi tay Lâm Thành chạm tới vân vàng bám vào trên cửa kia, tấm bùa màu vàng kia kêu lên một tiếng phốc, hóa thành một làn khói nhẹ, vân vàng sáng bóng trên cửa cũng biến mất không thấy.

Cái gì?

sắc mặt Kim Ma Đại Vương cứng ngắc, cả người giật mình, trơ mắt nhìn Lâm Thành mở cửa ra.

Thậm chí ngay cả bản thân Lâm Thành cũng có chút sững sờ. Tấm tiên phù kia như thế nào tự cháy chứ?

Két

Cánh cửa vừa mở ra, một dòng nước lạnh mãnh liệt tràn vào, khiến mọi người run run một cái.

Tuy nhiên, không có tình cảnh cuồng phong trong băng tuyết hướng vào tửu lâu như trong tưởng tượng.

- Cảm ơn.

Dưới sự phù trợ của ánh sáng băng, một cô gái trang nhã tú lệ mặc một bộ váy dài màu vàng, hướng Lâm Thành gật đầu nói lời cảm tạ.

Lâm ngây dại, cuộc đời này mình chưa từng thấy qua tiên tử dung nhanh xuất trần như thế.

Cô gái kia mặc dù ở trong cơn lốc băng nhưng quần áo chỉ vẻn vẹn dính một chút, sợi tóc tung bay trong gió, đôi mắt sàng mỉm cười, mang theo mấy phần cảm kích.

Phía sau nàng còn có hai nam ba nữ, tổng cộng sáu người, trên thân phát tán ra một luồng khí tức lạnh lẽo đặc biệt siêu nhiên.

Cô gái cầm đầu, trong bàn tay bắn ra một tia sương mù băng quang, hình thành một kết giới, khiến một hàng sáu người không bị Băng Phong Bạo tấn công.

Mà lúc này, dưới sự tấn công mãnh liệt của Băng Phong Bạo, kết giới băng quang sương mù kia dần dần ảm đạm một chút.

Kim Ma Đại Vương thấy tình cảnh như thế, sắc mặt âm tình, kiêng kị vạn phần.

Cô gái này tu vi quả thật sâu không lường được.

Phải biết rằng, vòng bảo hộ phòng ngự của tu sĩ bậc thấp bình thường, dưới sự tấn công của Băng Phong Bạo, khó thể kéo dài, hơn nữa pháp lực cũng duy trì không được bao lâu.

Mà phạm vi phòng ngự pháp thuật nàng này thi triển, đồng thời bảo hộ sáu người. Hơn nữa từ phương xa hộ tống những người này đi vào Băng Vụ trấn, mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Pháp lực hùng hậu như thế, hơn xa hắn có thể sánh được.

- MờiMời vào.

Lâm Thành bừng tỉnh lại, vội cho mấy người kia đi vào.

Cô gái trang nhã tú lệ kia cười với hắn:

- Ta hộ tống bọn họ tiến vào trước.

Dứt lời, nàng một thân một mình đứng ở ngoài cửa, cho người trong kết giới băng quang đi vào nhà, bản thân mình chắn Băng Phong Bạo bên ngoài.

Chờ sáu người đếu tiến vào, cô gái trang nhã tú lệ này, tay ngọc chợt điểm, cửa phòng tự động đóng lại.

Sau khi toàn bộ quá trình chấm dứt, sắc mặt cô gái hơi trắng, thở ra mấy hơi, lòng có vẻ còn sợ hãi.

- Tiên tử! Mời qua bên này!

Lâm Thành nghênh đón cô gái đến bên bàn Dương Phàm.

Bởi vì trong tửu lâu có rất nhiều người tị nạn, tất cả bàn đều bị chiếm hết, chỉ có cái bàn của Dương Phàm và hắn còn trống.

- Tiên tử?

Cô gái kia hé miệng cười.

- Ta gọi là Liễu Tuyết Cầm.

- Thì ra là Liễu cô nương.

Lâm Thành xấu hổ cười, chờ Liễu Tuyết Cầm ngồi xuống.

Dương Phàm tựa như cười tựa như không, nhìn về phía hai người này, có chút buồn cười.

Về mặt tình cảm, hắn cũng già đời hơn Lâm Thành này.

Đồng thời, Dương Phàm cũng có chút kích động, từ sau khi bước vào Cực Bắc, rốt cục thấy người tu tiên hoàn toàn chân chính. Những người này kết thành một đội, hơn phân nửa xuất thân từ môn phái tu tiên nào đó.

Kim Ma Đại Vương kia tuy rằng cũng chính là người tu tiên, nhưng rõ ràng là xuất thân từ võ giả thế tục, sau đó mới dùng võ học làm cơ sở tu tiên.

- Tại hạ Lâm Thành! Vị này là bằng hữu Dương Phàm của ta.

Lâm Thành rất nhanh khôi phục lại sự lão luyện thành thục, nói chuyện phiếm với Tuyết Cầm, hỏi thăm tao ngộ của bọn họ.

Trong lúc đó, một thanh niên tóc tím trong đội tu sĩ của Liễu Tuyết Cầm, dùng ánh mắt tràn đầy vẻ căm thù với Lâm Thành.

- Xin hỏi Liễu cô nương là người tu tiên tông phái nào?

Dương Phàm rốt cục cũng đưa ra nghi vấn.

Liễu Tuyết Cầm đánh giá đôi mắt Dương Phàm, hơi lộ ra vẻ dị sắc nói:

- Đạo hữu không ngờ cũng là người tu tiên, tư chất không tính là tệ, chỉ là không có công pháp chính thống, cho nên linh khí trong cơ thể có chút hỗn loạn không thuần khiết.

Dương Phàm áp chế tu vi đến Luyện Khí kỳ, cái gọi là linh căn không tính là kém, linh khí hỗn loạn không tinh khiết, đều do hắn ngụy tạo.

Bởi vì trong chớp mắt Liễu Tuyết Cầm tiến vào, hắn liền sinh ra một ý nghĩ.

Hắn đang tìm cách, làm sao dùng một nhân vật hoàn toàn mới, đi vào Tu Tiên giới Cực Bắc.

- Chúng ta đến từ Băng Tuyết Tiên Vực xa xôi, Băng Phách Tông.

Một người thanh niên tóc tím bên cạnh Liễu Tuyết Cầm, nói với vẻ kiêu ngạo.

Dương Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn không nói gì, lại tiếp tục hỏi Liễu Tuyết Cầm:

- Xin hỏi Liễu cô nương! Cô lần đầu tiên đi ra ngoài, tiến vào thế giới ngoại vực sao?

Thế giới ngoại vực cũng là chỉ khu vực phàm nhân ở Cực Bắc.

- Dương đạo hữu làm sao biết?

Liễu Tuyết Cầm thấy khó tin.

- Tiểu nữ từ khi ra đời đến giờ, liền được Liễu trưởng lão của Băng Phách Tông thu nhận, tu luyện mấy chục năm ở tông môn, lần này mới phá lệ ra ngoài.

Dương Phàm làm ra vẻ quả nhiên như thế.

Tu vi của Liễu Tuyết Cầm này nếu nói ra, đủ để khiến cho Kim Ma Đại Vương tu vi Ngưng Thần hậu kỳ kia phải kinh hãi run sợ.

Kim Đan kỳ.

Nàng này dĩ nhiên là Kim Đan kỳ.

Theo lý thuyết, lấy tu vi Kim Đan, khi giao tiếp với phàm nhân bậc thấp, sẽ có một loại tư thế từ trên cao nhìn con kiến phía dưới.

Nhưng Liễu Tuyết Cầm lại hoàn toàn không có, lời nói chân thành, bình dị gần gũi, có thể đối xử ngang hàng với một phàm nhân như Lâm Thành.

Điều này chứng minh nàng chưa từng nhập thế, rất có thể lần đầu xuất môn.

- Khục khục!

Thanh niên tóc tím bên cạnh Liễu Tuyết Cầm liên tục ho khan hai tiếng, ý bảo nàng không nên cái gì hỏi cũng trả lời.

Liễu Tuyết Cầm cũng có trí tuệ hơn người, hé miệng cười khẽ, thần thức truyền âm:

- Phương sư huynh! Nhiệm vụ ra ngoài lần này của Tuyết Cầm, chính là ở nơi này chọn đệ tử mới, cũng cần thiết giao tiếp với những phàm nhân này.

- Liễu cô nương! Các người đến từ Băng Phách Tông?

Lâm Thành này há miệng lớn, có chút kinh ngạc.

- Đúng vậy! Lâm công tử có vấn đề gì hỏi?

Đôi mắt sáng của Liễu Tuyết Cầm lưu chuyển.

- Tại hạ chính là trưởng lão Tuyết Sơn phái, sắp tới sẽ phụ trách tiếp đón tiên sư đến từ Băng Tuyết Tiên Vực. Mà những năm trước, đều là tiên sư Băng Phách Môn đến Tuyết Sơn phái chọn đệ tử.

Lâm Thành kích động vô cùng.

- Ngươi là trưởng lão Tuyết Sơn phái? Trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh đây, bao gồm các môn phái võ học thế tục Tuyết Sơn phái, Hàn Tùng phái, đều tự ta phục trách đến chọn lọc đệ tử xuất sắc có thiên phú nổi bật.

Liễu Tuyết Cầm cười dài.

Sắc mặt Dương Phàm lộ ra vẻ cổ quái, không nghĩ tới chuyện còn trùng hợp như thế.

Sau đó, Lâm Thành đối với sáu người Liệu Tuyết cầm kính cẩn lễ phép, kính như thượng khách.

- Như vậy xin hỏi, Liễu trưởng lão khi nào đích thân tới Tuyết Sơn phái ta?

Lâm Thành chờ mong hỏi.

- Ừ! Sau khi Băng Phong Bạo này kết thúc, chúng ta sẽ ở nơi này khảo tra mấy ngày, đầu tiên sẽ đi Tuyết Sơn phái các người trước.

Liễu Tuyết Cầm lộ ra vẻ cười, hiển nhiên bởi vì chuyện trước đây, ấn tượng đối với Lâm Thành rất tốt, lòng cũng có cảm kích.

- Đa tạ Liễu cô nương.

Lâm Thành cúi đầu nói lời cảm tạ, trong thần sắc ngoại trừ kích động hy vọng ra, đặc biệt còn có một loại chờ mong.

Mấy người Dương Phàm, Lâm Thành, Liễu Tuyết Cầm, cũng nhau ngồi vào bàn trong lời nói có phần hòa hợp.

Chỉ là mỗi khi người thanh niên tóc tím họ Phương lên tiếng, đều ẩn chứa một loại kiêu căng, khiến người ta chán ghét.

Hoàn hảo, hắn dường như rất khinh thường hai người Dương Phàm và Lâm Thành, rất ít khi tham gia vào.

Dương Phàm nắm bắt được, thanh niên tóc tím họ Phương trong ánh mắt ẩn hiện một chút sát khí với Lâm Thành.

Hắn nhìn tình cảnh này trong mắt, thầm tự lưu ý.

Khi mấy người trò chuyện với nhau, đám người Kim Ma Đại Vương ngẫu nhiên nhìn về phía này mấy lần, bởi vì nguyên nhân kiêng kị sợ hãi đám người Liễu Tuyết Cầm nên không dám tiếp cận.

Băng Phong Bạo tàn phá bừa bãi khắp nơi suốt đêm, khi mãnh liệt nhất, có thể nhìn thấy tửu lâu cao lớn kiên cố đang kịch liệt lay động.

Vì để ngừa vạn nhất, cách một đoạn thời gian, Liễu Tuyết Cầm tăng thêm cấm chế trên vách tường Tuyết Sơn lâu.

Băng Phong Bạo mãnh liệt như thế, người tu tiên bình thường đều không thể chịu đựng được bao lâu.

Ngay cả Liễu Tuyết Cầm mới vào Kim Đan, một mình nàng phi hành bên ngoài, tự nhiên không vấn đề lớn nhưng muốn dẫn bốn năm người tu tiên bậc thấp, cũng có thể làm được, nhưng là cố hết sức.

Hơn nữa, một vùng bình nguyên bằng phẳng trong phạm vi bốn năm trăm dặm chung quanh Băng Vụ trấn, đây cũng chính là nguyên nhân nàng tìm Tuyết Sơn lâu tạm thời né tránh,

Băng Phong Bạo vẫn liên tục đến sáng hôm sau, mới chấm dứt.

Mắt thấy Liễu Tuyết Cầm muốn rời khỏi, Lâm Thành có chút lưu luyến không rời.

Dương Phàm xoay chuyển ánh mắt, cười dài hỏi:

- Xin hỏi Liễu cô nương! Lấy tư chất tu vi của Dương mỗ, có vào pháp nhãn tông môn và trở thành đệ tử tông phái không?

Một ý nghĩ linh quang chợt lóe, làm sao dùng một nhân vật hoàn toàn mới, tiến vào Tu Tiên giới cực Bắc.

Dương Phàm lặng yên bước lên bước đầu tiên.

Liễu Tuyết Cầm quan sát hắn mấy lần, lại cười nói:

- Luyện Khí hậu kỳ! Tư chất miễn cưỡng, tuổi hơn hai mươi, hơi có chút lớn, nhưng tổng thể mà nói, cũng là đủ tư cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.