Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

Chương 21




Nhạc Thính Phong vừa lên xe đã nghe thấy Nhạc phu nhân thốt ra câu đó, anh cảm thấy não anh thoáng cái to ra gấp đôi mất.

"Mẹ, con có phải con của mẹ không đấy?”

Nhạc phu nhân gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, đương nhiên là con của mẹ rồi, nhưng con thì con, lời thật vẫn phải nói.”

Nhạc Thính Phong thở hắt ra hai cái, nói: “Mẹ, ngừng đã, mẹ nói với con tại sao mẹ đến đây trước đã.”

Hai mắt của Nhạc phu nhân chớp chớp: “Mẹ…đến…du lịch.”

Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Mẹ, mẹ đừng có nói vớ vẩn nữa, ngoài dạo phố mua sắm, đánh bài, mẹ còn thích cái gì nữa? Cái thời tiết này mẹ không đi nghỉ mát mà lại đến cái nơi này để du lịch, mẹ coi con là đứa ngốc đấy à?”

“Mẹ đến đây du lịch thật, con không tin thì thôi.”

“Được, mẹ đi du lịch, vậy mẹ nói con nghe, Hạ Lan Tú Sắc ở đây làm gì?” Nhìn thấy Hạ Lan Tú Sắc Nhạc Thính Phong liền nghĩ ngay đến Hạ Lan Phương Niên.

“Con bé đó à, chiều hôm qua mẹ nó hẹn mẹ đi dạo phố, mẹ nhân tiện mua ít đồ đi du lịch luôn thế là mới đi cùng nhau, tiện mồm nói là định đến Cảnh Thành, thế là con bé cũng muốn đến đây một chuyến, mẹ nó liền giao nó cho mẹ.”

Nhạc Thính Phong khinh thường bĩu môi: “Thế mà cũng yên tâm được.”

“Con nói mẹ nghe, hôm nay mẹ ở đây chơi hết chỗ này, ngày mai chắc không còn gì đâu có thể quay về được rồi đấy.”

Nhạc phu nhân lập tức lắc đầu: “Về cái gì mà về, mẹ vừa mới đến, vất vả thế mà, hơn nữa…con nhìn cái dạng này của con xem, hèn đến thế là cùng, suốt ngày bị người ta đuổi đi, mẹ ở đây tốt xấu gì cũng có thể giúp con một chút đúng không nào?”

Nhạc Thính Phong bóp trán: “Mẹ, con không phải là bị đuổi ra được chưa? Hơn nữa trước đây con cũng chưa từng bị đuổi ra, hôm nay chỉ là vừa vặn bị cô ấy sai đi mua thuốc mà thôi, mẹ chỉ cần không làm gì, không nói gì, không cần đào hỗ bẫy con đã là giúp đỡ lớn nhất dành cho con rồi.”

“Nếu con lợi hại như thế thật, con cứ thử bắt lấy con bé đó xem nào.”

“Con…”

Nhạc phu nhân vẫy tay: “Được rồi con trai, lâu như thế mẹ cũng nhìn ra rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sức chiến đấu của tiểu yêu tinh đó, mẹ không chống được, con cũng chẳng đối kháng được đâu.”

Nhạc Thính Phong cười: “Nếu con bắt được cô ấy thật thì mẹ có đồng ý không?”

Nhạc phu nhân nghiêm túc nói: “Mẹ đồng ý hay không không quan trọng, con trai, điều mẹ muốn không phải là nhìn thấy con với cô bé ấy ân oán gút mắc gì, mẹ chỉ muốn thấy con thành gia lập thất, sống yên ổn qua ngày.”

Nhạc Thính Phong im lặng không nói gì, lái xe về khách sạn. Nhạc Thính Phong cầm túi thuốc xuống xe, Nhạc phu nhân theo sau.

Trước khi vào, Nhạc phu nhân cản anh lại: “Con trai, con chưa nghĩ kỹ thì đừng quyết định lung tung nếu không hại đời con gái nhà người ta đấy.”

Nhạc Thính Phong ngẩn ra, anh hiểu ý của Nhạc phu nhân, gật đầu: “Con biết rồi.”

Nhạc phu nhân cản anh lại: “Thôi được rồi, con xem cái bộ dạng của con kìa, hay là để mẹ vào đi tránh để con bị đuổi ra lần nữa.”

“Mẹ…”

“Mẹ cũng không có nói sai, con đi mua bữa sáng đi, giờ này rồi chắc con bé cũng chưa ăn gì đúng không?”

Nhạc Thính Phong nghĩ mẹ anh nói cũng đúng, Yến Thanh Ti giờ này vẫn chưa ăn gì, dạ dày của cô rất yếu thế nên mau mua cái gì đó để cô ăn mới phải.

Nhạc Thính Phong do dự một lát, rồi nhét túi thuốc vào tay Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân ấn hai lần chuông cửa, cửa phòng mở ra.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, động tác vò đầu của Yến Thanh Ti dừng lại, “Bác, sao bác lại đến đây thế?”

Nhạc phu nhân bĩu môi, vào phòng: “Đến để xem thằng con trai yêu quý của bác bị đá ra khỏi phòng.”

Yến Thanh Ti cười ha ha, đóng cửa phòng lại.

Nhạc phu nhân do dự một lúc rồi đưa thuốc cho Yến Thanh Ti, “Con gái uống ít cái này thôi, hai đứa…gì thì gì, cái đó… trước khi làm nhớ dùng biện pháp phòng tránh là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.