Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

Chương 200




A Kim lại tiếp tục vùi đầu vào áo Tư Nam, đầu lưỡi không an phận liếm láp phần bụng bằng phẳng.

“Còn như vậy em sẽ cường bạo anh!” Tư Nam nhỏ giọng uy hiếp, đồng thời đè hắn lại, không cho hắn làm loạn.

“Ô……” Thân mật gần gũi như thế này, muốn an phận rất là khó nha, nhưng chỉ cần qua được ngày mai thì cái gì cũng có thể làm rồi. Tuy rằng thân thể cẩu cẩu này không còn nữa, Tư Nam sẽ không vui, nhưng mình lại có thời gian bồi Tư Nam suốt ngày, chắc chắn em ấy sẽ vui vẻ trở lại! Cả người A Kim dụi vào hông Tư Nam, an tĩnh lại.

Tư Nam nhu nhu lông A Kim, không nói gì, chỉ lắng nghe âm thanh ở cách vách.

Cánh cửa ngầm giữa phòng đột nhiên mở ra, Tu và A Kha đi vào từ cánh cửa đó. Tư Nam nhìn tay A Kha bị Tu nắm chặt, khóe miệng không khỏi cười lên: “Sao đây? Hai người muốn cướp phòng của tôi à?”

Bộ dáng A Kim như xem kịch vui, ló đầu ra từ ổ chăn.

“Cái tên hôn mê kia giao cho cậu.” Tu nắm A Kha, đi tới.

“Được rồi!” Tư Nam nhướng mày “A Kim, chúng ta đi!”

A Kim nghe lời nhảy xuống, chờ Tư Nam bước xuống giường, còn quay lại nhìn cái giường một chút, cuối cùng thì người bị trói sẽ là A Kha hay là Tu nhỉ?

Tư Nam tiện tay cầm lấy áo khoác ở đầu giường, sau đó khinh thường dùng chân đá A Kim: “Đừng nhìn, đi!” Nói xong dẫn A Kim đi qua cánh cửa ngầm, hảo tâm đóng cửa lại.

Uông Phong Lân im lặng nằm trên giường. Tư Nam hé miệng nở nụ cười, từ trong túi áo lấy ra hai cái máy nghe lén nhỏ như nút áo, một cái đặt lên tường, một cái đặt lên điện thoại, ấn nút speakerphone. Tiếp theo thu dọn lại chỗ trống bên cạnh Uông Phong Lân, dựa vào đầu giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói với A Kim: “Lên đây! Xem ra A Kim thân yêu của em chỉ có thể đem chuyện phòng the của A Kha và Tu để làm giải trí trong đêm cuối cùng rồi!”

Đại cẩu cẩu ở trên giường cười gian, nằm lên người Tư Nam.

Từ trong điện thoại truyền đến âm thanh ở cách vách.

“Anh buông tay ra!” A Kha kêu.

“Em tốt nhất là đừng kêu, coi chừng bị lọt vào máy nghe lén của tư Nam đó!” âm thanh của Tu  .

Tư Nam cùng A Kim nhìn nhau cười.

“Anh mau buông tay ra!” A Kha lại bảo.

“Anh buông tay, em muốn đi đâu?” Tu ôn nhu hỏi.

“Ít nhất là không ở chung một phòng với anh.” Giọng A Kha nghe như thực sự sinh khí.

“Vậy em muốn cùng phòng với ai?” Tu hình như là đang cười.

“Anh mau mau buông tay ra!” A Kha vẫn kêu lên.

“Không có khả năng!” Âm thanh của Tu trở nên trầm thấp “Đối với em, cả đời này anh sẽ không buông tay!”

“Cái này là tỏ tình sao?” Tư Nam che miệng cười.

A Kim leo lên người Tư Nam, cọ cọ đầu vào ngực cậu, như vậy có thể nghe được tim Tư Nam đang đập, làm cho bản thân hắn rất yên tâm. Biết Tư Nam dùng nụ cười để che đi sự đau lòng khi mất A Kim, chỉ là hắn không biết mình nên an ủi Tư Nam như thế nào với bộ dạng cẩu cẩu này trong đêm cuối cùng của A Kim.

Tư Nam luồng tay vào trong bộ lông rậm rạp của A Kim, một tay kia đặt trên người Uông Phong Lân đang ngủ say.

Cách vách truyền đến âm thanh ái muội, nghe như là hai người đang hôn môi.

Tư Nam nhìn cẩu cẩu trong lòng, rồi lại nhìn Uông Phong Lân đang hôn mê nằm bên cạnh, cười yếu ớt một chút, ngón tay xoa nắn cổ A Kim: “Còn muốn nghe tiếp không?”

“Gâu gâu!” [Em nói thử xem?] đương nhiên là nếu nghe bọn tiếp tục ái muội, không biết bảo bối nhi của mình sẽ phát sinh thành cái dạng gì nhỉ, nhưng mà mình thực muốn biết ai sẽ bị đè lên giường a.

“Ha ha, em biết rồi!” Tư Nam cười “Nghe thêm một chút nữa, xem ai sẽ bị áp lên giường.”

Cẩu cẩu mãnh liệt gật đầu.

“Anh đang làm cái gì?” Giọng của A Kha đột nhiên truyền đến.

“Lâm đã nói cho anh biết giường này dùng như thế nào rồi.” Tu cười cười.

“Đồ biến thái? Đừng kéo tôi!” Âm thanh A Kha không còn cường ngạnh nữa, thậm chí còn mang theo chút nũng nịu bất đắc dĩ.

“Ha ha, xem ra vẫn là  Kha.” Tư Nam cười.

A Kim dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.

“Anh làm gì nữa đấy?” Vẫn là giọng của A Kha “Biến thái, buông ra! Anh dám đem…… A, không cần trói tay tôi lại……”

Tư Nam che miệng trợn mắt, nhìn cẩu cẩu cười một cách quỷ dị.

“Hỗn trướng, buông! Tu Đức Uy, anh dám làm như vậy với tôi, anh chết chắc rồi!” A Kha kêu to hơn “Anh là quỷ sao? Kéo chân tôi làm gì!”

“Anh sẽ không làm em bị thương!” Hơi thở Tu có chút gấp gáp.

“Biến thái thối tha chết tiệt, buông!” A Kha chắc là đang giảy dụa, một loạt tiếng động nói tiếp nhau, âm thanh mắng chửi của A Kha biến thành cầu xin “Không cần như vậy, xin anh, đừng mà……”

“Ân, em có biết là em rất mê người không hả?” Giọng của Tu, chắc có lẽ y đã biến thành sói rồi.

“Dừng tay lại!” Âm thanh A Kha có chút run rấy “Đừng nhìn nơi đó, anh làm gì?”

“Ai bảo em lại mê người đến như vậy?” Giọng của Tu, tiếp đến là một loạt âm thanh cởi quần áo.

Tư Nam đứng dậy, đem máy nghe lén tháo xuống: “Được rồi, còn nghe nữa thì mặt cũng không đủ dày đâu.”

A Kim nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười hai giờ. Tư Nam theo ánh mắt của A Kim nhìn qua, cũng sắp mười hai giờ rồi, miễn cưỡng cười cười, đi đến bên giường, đem A Kim ôm vào trong ngực: “Cứ như vậy đi, chúng ta chờ đến khi chuông điểm muời hai giờ.”

A Kim gật đầu, dựa vào thân thể ấm áp của Tư Nam. Rõ ràng không phải là sinh ly tử biệt, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác đó, nhìn hốc mắt Tư Nam hơi phiếm hồng, đầu lưỡi A Kim nhẹ nhàng liếm qua khóe mắt cậu.

Tư Nam gắt gao ôm cẩu cẩu: “Ngày mai, chúng ta sẽ có một bắt đầu mới.”

Phải, ngày mai là một bắt đầu mới. Cẩu cẩu ở trong lòng nghĩ.

Mấy phút cuối cùng trôi qua, mười hai giờ cũng đã qua, ngày mới cũng muốn đến. Nhưng A Kim vẫn còn tồn tại, hơi thở hổn hển, tham luyến mùi hương trên người Tư Nam, Uông Phong Lân vẫn như cũ, nằm yên trên giường không nhúc nhích.

Tư Nam kinh ngạc nhìn cẩu cẩu trong lòng, lại nhìn Uông Phong Lân đang nằm trên giường, tại sao lại như vậy? Đồng hồ trên tường vẫn chạy. Tư Nam nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chạy đúng giờ mà! Rồi lại rút điện thoại ra xem giờ lần nữa, cũng đúng vậy a! Tại sao vẫn chưa khôi phục lại?

“Gâu gâu?” [Làm sao vậy?] cẩu cẩu cũng không hiểu được, vô tội chớp mắt nhìn bảo bối nhi.

Tư Nam ôm cẩu cẩu, đối diện với ánh mắt của hắn, đột nhiên nghĩ đến: “Nga! Không phải là nửa đêm khôi phục lại, mà là hồi phục ở thời gian biến thành cẩu cẩu!”

“Ẳng?” [Hả?]

“Thì là vào ngày đó, A Kim đã chết vào sáng sớm, sau đó anh mới tiến vào trong thân thể A Kim, lúc đấy khoảng chín giờ mấy, vẫn chưa đến mười giờ.” Tư Nam nhớ đến buổi sáng hôm đó “Vì vậy, có lẽ là ngày mai anh mới khôi phục được?”

Chớp mắt, hẳn là như vậy đi? Đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tư Nam, ngón tay chọt chọt bả vai mình – bả vai A Kim, nước mắt lưng tròng nhìn mình, sau đó đem mình ôm thật chặt, mùi hương tự nhiên thơm ngát xông thẳng vào mũi, khi đó còn tưởng đó là một mĩ nữ xinh đẹp.

“Sao vậy?” Tư Nam thấy hắn giật mình, an ủi vỗ vỗ đầu hắn “Được rồi, cũng không tới mười giờ nữa! Chúng ta ngủ đi!”

“Ẳng!” [Hảo!] dụi đầu vào lòng Tư Nam, nhắm mắt lại, đây là đêm cuối cùng của Tư Nam và A Kim, khiến cho cả hai dựa sát vào nhau, cùng nhau trải qua giấc mơ ngọt ngào.

Tư Nam hảo hảo ôm A Kim, ánh mắt nhìn thân thể Uông Phong Lân đang ngủ say. Ngày mai, có phải sẽ được ôm thân thể kia vào giấc ngủ không nhỉ? Khóe miệng hiện lên tia mỉm cười, mình đang suy nghĩ cái gì vậy a? Dù sao thì cơ thể cũng không đồng dạng, lúc ôm A Kim ngủ, tựa hồ thực bình thường, nhưng nếu ôm anh ấy…… Không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ! Dù sao cái thân thể kia cường tráng hơn so với mình rất nhiều.

Tỉnh lại dưới ánh mặt trời, Tư Nam mở mắt, đối diện là đôi mắt đen thui của A Kim.

“Anh tỉnh sớm vậy?” Tư Nam hỏi.

Đại cẩu cẩu gật đầu, trèo lên ngực Tư Nam, đầu lưỡi thân mật liếm môi cậu. Về sau, anh muốn mỗi ngày em đều tỉnh dậy trong ngực anh!—Trong lòng Uông Phong Lân phát thệ.

Tư Nam cười đem cẩu cẩu đặt sang bên cạnh, sau đó ngồi dậy: “Em đi tắm, anh nằm thêm một lát đi!”

“Ẳng!” [Hảo!]

Tư Nam xoay người đi vào toilet. Cẩu cẩu tiếp tục nằm trên giường, nhìn thân thể của mình, thật hy vọng mình mau chóng khỏe lại, sau đó cùng em ấy vào trong toilet, chỉ tiếc là nếu hiện tại mình có lập tức khôi phục, sợ đi cũng không đi nổi. Chỉ có thể bất đắc dĩ nằm trên giường, nhìn cửa toilet đóng lại, nghe tiếng nước mơ hồ vang lên.

“Khấu khấu khấu” Có người gõ cửa.

Tư Nam ở trong toilet không thể nghe được, A Kim nhìn cửa, mình cũng đâu phải là cẩu canh cửa, mặc kệ!

Cửa bị đẩy ra, Phan Già tiến vào, bưng một mâm thức ăn: “Bữa sáng đến đây!” Nhìn cẩu cẩu đang nằm trên giường, lại nhìn Uông Phong Lân đang ngủ, lại nhìn cửa phòng tắm, lộ ra nụ cười mờ ám, giọng nhỏ đến mức không ai nghe thấy: “Ồ, này là chơi 3p sao?”

Cẩu cẩu trên giường nghe Phan Già hỏi câu cơ hồ bị khích thích đến nỗi xém ngã xuống giường.

“Ha ha, chờ Tư Nam ra, để cậu ấy ăn điểm tâm! Phòng cách vách chắc là không cần đâu ha.” Phan Già đặt thức ăn xuống, xoay người đi ra ngoài.

A Kim nhìn cánh cửa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thực phát mệt với cái ý nghĩ này của Phiên Gia muội muội, 3p? Có cần loạn đến vậy không?

“Ai ở bên trong?” Âm thanh của Tỉnh Thượng Đan xuất hiện ở cửa.

“Liên quan gì đến cô?” Phan Già lạnh nhạt đáp lại.

“Tôi nói rõ cho cô biết, tôi là vợ của Uông Phong Lân, đương nhiên là liên quan đến tôi!” Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng.

“Phải không? Cũng không biết là loại nào?” Phan Già bĩu môi “Đừng tự cho mình là đúng, Uông Phong Lân không có bị đui, cưới cô mới là chuyện lạ!”

“Mày nói cái gì?” Giọng của Tỉnh Thượng Đan bắt đầu phát điên.

A Kim nhảy xuống, đạp đạp cửa toilet, Tư Nam ở bên trong đã mặc quần áo.“Gâu gâu gâu!” [Tỉnh Thượng Đan đến đây!] chỉ tiếc là Tư Nam không biết hắn nói cái gì, chỉ mơ hồ hiểu được là có người đến.

“Có người đến?” Tư Nam nhăn mặt, xem ra mình nên trốn ở trong này, không nên đi ra ngoài “Chúng ta ở đây trốn một lát!”

Quả nhiên, nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.

“Cô đừng lảm nhảm nữa, quấy rầy đến Uông tổng, coi chừng chưa kịp vào cổng đã bị đạp ra khỏi cửa rồi.” Lời nói ác độc phát ra, Phan Già hừ một tiếng.

“Hừ, mày đừng có đắc ý, có giỏi thì thử xem.” Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, tiến vào phòng bệnh của Uông Phong Lân, sau đó đi đến bên giường, ngồi xuống, lầm bầm lầu bầu “Khi nào thì anh mới tỉnh lại a?”

“Ha ha, có cô ở đây, Uông tổng nhất định sẽ không tỉnh!” Phan Già quay người lại “Cô đi ra ngoài, tôi muốn truyền nước biển cho Uông tổng.”

“Gì?” Tỉnh Thượng Đan sửng sốt một chút “Tại sao phải tiêm?”

“Cô bị ngu à? Nếu trong lúc hôn mê mà tiêm sẽ bị hình thành cục máu đông,  cô hi vọng anh ta chết sớm vậy sao?” Phan Già hừ lạnh một tiếng.

“Truyền nước biển thôi mà, mắc gì muốn tao ra ngoài?” Tỉnh Thượng Đan trừng Phan Già.

“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy mặt của cô!” Phan Già phỉ nhổ, nói cứ như đúng rồi.

Tư Nam thật sự nhịn không được cười khẽ một tiếng

“Có người ở đây!” Tỉnh Thượng Đan đứng dậy đi về phía toilet.

“Uy……” Phan Già nhíu mày, vốn định đánh lạc hướng để cô ta không phát hiện ra Tư Nam, vậy mà cuối cùng cũng bị phát hiện!

Bất đắc dĩ, cũng không thể tiếp tục trốn trong toilet! Tư Nam vò đầu, ý bảo A Kim đi ra ngoài trước.

Vì thế một người một cẩu tiêu sái bước ra khỏi toilet.

“Đường, Đường, Đường Tư Nam?” Tỉnh Thượng Đan trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Nam “Không phải mày bị tai nạn xe, đang trọng thương sao?”

“Ồ, Sao cô biết tôi xảy ra chuyện nhỉ?” Tư Nam cười lạnh “Không lẻ là cô giở trò quỷ?”

“Mày nói bậy, tao không có?” Tỉnh Thượng Đan vội vàng biện bạch.

“Gâu gâu!” [Cút xa một chút!] vốn đối với Tỉnh Thượng Đan không có địch ý, nhưng sau khi biết được ả muốn thương tổn Tư Nam, hiện tại nhìn đến ả liền căm tức.

“Tôi không bị gì cả, hình như là ngoài ý muốn của cô, phải không?” Tư Nam mỉm cười “Làm Uông phu nhân, quan trọng vậy sao?”

“Đương nhiên, tao rất yêu anh ấy.” Tỉnh Thượng Đan hung hăng trừng Tư Nam, nam nhân này so với mình còn muốn xinh đẹp hơn, với lại, bị nổ như vậy phải banh xác rồi chứ, sao còn có thể đứng đó cười với mình một cách vô hại như vậy?

“Yêu?” Tư Nam không khỏi cười lạnh “Cho dù chỉ còn có hai tháng, cô cũng muốn cưới anh ấy? Ai, cô yêu anh ấy hay là yêu tiền của anh ấy vậy?”

“Chuyện này không liên quan đến mày!” Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng “Tao nhất định sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh ta.”

“Thì sao? Cô cũng không chiếm được anh ấy.” Tư Nam đi đến bên giường Uông Phong Lân, đặt tay lên vai hắn “Chuyện Phong Lân không muốn làm, không ai có thể ép anh ấy.”

“Tao có thể, tao làm được.” Tỉnh Thượng Đan rống to,“Anh ta không cưới tao đều là tại mày!”

“Ồ?” Tư Nam nghi hoặc nhìn ả.

“Mày nghĩ là ai cũng bị mù sao? Tao đã sớm nhìn ra, anh ta thích mày, cho nên mới không cưới tao! Trước khi mày xuất hiện, vô luận anh ta có chơi bừi thế nào, cũng không nói là không cưới tao! Là mày phá hỏng giấc mơ của tao.” Tỉnh Thượng Đan kêu gào như một mụ điên.

“Cho dù có tôi hay không, anh ấy đều không cưới cô!” Tư Nam hừ lạnh một tiếng, nói xong liền cúi đầu, in lên môi Uông Phong Lân một nụ hôn “Huống chi hiện tại, nam nhân này là của tôi!”

“Giỏi lắm chàng trai!” Phan Già lặng lẽ vươn ngón tay cái.

“Tại mày, là mày phá hoại hạnh phúc của tao!” Tỉnh Thượng Đan nổi điên lao về phía Tư Nam “Anh ta là của tao, là của tao! Tao có con với anh ta!”

“Nga?” Tư Nam bĩu môi,“Bộ cô nói có là có sao?”

“Đúng vậy! Đúng là như vậy!” Tỉnh Thượng Đan cũng điên lên rồi, không biết từ khi nào trong tay ả đã cầm một cao dao gọt hoa quả, hướng Tư Nam đâm thẳng.

“Cẩn thận!” Vài âm thanh đồng thời hô lêm.

Tư Nam chưa kịp tránh, dao đã hướng bụng cậu đâm tới. “Ẳng!” Một vệt máu xuất hiện, Tỉnh Thượng Đan chưa đâm được Tư Nam, bởi vì A Kim đã dùng mình chắn một dao này.

Ồ ồ — máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ ngực A Kim.

“A Kim!” Tư Nam ôm chặt thân thể A Kim, nước mắt bất giác tuôn xuống ào ào, máu đỏ vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm ngón tay trắng nhợt của Tư Nam, nhuộm đỏ bộ lông của A Kim, thấm cả vào áo Tư Nam.

“Buông tay!” Tỉnh Thượng Đan gào hét, lúc này hai tay ả đã bị A Kha chế trụ.

“Buông tay? Để cho cô đi hại người một lần nữa sao?” Tu hừ một tiếng “Phiên gia muội muội, cô mau đi tìm Lâm, xem có thể cứu được A Kim hay không!”

“Ô ~” Thật sự đau quá, thực sự xinh lỗi mày nhé, cẩu cẩu! Khoảnh khắc cuối cùng của mi lại phải chịu trọng thương nặng như vậy. A Kim hừ nhẹ, ngửa đầu liếm đi nước mắt trên mặt Tư Nam: “Gâu gâu gâu!” [Đừng khóc, anh không sao!]

Biết rõ, thời gian lập tức sẽ đến ngay, cho dù không chịu một dao này, A Kim cũng sẽ rời bỏ mình, nhưng mà, khi nhìn đến những vệt máu tươi ồ ạt chảy ra từ ngực A Kim, Tư Nam liền nhịn không được, nước mắt cứ thế mà chảy xuống: “A Kim, A Kim!”

“Gâu gâu!” [Đừng khóc nữa mà!] nhìn cặp mắt khóc đến hồng hồng, đại cẩu cẩu chỉ có thể vươn lưỡi liếm lên khóe mắt Tư Nam một lần nữa, mà vết thương đau đớn ở ngực không làm hắn đau bằng việc nhìn thấy người yêu mình khóc.

“A Kim, không sao, không sao, sẽ tốt ngay! Sẽ tốt ngay thôi!” Tư Nam vừa khóc vừa nhỏ giọng thì thầm, nhìn hắn đau đớn, giống như cả người mình cũng đang đau, gắt gao ôm chặt thân thể A Kim “Không đau nha, không đau!”

“Trời ạ” Lâm đi theo Phan Già xuất hiện ở cửa “Mới không để ý một chút, cư nhiên lại xảy ra đến mức này, Tư Nam, để tôi xem A Kim!”

“Ô!” A Kim nhắm hai mắt lại, thân thể liền xụi lơ trong lòng Tư Nam, không còn nhúc nhích được nữa.

Tư Nam như trước gắt gao ôm chặt A Kim, ngẩng đầu nhìn Lâm:“Tôi nghĩ, không cần nữa!”

“Tư Nam!” Uông Phong Lân từ trên giường ngồi dậy, cũng bất chấp mọi việc xảy ra xung quanh, dang hai tay ôm lấy Tư Nam và A Kim.

“Phong Lân!” Tỉnh Thượng Đan ngọt ngào kêu kêu.

“Hửm?” Uông Phong Lân lau đi nước mắt trên mặt Tư Nam “Không sao, đừng thương tâm, được không?”

Tư Nam nhìn hắn, gật đầu, nhưng vẫn không nhịn không được khóc nức nở, A Kim không cử động nằm đó, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, thấm đỏ áo của hai người.

Uông Phong Lân vỗ vỗ vai Tư Nam: “Giao cho anh.”

Tư Nam tín nhiệm gật đầu, ngẩng đầu, lau đi nước mắt.

Uông Phong Lân buông Tư Nam ra, quay đầu liếc Tỉnh Thượng Đan một cái: “Vốn tưởng cô cùng Từng Khải Ninh sẽ an an ổn ổn đi kết hôn, tôi còn tính đưa cho hai người một phần đại lễ! Nhưng hiện tại, không có khả năng rồi.”

“Phong Lân!” Tỉnh Thượng Đan ngọt ngào gọi “Em đã có con với anh!”

“Hừ hừ? Của tôi?” Uông Phong Lân cười lạnh “Cô nghĩ Từng Khải Ninh là anh em cùng cha khác mẹ của tôi, bởi vậy khi xét nghiệm AND, đứa nhỏ sẽ có quan hệ với tôi, đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô tính sai rồi. Ngay cả Từng Khải Ninh cũng không biết, nó không phải là con của ba tôi! Cho nên, con của cô, chả có quan hệ gì đến tôi cả.”

Tỉnh Thượng Đan trợn mắt há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.