Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 203: Rõ ràng




Cả ngày lười biếng

(Nhớ tới ai đó)

Phương lân hảo thổ

Đường Lạc vẫn đứng ở chỗ rẽ, vẫn nhìn cánh cửa kia, không biết là đang chờ cái gì, mãi cho đến khi nghe được tiếng cửa bị đá văng, hắn mới hoàn hồn, người lý trí luôn có thể kiểm soát lửa giận rất tốt, mà lửa giận trên gương mặt phía sau cánh cửa kia dường như hiện tại mới xuất hiện. Chiến tranh đã được châm ngòi, có đứng ở đây cũng vô ích, Đường Lạc xoay người bỏ đi, bóng lưng thoạt nhìn có chút cô đơn.

Bản thảo dĩ nhiên là không thể dùng, phải in lại, bản gốc được đưa tới ngày hôm sau đã không còn bài bình luận của Kỷ Thần Tu. Đường Lạc siết chặt bản gốc quan trọng ngang ngửa tính mạng của hắn, nhìn nó chằm chằm, trong lòng tràn đầy buồn phiền. Giống như Kỷ Thần Tu đã nói với hắn trước đó, cậu sẽ không giúp tạp chí của hắn viết bài nữa, sau này sẽ không nhìn thấy bài viết của Kỷ Thần Tu trên tạp chí của bọn họ nữa, giống như bị mất đi thứ gì. Đường Lạc vẫn luôn cẩn thận xem những bài viết mà Kỷ Thần Tu đã viết cho mấy kỳ tạp chí qua, lời văn giống như có thể tiến vào lòng người, thổi một luồng khí mới ân cần vây lấy trái tim người đọc, giống như một làn gió xuân. Hiện tại… đã không đọc được nữa. Ngoại trừ lửa giận đã tản đi cùng hối hận ra có thật là không còn gì khác không?

Hết giờ làm về nhà như cũ gặp được Kỷ Thần Tu, lúc này hai người đều ăn ý làm bộ như không thấy, buổi tối cũng không gặp được người kia ra ngoài đổ rác nữa, thật vất vả mới có được ngày nghỉ cũng không bị tiếng đập cửa quấy rầy, lúc ăn cơm cũng sẽ không có người ôm nồi mì gói có hai cái trứng gà từ cửa xông vào, càng không có người trắng trợn nằm vùi trên sofa chỉ huy Đường Lạc hắn chạy đông chạy tây.

Thế giới của Đường Lạc hoàn toàn trở về khoảng thời gian yên bình trước khi Kỷ Thần Tu đến, nhưng thói quen hình thành trong suốt mấy tháng qua đâu thể nói bỏ là bỏ, đã quen buổi tối lúc về nhà sẽ đứng dưới lầu một lúc, đã quen thức dậy đúng giờ dù là ngày nghỉ, đã quen lúc ăn cơm sẽ dọn phần của hai người ăn, đã quen chừa lại một khoảng trống rất lớn ở bên cạnh.

Đã không còn! Cái gì cũng không còn nữa? Tình cảm chính là từ từ trở nên sang tỏ, đặc biệt là khi Việt Hoành đến thăm, Đường Lạc mới hiểu được chuyện không thể xác định kia hóa ra là như vậy, cái cảm giác giống như trái tim bị móc ra hóa ra là vì thiếu đi một người, cái loại thói quen vô thức làm việc của hai người thì ra là do trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã khắc thêm một người. Càng không thể khống chế mà đi suy đoán xem đối phương đang làm cái gì, thì ra Kỷ Thần Tu cậu ở trong lòng Đường Lạc hắn đã không thể xóa sạch?

Việt Hoành đến vào một ngày có ánh nắng mặt trời, vừa cửa đổi giày rất lễ phép. Đường Lạc nhớ lại người kia từ trước đến nay đều là hấp tấp chạy vọt vào. Đường Lạc thừa nhận bản thân nghe được tiếng gõ cửa thì có một tia mừng rỡ, thời điểm cửa mở ra cảm thấy rất thất vọng. Miễn cưỡng cười với Việt Hoành, đến quầy rượu pha cà phê cho cậu ta. Việt Hoành rất lễ phép ngồi xuống sofa, hai chân rất tự nhiên bắt chéo lên nhau. Đường Lạc lại nhớ đến người kia từ trước đến nay đều là cả người làm ổ trên sofa, sau đó bắt đầu la hét, cà phê của cậu phải bỏ đường.

“Cà phê của em không cần bỏ đường, cảm ơn.” Việt Hoành ngồi trên sofa, hai tay chống dưới cằm, nhìn Đường Lạc không chớp mắt. Kỷ Thần Tu cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn hắn pha cà phê như vậy, cậu từ trước đến giờ đều tự động bật TV, ôm đồ ăn vặt từ phía dưới bàn trà lên, bắt đầu lục lọi như con chuột. Đường Lạc còn nhớ sau khi Kỷ Thần Tu từng than phiền rằng nhà hắn không có cái gì để ăn vặt, hắn mới bắt đầu định kỳ mua đồ ăn vặt. Đến nay dưới bàn trà đã chất thành một đống, bản thân thỉnh thoảng cũng có mở thử một gói, lúc nào ăn cũng thấy không ngon. Thứ khó ăn như vậy, không hiểu tại sao Kỷ Thần Tu lại thích cho được nữa?

Hai người hoàn toàn khác nhau, Đường Lạc nhìn Việt Hoành đang ngồi trên sofa mỉm cười với hắn, một người rất đẹp mắt, quần áo cậu ta mặc cũng do chính cậu ta thiết kế, bao giờ cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, buổi họp báo lần này làm tốt cỡ nào, từ những số liệu này, cộng với việc tạp chí của hắn xuất bản chỉ mới mấy ngày đã bán được không ít cũng có thể biết được. Đường Lạc đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc Kỷ Thần Tu đã bình luận những gì, thứ gây được tiếng vang lớn như vậy, cậu có thể đào ra được sai xót gì từ nó chứ?

Aishh… Cà phê được pha xong, tỏa hương thơm ngây ngất, Đường Lạc đưa cho Việt Hoành một tách, bản thân cũng ngồi xuống ở đầu kia của sofa, chừa ra một khoảng cách rất lớn ở giữa.

Việt Hoành như có điều suy nghĩ nhìn khoảng cách giữa hai người, “Anh có phải vẫn còn trách em không?”

Đường Lạc sửng sốt, ý thức được bản thân quả thật có hơi xa cách quá đáng, vội vàng giả vờ vô tình ngồi gần lại một chút, “Không phải… Kỷ Thần Tu mỗi lần tới đều chiếm một chỗ rất lớn, riết đã thành thói quen.”

Tsk… Hắn đang nói cái gì vậy trời? Đường Lạc siết chặt tay, lúng túng mỉm cười với Việt Hoành. Aishh… Cuộc sống bị đảo lộn còn chưa tính, nói thế nào cũng sẽ hình thành thói quen mà phải không.

“À!” Việt Hoành cúi đầu nhìn tách cà phê, bàn tay vô thức xoay tách cà phê. Đường Lạc còn nhớ Việt Hoành chỉ cần bắt đầu suy nghĩ sẽ xoay những thứ có thể xoay được trong tay. Cậu ta đang suy nghĩ cái gì mới được?

Mùi cà phê tràn ngập không khí giữa hai người, từ lúc tiếng “à” vang lên thì hai người liền không còn gì để nói. Đường Lạc không mở miệng hỏi tại sao Việt Hoành lại đến đây. Gần đây, mỗi ngày hắn chỉ biết lười biếng tựa vào ban công, có đôi khi lại ngẩng đầu nhìn tầng trên một chút, sau đó cười bản thân thái quá, phía trên vĩnh viễn cũng không thể nào nhảy ra một cái đầu lông lá được, bộ dáng tươi cười dưới ánh mặt trời khiến người ta không nói được lời nào cũng không thể nào xuất hiện nữa, hắn từng nghĩ đến, chỉ cần Kỷ Thần Tu có thể lên tiếng chào hỏi với hắn một lần nữa, có lẽ chỉ một cái mỉm cười, hắn cũng không ngại bản thân tiến một bước để giảng hòa trước. Suy nghĩ luôn luôn giỏi hơn hành động, cho nên Đường Lạc vẫn chỉ có thể tựa vào bao công uống cà phê, mà cái đầu lông lá kia vẫn không xuất hiện.

“Ngày mốt em có một show diễn, hy vọng anh sẽ đến, sau khi show diễn kết thúc sẽ có party ăn mừng.” Việt Hoành cách không khí tràn ngập mùi cà phê giữa hai người đưa qua một tấm thiệp mời in chữ vàng, “Hôm đó sẽ có rất nhiều đồng nghiệp của anh đến dự.”

“Tôi sẽ đi.” Đường Lạc tiếp nhận thiệp mời, đặt lên bàn trà, đồng nghiệp à! Đường Lạc không khỏi nhớ tới một người, người kia khẳng định cũng sẽ đi. Quên mất, mỗi ngành nghề đều có đối thủ cạnh tranh, mà đi trước hai người thường là những trận đấu đá khốc liệt nhất. Đối thủ của Đường Lạc vẫn rất ngoan cố mà đối đầu với hắn, hai người họ vẫn luôn ở trạng thái cạnh trang không đội trời chung. Mỗi khi Đường Lạc xuất hiện, người kia nhất định cũng sẽ xuất hiện. Mỗi khi bên này làm về chủ đề gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bên kia cũng sẽ làm về chủ đề đó. Đường Lạc đương nhiên sẽ dùng chiêu gậy ông đập lung ông, không biết từ khi nào lại trở thành đối thủ một mất một còn, dù sao thì trong ngành tạp chí thời trang ai cũng biết tòa soạn xx là đối thủ không đội trời chung với tòa soạn XX, nếu có tin nơi nào muốn hợp tác với một bên lọt đến tai bên còn lại, thì cứ ở đó mà đợi trò hay đi!

“Còn có việc này! Anh đã xem qua chưa?” Việt Hoành lấy một quyển tạp chí từ trong túi mà cậu ta mang đến ra, Đường Lạc chỉ cần nhìn trang bìa là đã biết là bút tích được xuất từ tòa soạn nào, không phải là người kia thì còn ai vào đây. Việt Hoành mỉm cười, lật tới trang in bài viết ở phía sau, “Tất cả khuyết điểm của em đều nằm ở bên trong, không chút khách khí chỉ ra tất cả, ngay cả em cũng vô cùng kinh ngạc, người viết bài này lại là một người ngoài ngành.”

Cái gì? Đường Lạc nhận lấy quyển tạp chí Việt Hoành đưa, thật sự… không ngờ cậu thật sự vẫn cho đăng. Trưng ra vẻ mặt không chịu khuất phục như vậy chính là tuyên thệ lời thề son sắt trước mặt hắn, cậu thật sự đã làm được rồi, lại còn chọn kẻ thù không đội trời chung của hắn.

“Thật ra thì… cậu ấy viết cũng không tệ, những vấn đề mà ngay cả trợ lý của em cũng không phát hiện, cậu ấy liếc mắt một cái liền nhận ra, em thấy cậu ấy đi chuyến này cũng không hẳn là bỡ ngỡ như chúng ta nghĩ.”

“Em suy nghĩ nhiều rồi, anh đã đọc qua bài viết này rồi, vốn là định đăng ở tạp chí của chúng tôi, nhưng tôi không đồng ý, Kỷ Thần Tu là chủ sở hữu bài viết này, cậu ấy chọn gửi đi đâu là chuyện của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy theo Ngải Thanh lâu như vậy, đi chuyến này cũng không bỡ ngỡ đâu.” Đường Lạc không nghĩ tới bản thân hắn sẽ biện hộ giúp Kỷ Thần Tu, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi quyển tạp chí kia, gần đây thực sự quá lười rồi, nếu không chuyện như vậy sao hắn lại không biết?

“Có lẽ vậy!” Việt Hoành lại bắt đầu xoay tách cà phê, “Em phải đi rồi.”

Việt Hoành đi về, để quyển tạp chí lại, Đường Lạc đóng cửa lại liền đi tìm bài bình luận ngày đó. Khó trách tại sao Ngải Thanh lại thay đổi cách nhìn về cậu, những bài bình luận sắc bén lại không chĩa mũi nhọn về người khác rất ít, con người bây giờ rất dễ bị kích thích mà, nhưng bài bình luận dưới ngòi bút của Kỷ Thần Tu lại rất tao nhã, nói là bài bình luận không bằng nói là một bài tản văn, trong đó luôn đúng lúc mà đưa ra những lời bình về khuyết điểm của đối tượng, sau đó kết hợp toàn bộ sẽ đưa ra được nguyên nhân dẫn đến khuyết điểm phân tích rất triệt để, cuối cùng tổng kết lại có khuyết điểm như vậy cũng là điều đương nhiên, bất kì ai cũng không thể chỉnh sửa, thiếu sót hoàn mỹ, là thiếu sót cũng rất hoàn mỹ. Giống như một bài tản văn, viết hoàn mỹ như vậy nhưng người viết lại không biết về thời trang.

Đường Lạc ném tạp chí trong tay, thật ra khi đó nếu chịu đọc qua, hắn thật sự sẽ cho đăng, nhưng… tại sao khi đó hắn lại phẫn nộ như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.