Sủng Tì Của Thiếu Gia

Chương 7




Nó đi từng bước tới chỗ hai con bạn, Trang và Trúc run run hỏi nhỏ nó;

-Sao vậy? – nghe được câu đó tự nhiên nó nói nhỏ vào tai 2 con bạnchỉ đủ để 2 con bạn nghe, nghe xong 2 con bạn nhăn mặt nhìn hắn, rồi ánh mắt hằng lên tí lửa, phải nói tụi hắn thấy thái độ như thế thì khá ngạc nhiên, Quân hỏi:

-Mày làm gì Thư à? – Hạo cũng chăm chú nhìn hắn, hắn lắc đầu, hắn thật sự đâu có làm gì nó đâu!, Thật ra nó tức là do không nói chuyện vs Lam được thôi, việc quan trọng của nó cứ lần lướt bị hắn phá vỡ. Tụi nó đi thẳng vào nhà, tụi hắn cũng bước theo, nó sau khi tắm rửa và thay đồ thì cũng bước xuống, hắn thì cũng thế, nó ngồi xuống sofa chung với 2 con bạn, hắn lên tiếng:

-Mấy cô cho tụi này ăn cái gì vào sáng nay? – tụi nó nghe xong thì đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn thẳng vào tụi hắn, cười một cách châm chọc nói:

-Tụi này không có biết nấu ăn! – Tụi hắn biết là tụi nó không biết nấu ăn nhưng ít nhất cũng chiên được cái trứng chứ! Thế là Quân nói:

-Thì ít nhất mấy cô cũng biết chiên trứng! – tụi hắn nhìn tụi nó nói, Trang liền lên tiếng nói:

-Không biết! – chỉ vs 2 từ, 2 từ thôi nhưng làm tụi hắn muốn ngã ngửa, chợt Hạo nói:

-Vậy mấy cô mua thức ăn đi! – Hạo đưa ra ý kiến của mình khiến tụi hắn ngật đầu đồng ý

-No! – Trúc phản bác ngay, thế là một cuộc chiến tranh nổ ra, 2 bên cứ đùn đẩy cho nhau không ai chịu đi, cuối cùng vì những lời nói rất thuyết phục của tụi nó khiến tụi hắn đành ngậm ngùi mà đi mua thức ăn! Tụi hắn chạy xe vừa ra khỏi cổng thì khoảng một lúc sau một chiếc xe ôtô màu trắng chạy vào ( cổng không khoá), tụi nó sau khi cho xe vào thì khoá cổng lại, xe không chạy vào gara mà tới cái mái hiên màu xanh, tụi nó ngồi xuống, 2 người trên chiếc xe ôtô màu trắng bước xuống, 2 người đó là Lam vs Jin. Chưa kịp để 2 người kia ngồi xuống nó đã hỏi:

-Sao? – Lam lắc đầu, Jin thì mặt buồn so thở dài, Lam lên tiếng khi đã ngồi xuống:

-Tên đó đã chuẩn bị trước, màn bảo vệ của máy tính thật sự khó xơi, em đã cố mở nhưng không được, em kêu anh Jin hack vào cũng không được, anh Jin đã đến tận nơi để mở cũng chả có ăn thua,em nghĩ màn bảo vệ này thật sự là do một người nào đó thật sự giỏi và am hiểu về máy tính tạo nên. – Lam nói một tràn, nó sau khi nghe thì hiểu rõ thì ra là chỉ mấy chuyện lặt vặt này mà Lam cũng làm như chuyện quan trọng, nó gật đầu như hiểu ý Lam rồi nói:

-Tụi chị sẽ lo, tụi em đừng lo! – Lam cũng gật đầu rồi nhìn Jin nói:

-Về thôi anh! – Jin đứng lên chào nó, Lam cũng chào nó rồi 2 người phóng xe một mạch về, nhưng mà lúc nãy tụi nó khoá cổng rồi, vậy là Jin chạy một cách nhanh nhất tống văng luôn cách cổng luôn, tụi nó bước ra thì thấy cái cảnh có 1 khuôn mặt nhăn nhó, tay sờ sờ cách cổng sắp rớt, còn người kia thì ánh mắt toé lửa, còn người nọ thì bỉnh thản như không có chuyện gì nhưng miệng thì nghiến răng kinh khủng. Tụi nó đi ra cầm cầm cánh cổng sắp rớt thì nó rớt xuống một cái ầm, tụi nó cười cười nhìn tụi hắn, tụi hắn tức muốn ói ra máu, mới đi có chút xíu mà tụi nó đã phá nhà rồi, tụi hắn bực dọc đi vào nhà, quăng thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống ghế, gương mặt hình sự khiến tụi nó sợ ( Giả thôi). Tụi nó ngồi đối diện tụi hắn, hắn để 2 tay lên bàn hỏi một cách “nhẹ nhàng”:

-Mấy cô làm cái gì mà hư cổng vậy hả? – hắn nhìn tụi nó, chỉ vs cái hình dáng nhỏ nhỏ đó mà làm cái gì được, vậy mà…………..vậy mà…………..cái cảnh cổng nó nằm một đóng ở ngoài đó. Nó nhìn hắn rồi nói:

-Tụi này không có làm! – Nghe thấy thế cả bọn nhìn nó, cứ nghĩ là nó nói nó làm chứ? Vậy mà nó nói không!

-Chứ ai làm? – hắn nhìn gương mặt vô tội của nó thì giận thêm

-Là bạn tôi làm! Nhưng thôi coi như là tôi làm đi nên tôi xin lỗi, ok? – Nghĩ sao nó xin lỗi người ta mà cái giọng nó cứ ở trên mây. Làm sao mà người ta chấp nhận chứ? Nó cũng chả có quan tâm hắn có chịu nhận lời xin lỗi mày không, nó chỉ muốn nghĩ cái cách và vào công ty vs một thân phận khác chứ không phải là chủ tịch của công ty, nếu nó mà làm anh nó vào công ty vs vai chủ tịch thì ông ta sẽ nghi ngờ mất! Nhìn nó đăm chiêu hắn cũng chẳng nói gì kêu người lại sửa cổng rồi lái xe đi đâu mất, Quân và Hạo cũng chẳng nói cái chi rồi cũng lái xe chạy đâu mất tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.