Sủng Tì Của Thiếu Gia

Chương 119




Sau mùng Sáu tháng Giêng, quan viên lớn nhỏ trong triều bắt đầu trắng trợn tố cáo Tô gia, thậm chí còn có người lôi cả những việc nhỏ như người hầu trong nhà họ Tô đi mua rau dưa của dân chúng mà không trả tiền, nhưng việc này vừa bị lật ra, người nhà họ Tô lại bị chụp mũ “dung túng nô tài làm chuyện xấu”, “quản lý người dưới không nghiêm”.

Giậu đổ bìm leo mà, huống chi còn vài người có ý định lấy lòng Trang gia, thế là chỉ một chốc lát, người nhà họ Tô trở thành tội ác ngập đầu, không có việc xấu nào không làm. Mà người nhà họ Trang, để tránh tị hiềm nên cũng luôn tránh đề cập đến việc này, nếu có người hỏi đến cũng chỉ nói chung chung kiểu như “Hoàng thượng sẽ tự có quyết định” để qua loa cho xong, sau thậm chí còn đóng cửa phủ không tiếp khách.

Trang Lạc Yên ở trong cung cũng nghe được một ít tin tức, nhớ tới một vị Thục quý phi đã từng đứng trên vị trí thật cao, nhận lấy thánh sủng đặc biệt của Hoàng đế mà nhìn hậu cung, nay đến cả một người như Yên quý tần cũng có thể châm chọc trắng trợn vài câu, thế mới biết, hai câu “vận mệnh vô thường, Đế vương vô tình” quả thật nên tin tưởng tuyệt đối. Thói đời vốn không công bằng với phụ nữ, họ cả đời bị buộc chặt với một người đàn ông, mà người đàn ông ấy lại có thể đùa bỡn với vô số đàn bà khác.

Có vài kẻ luôn giữ thái độ kẻ bề trên, trong mắt họ, tiểu thư hiền lành thì bảo thủ vô vị, những nữ nhân hồng trần thì thiếu thanh khiết; giai nhân thiếu đầu óc, sửu nhân(*) thì bẩn mắt người xem; gái giàu thì buông thả, gái nghèo bo bo co cóng tay chân; nữ tử nhiều chữ nghĩa thì kiểu cách kênh kiệu, nữ tử không có học lại thô thiển thiếu lễ nghĩa. Bọn họ luôn mong muốn người phụ nữ của mình một lòng yêu say đắm họ, còn bản thân họ thì đứng ở chỗ cao, soi mói từng người.

(*) Sửu nhân: Người có ngoại hình xấu xí.

Loại đàn ông này là đáng ghê tởm nhất, miệng thì luôn bắt bẻ săm soi đủ đường, trong khi chẳng có lấy một người con gái nào để mắt đến anh ta.

Dửng dưng đẩy cái bát trước mặt ra xa, Trang Lạc Yên nghe Phúc Bảo báo lại tin mới, trầm giọng: “Truyền lệnh xuống, nếu có ai trong cung chúng ta dám nghị luận chuyện của chủ tử thì đều phạt thật nặng.”

Phúc Bảo thấy sắc mặt nàng không được vui, cho rằng chủ tử lại nổi lòng thương người, vội vàng thưa vâng rồi thận trọng lui qua một bên, liếc nhìn bát canh cá chưa vơi đi bao nhiêu kia, nháy mắt với Vân Tịch một cái.

Vân Tịch khẽ lắc đầu với cậu ta, bước lại bưng bát canh cá đưa cho cung nữ đứng bên cạnh, ra hiệu nhưng người khác lui ra, mới lo lắng hỏi: “Nương nương, gần đây tâm tình nương nương không được tốt, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”

Trang Lạc Yên thở dài: “Nếu lần này Thục quý phi gặp chuyện, ai sẽ là người đắc ý nhất?”

Vân Tịch hơi chau mày: “Là… Hiền quý phi?”

“Đúng, nàng ta được lợi nhất,” Trang Lạc Yên nhón một viên mơ khô bỏ vào miệng, “Hoàng hậu dưới gối không có con, chỉ cần ngồi vững ở ngôi vị chính cung là đủ, ai được sủng ái không liên quan đến ta lắm, nhưng Hiền quý phi lại khác, mặc dù nàng ta không có thánh sủng, nhưng lại đang nuôi đại hoàng tử, chỉ cần Thục quý phi đổ, nàng sẽ chiếm được ngôi vị tôn quý thứ hai trong cung.”

Nghe đến đây, Vân Tịch nhìn Trang Lạc Yên, sắc mặt trầm xuống, nói: “Nếu sau này nàng ta có ý định đối phó với nương nương…” Không nói hết câu, nàng cắn răng, “Nương nương, xin thứ cho nô tì cả gan, không bằng ta tiên hạ thủ vi cường.”

Trang Lạc Yên trầm mặc một lát, đột nhiên cười thành tiếng: “Không cần nóng vội, Hoàng thượng là minh quân, yêu ghét rõ ràng, mặc dù Tô gia phạm tội nhưng cũng không can hệ đến Thục quý phi.” Lúc này, việc nàng cần làm là chờ, chứ không phải đi can dự vào mấy chuyện vô vị.

Nếu nàng đoán không sai, lấy tính cách của Hoàng đế, dù không có Tô gia cũng sẽ để Tô Nhụy Tử ngồi an ổn trên ghế quý phi, cho dù hắn đối xử với Thục quý phi không còn như xưa nữa thì nàng ấy vẫn sẽ tiếp tục mang danh nghĩa quý phi mà sống.

Có điều, không biết khi Tô Nhụy Tử đã mất đi tất cả, chỉ còn lại một cái danh “quý phi” trống rỗng, thì sẽ ra sao?

Sáng ngày Mười hai tháng Giêng, trận đại tuyết đã bắt đầu ngừng, ngói lưu ly trên những mái lầu của hoàng cung sáng lóe ánh vàng, đây cũng là lần đầu tiên sau năm mới Trang Lạc Yên nhìn thấy Thục quý phi, bởi vì nàng ta đang quỳ trước cửa cung Hi Hòa, còn Trang Lạc Yên đang tiễn Hoàng đế từ trong cung đi ra.

Thục quý phi ăn mặc rất đơn giản, trên mặt không thoa son phấn, vẻ đẹp khuynh thành ngày xưa nay đã hóa tiều tụy không sao tả được, mà Tô tu nghi vốn như cái đuôi sau lưng nàng nay lại không thấy bóng dáng, chỉ có một cung nữ Lăng Sa quỳ sau lưng Thục quý phi.

“Hoàng thượng!” Thục quý phi thấy Phong Cẩn đi ra, không để ý đến Trang Lạc Yên, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Hoàng đế, người đàn ông duy nhất trong sinh mạng mình, “Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng xử nhẹ cho đại ca thiếp.”

Trang Lạc Yên trầm mặc lui lại vài bước, đứng đó im lặng nhìn Hoàng đế, từ phía sau, nàng chỉ thấy được tấm lưng thẳng tắpà bước chân không hề ngừng lại.

Thấy Phong Cẩn lên ngự liễn, Trang Lạc Yên hơi cúi người: “Cung tiễn Hoàng thượng.”

Đội ngũ hộ tống Đế vương chậm rãi đi xa dần, Tô Nhụy Tử vẫn quỳ ở đó, đờ đẫn như một con rối đã mất đi sức sống, không đau đớn, không giận dữ, thậm chí ngay cả Trang Lạc Yên đứng cách đó vài bước cũng không thể tác động chút nào đến nàng.

Khóe môi Trang Lạc Yên khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ lẳng lặng quay người vịn tay Vân Tịch đi vào trong. Đối với người con gái tên Tô Nhụy Tử này, nàng có tán thưởng, có tiếc thương, cũng có không ưa. Nhưng phần “không ưa” ấy còn chưa đủ để cho nàng thờ ơ đứng xem loại chuyện cười lạnh lẽo này.

Nếu là do đàn ông vô tình, thì đàn bà cần gì làm nhau khó xử, nàng và Thục quý phi luôn đề phòng nhau, nhưng cả hai đều không đi quá giới hạn, nếu trong kiếp trước của nàng có một người như Thục quý phi, nhất định người ấy sẽ được hạnh phúc.

Một lúc lâu sau, các phi tần có phân vị từ thất phẩm trở lên đều đã đến cung Cảnh Ương thỉnh an, Trang Lạc Yên ngồi bên dưới Hiền quý phi, đối diện với nàng, vị trí thứ nhất là Thục quý phi, thứ hai là Nhu phi. Bốn người là bốn phi tần đang ở phân vị “phi” của hậu cung.

Hiền quý phi cười nhìn Thục quý phi: “Mấy ngày nay Thục quý phi gầy đi nhiều đấy.”

Thục quý phi cười châm chọc nhìn về phía Hiền quý phi: “Mấy ngày gần đây Hiền quý phi đúng là mỡ màng lên không ít nhỉ, mặt mày hồng hào như thế, là có chuyện gì vui chăng?”

Thục quý phi thường ngày thích nói chuyện kiểu giấu kim trong bông, hôm nay đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy khiến Hiền quý phi sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nói: “Không ngờ Thục quý phi nghỉ ngơi ở cung An Thanh mấy ngày, khí thế càng lúc càng cao đấy.”

“Cũng như nàng ngày càng mỡ màng lên thôi,” Thục quý phi nheo mắt nhìn Hiền quý phi, “Mấy ngày không gặp, Hiền quý phi lại ngày càng thích góp vui rồi nhỉ?”

Trang Lạc Yên và Nhu phi nghe nói thế đều cười cười, chẳng phải thích góp vui các nơi đó sao, như con gà mái trụi lông đẻ trứng vậy, làm người ta cảm thấy phiền toái và bực dọc.

Hiền quý phi sững lại một chốc rồi mới tức giận ra mặt, đang muốn nổi cáu thì Trang Lạc Yên đột nhiên lên tiếng: “Gần đây Hiền quý phi nương nương gặp được chuyện tốt sao, vui vẻ đến thế?”

Lời đã đến khóe miệng, Hiền quý phi vẫn đành nuốt ngược xuống bụng, miệng cười mà nụ cười không lên được đến mắt: “Chiêu phi muội muội nói đùa, bổn cung chỉ muốn quan tâm đến Thục quý phi một chút thôi.”

“Hiền quý phi quả là hiền đức.” Nhu phi nhướng mày nhìn Hiền quý phi, “Quan tâm bọn tỉ muội như vậy cơ đấy.” Dứt lời, còn quay sang liếc về phía Hoàng hậu một cái. Thật cho mình phong hào “Hiền” là có thể xưng hiền đức sao, một quý phi xưng “hiền”, vậy thì đặt Hoàng hậu vào đâu?

Hoàng hậu thản nhiên liếc nhìn Hiền quý phi, đặt lại tách trà lên bàn, động tác không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu Hiền quý phi không có việc gì thì có thể tới ngự hoa viên dạo chơi, nữ tử ấy mà, nên thả tâm một chút, lòng dạ mới có thể rộng rãi.”

Hiền phi cứng mặt thưa phải, sau đó không dám lên tiếng nữa.

Đám người thỉnh an xong liền quay về, đi ra cửa chính, chợt thấy một tên thái giám chạy vội tới, trên mặt hoảng loạn, Trang Lạc Yên thấy y trông khá quen, hình như ra người phục vụ bên cạnh Thục quý phi.

“Nương nương, chuyện không ổn rồi, tiểu Tô đại nhân bị Hoàng thượng xử bảy ngày sau chém đầu, ngay cả Tô đại nhân cũng bị nhốt vào thiên lao, trọn đời không được thả ra.” Thái giám áo lam quỳ phịch xuống trước mặt Thục quý phi.

“Cái gì?!” Thục quý phi chao đảo cả người, dựa vào Lăng Sa mới đứng vững được, “Những người khác, những người khác có tội sao?”

Thái giám liếc nhìn Tô tu nghi lẩn trong đám người, khẽ nói: “Những người khác không sao ạ, chỉ có hai vị đại nhân bị kết tội.”

Thục quý phi ngơ ngẩn, sau đó bất ngờ cười lên: “Hay, hay lắm!” Vừa nói xong mấy chữ, liền hôn mê bất tỉnh. Các phi tần khác đều lùi lại một chút, như thể sợ đứng gần cũng sẽ bị vạ lây.

Trang Lạc Yên đưa mắt nhìn Tô tu nghi đang vội tránh người, bình tĩnh chứng kiến Thục quý phi được cung nữ thái giám vội vã đỡ đi, cười nhạo: “Tô tu nghi sao không đi theo nhìn xem thế nào, nàng và Thục quý phi là chỗ tỉ muội thân thiết, không nhìn xem thái ý chẩn bệnh thì yên tâm sao được?”

Lập tức, tầm mắt của mọi người ở đây đều dồn vào Tô tu nghi, nhìn nàng ta tái nhợt mặt mày, ai nấy đều tỏ vẻ châm chọc.

Trang Lạc Yên cười nhạt một tiếng, lên kiệu, rời khỏi cổng cung Cảnh Ương trong tiếng cung tiễn của đám người.

“Hoàng hậu nương nương, nay nhà mẹ đẻ của Thục quý phi đã gặp chuyện, sau này có lẽ nàng ta sẽ không còn vinh quang như ngày xưa nữa.” Hòa Ngọc cảm khái, lại có thấy hả hê khi người gặp họa, “Có điều hôm nay nhìn sắc mặt Hiền quý phi cũng thấy khó coi.”

“Hiền quý phi đương nhiên vui vẻ nhất rồi, chỉ tiếc nàng ta đã quên mất một điều, đại hoàng tử nuôi trong cung nàng ta nhưng không ghi dưới danh nghĩa nàng ta,” Hoàng hậu thở dài, dường như hơi tiếc nuối nói, “Hôm nay là Thục quý phi, không biết liệu ngày mai bổn cung có phải cũng như vậy?”

“Nương nương,” Hòa Ngọc nghe vậy vội nói, “Người và Hoàng thượng nhiều năm tình cảm, Hoàng thượng nhất định sẽ không vô tình như vậy.”

Hoàng hậu cười tự giễu: “Dĩ vãng Hoàng thượng sủng ái Thục quý phi còn ít sao?” Vuốt nhẹ tách trà trong tay, nàng thấp giọng thì thào, “Chút tình cảm giữa bổn cung và Hoàng thượng, chỉ e cũng đã tiêu mòn sạch rồi.”

Nàng đi đến bên cửa, nhìn mái ngói lưu ly phản chiếu ánh nắng bên ngoài, không nhịn được lại nheo nheo đôi mắt đã cay sè.

Vừa qua buổi trưa, Phong Cẩn dùng bữa xong, nghe Cao Đức Trung báo lại, Thục quý phi cầu kiến, hắn nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không gặp!”

Cao Đức Trung theo lời lui ra, đến ngoài cửa điện, nhìn Thục quý phi đang quỳ trên đất, ông khuyên: “Quý phi nương nương, lúc này Hoàng thượng đang bộn bề nhiều việc, người vẫn nên về đi thôi.”

Thục quý phi nhìn ông ta một cái, sau đó dập đầu thật mạnh lên nền gạch vàng sáng chói: “Hoàng thượng, cầu người gặp thiếp một lần!” Nói xong lại dập đầu.

Nghe tiếng dập đầu nặng nề vang lên, Cao Đức Trung không nỡ nhìn, chỉ đành lùi vào trong điện, vào đến sau cửa vẫn nghe thấy từng tiếng “bịch, bịch” vọng tới.

Lần thứ hai đến bên cạnh Hoàng đế, Cao Đức Trung im lặng đứng một chỗ.

Sau đó, cả căn phòng rơi vào trong tĩnh lặng, chỉ có một âm thanh duy nhất văng vẳng bên tai, đó là những lời cầu khẩn của Thục quý phi.

Tiếng sau khẽ hơn tiếng trước, tiếng sau tuyệt vọng hơn tiếng trước

***

“Nương nương, Thục quý phi nương nương tới.” Thính Trúc vội vã đi vào, thấy Trang Lạc Yên đang đọc sách bèn hạ giọng xuống, “Giờ Thục quý phi đang ngồi chờ ở chính điện ạ, nô tì nói người còn đang ngủ, nhưng Thục quý phi không chịu đi.”

Vân Tịch nhíu mày, lo lắng nhìn Trang Lạc Yên: “Nương nương, không lẽ Thục quý phi vì chuyện của người nhà mà đến đây?” Trước đó nương nương và Thục quý phi chưa hề lui tới với nhau.

Trang Lạc Yên đặt sách xuống, nhướng mày: “Ngoại trừ điều này thì còn có lý do gì nữa. Ngày trước có thấy nàng ta đặt chân đến cung Hi Hòa của chúng ta đâu, ra gặp một lát vậy.”

“Hay để nô tì trang điểm cho người trước?” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên ăn mặc giản đơn, trên tóc chỉ cài hai cây trâm bạch ngọc bèn ướm hỏi, “Không biết Thục quý phi muốn gì đây.”

“Không cần,” Trang Lạc Yên ấn thái dương, nhận bình nước nóng ủ tay Thính Trúc đưa lên, “Thế là được rồi.”

Trong chính điện cung Hi Hòa, Thục quý phi ngồi trên ghế chạm hoa, nhìn những vật bài trí quanh đó, lộ vẻ tiều tụy võ vàng. Nàng không còn tâm trạng thưởng thức trà mới được dâng lên, chỉ ngồi dựa lưng ghế, lặng lẽ nhìn ra cửa. Đến nước phải tới đây cầu giúp đỡ, thật sự đã không còn hi vọng gì, nàng chẳng qua chỉ không muốn buông tay, đánh liều một phen mà thôi.

Hoàng thượng không muốn gặp nàng, ngay cả Hoàng hậu cũng bày ra một vẻ “hậu cung không được tham chính”, trong cung còn ai có thể gặp Hoàng thượng? Chỉ có Trang Lạc Yên thôi. Nàng cười một tiếng chua xót, thật không ngờ mình cũng có lúc rơi vào tình trạng này. Một Thục quý phi nương nương từng được sủng ái vượt trội khắp hậu cung, nay lại phải khép nép nhũn nhặn đi nhờ một phi, chỉ ngày mai thôi, chuyện đáng cười này sẽ truyền khắp cung.

Nhưng nàng đâu còn biện pháp nào khác, nếu phụ thân và huynh trưởng có chuyện gì, mẫu thân với đệ đệ bé bỏng của nàng sẽ ra sao, những thúc bá trước đây luôn lệ thuộc vào phụ thân nay chỉ muốn chối bỏ sạch sẽ, nào còn ai nguyện ý đứng ra xin giùm, ngay cả ả Tô Văn Thiến không có đầu óc kia, hiện giờ cũng không muốn xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Lúc này đây, nàng đã thông thấu hơn bao giờ hết, Hoàng thượng vô tình nàng sớm biết rồi, chỉ không ngờ rằng, Hoàng thượng có thể vô tình đến nước này. Nhiều năm hầu hạ người như vậy, dù là không có công cũng cống hiến sức, nhưng khi người thẩm vấn phụ thân và huynh trưởng nàng, có từng bận tâm đến nàng một khắc?

Đợi thật lâu không thấy Trang Lạc Yên xuất hiện, Thục quý phi nhìn cung nữ hầu trà bên cạnh: “Nương nương các ngươi vẫn đang nghỉ à?”

Giờ chưa tới bữa trưa, bữa sáng mới qua một canh giờ, chỉ e lúc này ngủ là giả, không muốn gặp nàng mới là thật.

“Thục quý phi nương nương thứ tội, nô tì không biết ạ.” Cung nữ thi lễ, nhỏ giọng lễ phép trả lời.

Thục quý phi cười nhạt, nâng tách trà còn ấm lên, nhìn hoa văn quả nho màu xanh trên đó, bỗng nhiên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Trang Lạc Yên, nếu giờ đây nàng cũng mang trong mình một đứa con, có lẽ đã không thê thảm như vậy.

“Chiêu phi nương nương tới.”

Thục quý phi hơi bất ngờ quay đầu nhìn ra, thấy Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ đi vào, đối phương mặc bộ váy rộng, giản dị như một tài nhân thông thường chứ không phải một sủng phi, hiển nhiên là chưa kịp thay y phục đã vội ra đây.

“Đặt đầu là ngủ, không biết quý phi nương nương tới, xin quý phi nương nương thứ tội.” Trang Lạc Yên hơi nhún gối, tất nhiên sẽ không thực sự quỳ xuống.

Thục quý phi nói: “Chiêu phi không cần đa lễ, là do bổn cung làm phiền nàng.” Đợi Trang Lạc Yên ngồi xuống, nàng mới nói tiếp, “Hôm nay bổn cung tới đây là có chuyện muốn nhờ, xin Chiêu phi hay giúp một tay.”

Không ngờ một người luôn uyển chuyển hàm súc như Thục quý phi lại nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề như vậy, Trang Lạc Yên sửng sốt hồi lâu mới nói: “Quý phi nương nương quá lời, nếu là chuyện ngay cả người cũng không làm được thì tần thiếp đâu có khả năng hỗ trợ được gì, quý phi nương nương xin đừng nói đùa.”

“Ta cũng đoán trước nàng sẽ nói vậy,” Sắc mặt Thục quý phi đã bình thản như nước, nhưng Trang Lạc Yên nhìn, vẫn nghĩ dường như nàng ấy đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

“Từ khi nàng phục sủng, ta vẫn cảm thấy người như nàng chẳng qua chỉ khiến Hoàng thượng tò mò đôi chút, nhưng gần hai năm đã trôi qua, không ít người thất sủng, thậm chí mất mạng, nàng lại từ một uyển nghi nho nhỏ trở thành Chiêu phi.” Thục quý phi cười chua chát, “Thậm chí ngay cả ta cũng không còn được sủng ái như xưa, Hoàng thượng tới cung của nàng lại ngày càng chuyên cần, không những thế, còn vì đứa nhỏ trong bụng nàng mà sắp xếp không ít người bảo vệ, không biết đã thay nàng cản bao lần tính toán hung hiểm của người khác.”

Trang Lạc Yên nghe những lời từ đáy lòng này, nghĩ Thục quý phi không phải đến nhờ mình mà là đến để trút hết nỗi lòng, có điều nghe nàng ta nói về những điều này bằng giọng nói bằng phẳng bình tĩnh, người nghe lại cảm thấy cô quạnh và trống rỗng làm sao.

“Quý phi nương nương nói quá lời rồi,” Nụ cười trên mặt Trang Lạc Yên nhạt dần đi, “Quý phi nương nương làm sao biết được, tần thiếp cũng từng hâm mộ người bao nhiêu? Khi tần thiếp vào cung còn chưa tròn mười bảy, được Hoàng thượng sủng ái mấy ngày, lại cho là Hoàng thượng hiểu được tấm lòng thiếp, liền mừng đến quên mất mình là ai, sau mới biết được, Hoàng thượng chẳng qua chỉ tò mò muốn nếm thử điều mới mẻ như thiếp mà thôi.”

“Khi đó tần thiếp luôn nhìn Hoàng thượng yêu chiều người, lòng liền khao khát, chỉ cần Hoàng thượng đối xử với thiếp tốt bằng phân nửa người, tần thiếp đã hạnh phúc lắm rồi.” Trang Lạc Yên cũng cười khổ một tiếng, “Sau đó, tần thiếp học được cách giấu đi tình cảm, Hoàng thượng dần dần chú ý tới thiếp hơn, thế nhưng mỗi khi đêm về vẫn luôn sợ hãi, sợ khi Hoàng thượng không còn sủng ái thiếp nữa, tần thiếp biết phải làm sao?”

Thục quý phi lặng đi một lát, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, miệng cười mà nước mắt cứ lăn dài: “Thì ra là thế, thì ra là thế, thảo nào, hồi ấy đích nữ duy nhất của họ Trang lại vào cung, thì ra là vì nguyên nhân này.” Nàng nhìn Trang Lạc Yên, ánh mắt có tiếc thương, có xót xa, “Đã vào loại địa phương này, hi vọng nàng sẽ không có một ngày phải hối hận.”

Thục quý phi nhìn người trước mặt mình, gần như không tin nổi, sao lại có một người ngốc nghếch đến mức vào cung vì Hoàng đế, nếu được gả cho một người bình thường, nàng ta sẽ thành người vợ danh chính ngôn thuận, sẽ được đứng đầu hậu viện, cần gì phải vì một người đàn ông mình nhìn không thấu mà tự đày bản thân đến loại địa phương này?

Hồi trước thế lực của Tô gia quá yếu, một tiểu thư học vũ đạo từ nhỏ là nàng bị đưa vào cung, dùng hết thủ đoạn giành được sủng ái của Hoàng đế, sau đó không tự chủ được, coi người đàn ông ấy thành chiếc bè cứu sinh của mình, rốt cuộc là lúc nào liền hết hi vọng? Là từ sau khi Trang Lạc Yên ngày càng được sủng ái, sau khi Trang Lạc Yên có thai, hay là, đến bây giờ còn chưa hết hi vọng?

Hai người bọn họ, ai đáng thương hơn? Có thể kẻ thua cuộc là nàng thật đáng thương, nhưng nàng liệu có phải là ngày mai của Trang Lạc Yên, ai biết được, mà nàng thì không còn hứng thú để biết.

Ngoài cửa chính điện, Phong Cẩn chắp tay sau lưng đứng đó, phía sau hắn là mấy cung nữ thái giám đang quỳ, những người này đã lạnh run, họ đâu có muốn nghe chuyện riêng của các phi tần với nhau, nhưng lúc này ai cũng không dám động đậy, chỉ cầu mong về sau Hoàng thượng nhớ tới, sẽ không muốn lấy đầu bọn họ.

“Nếu như không mong muốn quá nhiều, sẽ rất dễ dàng thỏa mãn, cũng sẽ không hối hận.” Trang Lạc Yên trầm mặc chốc lát rồi nói, “Ngày ấy vào cung, vốn chỉ mo được gần Hoàng thượng hơn một chút, hôm nay… đã là ân huệ trời xanh ban cho ta rồi.”

Đây là lần đầu tiên Trang Lạc Yên xưng “ta” trước mặt Thục quý phi, Thục quý phi lại không so đo với nàng, chỉ nhìn vào đôi mắt ẩn sâu bao tình ý miên man, cười một tiếng cay đắng. Mặc dù chỉ là một phi tần, nàng cũng là một con người, cũng sẽ ao ước ngày càng nhiều. Nàng nghĩ Hoàng thượng tốt với nàng, nghĩ Hoàng thượng thật sự dành cho nàng chút chân tình, chẳng lẽ đây cũng chỉ là hi vọng xa vời, trời xanh sao bất công với con gái như thế?!

“Mà thôi, nàng coi như hôm nay bổn cung chưa tới.” Thục quý phi đứng lên, nàng biết người này sẽ không đi cầu xin Hoàng thượng giúp nàng, mà nàng cũng không thể chân chính cầu khẩn nàng ta được.

Trang Lạc Yên thấy Thục quý phi đứng lên, cũng chầm chậm đứng lên theo, chần chừ một lát mới nói: “Quý phi nương nương, đi thong thả.”

Thục quý phi quay đầu nhìn Trang Lạc Yên, hơi nhấc cằm lên, tựa như đã khôi phục dáng dấp cao ngạo quý phái mà sâu sắc ngày xưa, quay người ra cửa.

Trang Lạc Yên lặng lẽ nhìn theo bóng nàng khuất dần, thở dài một hơi. Có lẽ hồi ấy Tô thị lang cố tình khống cáo đại ca nàng đã khiến Hoàng đế không thích rồi. Người của Tô gia, ỷ vào Thục quý phi để làm quá nhiều điều ác, việc này có lẽ Hoàng đế cũng biết rất rõ nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói, lại chọn đúng dịp đầu năm để trừng trị, ra tay không hề có nửa phần lưu tình, ngay cả Thục quý phi mấy lần cầu kiến cũng không thèm gặp, chẳng lẽ, Hoàng đế đã không còn muốn nâng đỡ một Thục quý phi cao ngạo hơn người nữa rồi?

Trang Lạc Yên đột nhiên biến sắc, quay đầu nhìn về phía Vân Tịch, hạ giọng thì thào vào tai nàng ta: “Tìm biện pháp đi thăm hỏi một chút về Triệu gia.” Nàng nghi ngờ, Hoàng đế đã muốn động đến Triệu gia rồi.

Ra khỏi đại điện, phát hiện sắc mặt cung nữ canh cửa có vẻ là lạ, Trang Lạc Yên thầm hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nàng vịn tay Vân Tịch, hơi mỉm cười.

Xem ra, Hoàng đế vừa tới đây, dạo này hắn có thói quen không cho người truyền báo, những lời vừa rồi chẳng biết đã nghe được bao nhiêu?

Trong ngự thư phòng, Phong Cẩn cầm một bản tấu chương, nhìn vài cái rồi buông xuống: “Cao Đức Trung, trẫm nhớ mẫu thân Chiêu phi cũng xuất thân danh môn?”

Cao Đức Trung ngẩn ra, vội đáp: “Bẩm Hoàng thượng, việc đó nô tài không biết ạ.”

Phong Cẩn gật đầu, phân vân một lát mới nói: “Mấy ngày nữa cho mời Trang phu nhân vào cung gặp Chiêu phi một lần, đợi sau khi Chiêu phi sinh hạ hoàng tử, tấn phong Trang thái thái làm nhất phẩm phu nhân đi.”

Cao Đức Trung yên lặng ghi nhớ, trong lòng biết Hoàng thượng làm vậy là muốn cất nhắc Chiêu phi nương nương, nếu không, bằng vào phẩm cấp của Trang đại nhân, Trang thái thái sao có thể được phong nhất phẩm cáo mệnh?

“Phát tấu chương này đi đi,” Đẩy mấy tấu chương màu đỏ sang một bên, Phong Cẩn nói tiếp, “Sau này nếu có người nhân cơ hội hỏi thăm ngươi, cứ nói vì trong triều có vài quan viên ức hiếp bách tính, tâm trạng của trẫm không được tốt.”

Người của Tô gia đã bị xử lý, Hoàng thượng còn nhắc tới “vài quan viên”… Cao Đức Trung giật thót tim, vội gục đầu thưa: “Nô tài nhớ ạ.” Hoàng thượng rốt cuộc muốn ra tay thanh toán toàn bộ sao?

Cao Đức Trung lập tức nghĩ tới Triệu gia của Hoàng hậu nương nương cùng với Diệp gia sau lưng Thái hậu, mấy năm nay Diệp gia đã bị chèn ép nên yếu thế rồi, không còn là nhân tố quan trọng nữa. Duy nhất có khả năng, chính là Triệu gia.

Xem ra, hậu cung trong tương lai chính là địa bàn của Chiêu phi rồi.

***

Trong cơn mưa đầu tiên của năm mới, Thục quý phi cầm ô bước trên con đường lát đá, không nhìn đám phi tần và cung nữ thái giám muốn tránh mặt mình nhưng lại vẫn phải hành lễ chào, bước từng bước về phía đội hộ tống Đế vương.

Phía sau nàng, không còn là một đoàn cung nữ thái giám dài dằng dặc, chỉ còn duy nhất Lăng Sa, người năm ấy cùng vào cung để hầu hạ nàng. Con đường này nàng đã đi qua không biết bao lần, thủa ấy nàng còn là người con gái được Hoàng thượng sủng ái nhất, luôn cùng Hoàng thượng đi qua mọi nẻo đường, bỏ lại sau lưng ánh nhìn ghen ghét và ước ao của đám đàn bà trong cung.

Mưa càng lúc càng lớn, Thục quý phi ngẩng đầu, thấy bức họa mĩ nhân đuổi bướm trên ô dần trở nên ảm đạm, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Lăng Sa, chiếc ô này Hoàng thượng ban thưởng dịp nào?”

“Nương nương, người quên sao, chiếc ô đó là do Hoàng thượng tự tay đưa cho người trong một lần người trở về từ cung Kiền Chính hai năm trước,” Lăng Sa nhìn thấy ngự giá của Hoàng đế ngày càng gần, hạ giọng khẽ đáp, “Sau này người vẫn tiếc, chỉ đặt đó không nỡ dùng.”

Khóe miệng Thục quý phi cong cong, nhấc chân đi tới giữa hai hòn non bộ, đây là con đường Hoàng đế nhất định sẽ qua.

Cao Đức Trung thấy Thục quý phi đứng sững phía trước, không có ý định tránh đi, chỉ đành cho người dừng lại, quay đầu nói với Phong Cẩn đang ngồi trong kiệu: “Bẩm Hoàng thượng, Thục quý phi nương nương cầu kiến ạ.”

Màn che màu vàng bị nhẹ nhàng kéo lên, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Phong Cẩn, hắn nhìn nữ tử áo xanh đứng trong màn mưa, lẳng lặng nhìn mình.

Bàn tay nắm cán ô của Thục quý phi hơi giật nhẹ, cẩn thận đặt ô xuống cạnh chân, để mặc nước mưa xối rửa khắp gương mặt đẹp như vẽ, nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngạo ấy, chầm chậm quỳ xuống.

Cả con đường vắng lặng tột cùng, không ai lên tiếng, không ai động đậy, tất cả bình thản nhìn nữ tử từng được sủng ái không ai sánh kịp, phảng phất như đang nhìn một người không liên quan đến mình.

“Mưa lớn, khanh về đi.” Đuôi mày Phong Cẩn thoáng động đậy, thở dài một hơi rồi nói, “Ý chỉ của trẫm đã hạ, tuyệt không thay đổi.”

“Hoàng thượng có còn nhớ, ngày ấy, ở chính nơi này, người cũng từng nói, nhất định sẽ đối xử với thiếp như lúc ban đầu.” Thục quý phi nhấc cằm, cười nhìn Phong Cẩn, “Lời Hoàng thượng từng nói, liệu có là ‘một lời đáng giá ngàn vàng’ chăng?”

Phong Cẩn lẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau mới đáp: “Trẫm đối xử với khanh vẫn như xưa.”

Nghe được lời này, Thục quý phi cười cười mà nước mắt ứa ra, nàng che mắt chậm rãi đứng lên, lần đầu dùng tư thế ngang hàng để nhìn thẳng vào mắt Phong Cẩn: “Má hồng chưa phai, tình đã dứt, Hoàng thượng đúng là chưa từng thay đổi, là do thiếp cầu quá nhiều, cầu không được lòng chẳng yên.” Nói xong, nàng đột nhiên cất cao giọng, “Hoàng thượng! Là thiếp sai rồi!”

Thanh âm nâng cao đột ngột khiến Cao Đức Trung giật thót người, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Thục quý phi, chỉ thấy bóng người xanh biếc ấy thoáng lóe lên, sau đó một tiếng “bịch” vẳng nhẹ, không gian lần thứ hai lại khôi phục tĩnh lặng.

Dòng máu đỏ tươi hòa trong nước mưa theo tảng đá chảy thành một dòng suối nhỏ sắc hồng, trườn về phía ngự tiễn.

Ông bỗng dưng trợn to mắt, quay đầu nhìn Hoàng đế, lại chỉ thấy đôi mắt Đế vương trầm tĩnh như mực.

Cao Đức Trung sửng sốt chốc lát mới tỉnh táo lại, vội bảo người đi gọi thái y rồi để cung thị đưa Thục quý phi về cung An Thanh. Nghe tiếng nức nở sầu thảm của cung nữ hầu cận nàng, Cao Đức Trung chỉ nhắc bọn họ nhanh nhẹn nữa lên.

Lát sau, con đường trở lại an tĩnh, ngoại trừ một vết máu đã bị nước mưa rửa trôi gần như không con thấy rõ, cũng chỉ còn lại chiếc ô giấy dầu của Thục quý phi lặng lẽ nằm ven đường. Chiếc ô ấy vừa rồi bị các cung nữ thái giám hất vào, trên ô đã lấm tấm bùn nước và cỏ rác, thoạt nhìn tàn tạ xơ xác đến đáng thương.

“Đi thôi, đến cung Hi Hòa.” Phong Cẩn nhắm chặt mắt, sau đó lại nói, “Thôi, về tẩm cung tắm rửa thay y phục trước đã.”

“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung lần thứ hai cúi đầu, theo ngự tiễn quay về.

Chiếc ô giấy dầu bị gió thổi qua, lật ngược lại, cán ô khắc long phượng trình tường hướng lên trời, tán ngâm trong bùn đất.

Sau một góc non bộ, Tô tu nghi mặt mũi tái nhợt nhìn con đường lát đá không còn bóng người, tay run run siết chặt khăn, vịn vào cung nữ thật lâu mới lấy lại được giọng nói: “Về… về cung.”

“Nương nương, Hoàng thượng nói mấy hôm nữa sẽ cho mời phu nhân vào cung, người có muốn phu nhân mang vào cho thứ gì không thì để Phúc Bảo đến báo lại.” Vân Tịch nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân cho Trang Lạc Yên, “Đừng làm mình thiệt thòi.”

“Cái gì ta muốn trong cung đều có cả, dù không có, Hoàng thượng cũng sẽ sai người mang vào cho ta, đâu cần phiền mẫu thân đưa đến.” Trang Lạc Yên cười cười, nay trong cung không được an bình, nàng không muốn Trang thái thái mang thêm đồ vào đây rồi trở thành đích ngắm cho người khác tính kế.

Ngẫm lại bản thân mình chưa từng chung đụng với vị Trang thái thái này, song nàng cũng không háo hức chờ mong nhiều, dù sao đó cũng không phải mẹ ruột nàng. Chỉ cần “người mẹ” này một đời yên ổn hạnh phúc là nàng an tâm.

“Nương nương, nương nương,” Phúc Bảo hớt hải chạy vào, mặt còn ướt nước mưa, lắp bắp thưa, “Vừa rồi có tin truyền ra, Thục quý phi đập đầu tự tử ngay trước mặt Hoàng thượng.”

“Cái gì?” Trang Lạc Yên ngồi thẳng lên, kinh ngạc nhìn Phúc Bảo, “Thục quý phi? Đập đầu tự tử?”

Phúc Bảo lau nước mưa đang ròng ròng trên mặt, hổn hển nói: “Bây giờ tin đã truyền khắp cung rồi ạ, Hoàng hậu nương nương đã tới cung An Thanh, Thái y viện cũng cử rất nhiều thái y đến, không biết giờ này ra sao.”

Trang Lạc Yên giờ đây chỉ cảm thấy hoảng hốt trong lòng, trong ấn tượng của nàng, Thục quý phi vẫn luôn dịu dàng uyển chuyển, một cử chỉ, một tiếng cười đều quyến rũ phong tình, một nữ tử như thế, lại dám tự sát ngay trước mặt Hoàng đế, muốn vậy, người đó phải có bao nhiêu tuyệt vọng và dũng khí? Nàng nhíu nhíu mày: “Ngươi đi lấy những loại thuốc bổ tốt nhất trong cung, tự mình đưa tới cung An Thanh, đợi xem Thục quý phi không còn nguy hiểm nữa thì hãy trở về.”

Có lẽ, trong hậu cung ngày, nữ tử thanh cao thực sự không phải Từ chiêu dung, cũng không phải Thiến uyển nghi mà là vị Thục quý phi khuynh thành khuynh quốc này.

Tất cả mọi người ở đây không ai dám tin, Phúc Bảo đi khỏi, Vân Tịch ngỡ ngàng nói: “Chuyện sao lại đến nông nỗi này?” Thục quý phi đập đầu tự tử ngay trước mặt Hoàng thượng, đây là tội lớn, nếu Hoàng thượng nổi giận, nói gì đến chuyện cứu phụ thân cứu huynh trưởng, ngay cả mẫu thân và đệ đệ nàng ấy đều sẽ bị liên lụy.

Trang Lạc Yên thần người ngồi xuống ghế, nghe Vân Tịch nói vậy, chỉ thở dài, hậu cung hoàng thất, đâu dung được một tình yêu đích thực, người mình yêu muốn giết người thân của mình, Thục quý phi làm sao sống nổi. Hận Hoàng đế, nàng không làm được. Quên cái chết của người thân, tiếp tục hầu hạ Hoàng đế, nàng càng không làm được. Chi bằng oanh oanh liệt liệt chết đi, còn có thể lưu lại chút tịnh mĩ cho mình.

Loại chuyện “chung sống hạnh phúc cùng kẻ thù giết người thân mình” chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết hoặc là đối với loại người vô ơn vô tình. Một người con gái như Thục quý phi Tô Nhụy Tử này, nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng bên trong mang theo ngạo khí, cách làm quyết tuyệt như vậy, là lựa chọn cuối cùng của nàng.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Trang Lạc Yên ngẩng đầu, thấy Phong Cẩn cùng Cao Đức Trung từ cửa đi vào, nàng hơi sững sờ, hôm nay Hoàng đế không cản thái giám truyền báo, tâm trạng quả là bất đồng mọi ngày.

“Mưa lớn như vậy, sao Hoàng thượng còn tới?” Trang Lạc Yên vịn tay Vân Tịch đứng lên, chưa đi được vài bước đã bị Phong Cẩn đỡ lấy. Nàng để ý quan sát sắc mặt Hoàng đế một chút, mới nói tiếp, “Vừa rồi phòng bếp có ninh canh bồ câu, thiếp bảo họ đưa lên một bát để Hoàng thượng nếm thử?”

“Không cần, trẫm không có hứng đâu.” Phong Cẩn vươn tay vuốt ve nhè nhẹ lên bụng Trang Lạc Yên, “Con trẫm hôm nay có ngoan không?”

Trang Lạc Yên phủ tay mình lên mu bàn tay đối phương, sau đó cầm lấy: “Hoàng thượng, thiếp và con đều khỏe.”

Ấm áp trên mu bàn tay làm nét mặt Phong Cẩn hơi giãn ra, mỉm cười, hắn phất tay cho những người hầu trong phòng lui ra rồi nhẹ ôm Trang Lạc Yên vào lòng: “Sau này mẹ con nàng phải sống thật vui vẻ, trẫm sẽ đối xử thật tốt với nàng và con.”

Áo Phong Cẩn lành lạnh, khi chạm vào, Trang Lạc Yên phải mất một lúc mới thích ứng được, nghe câu nói đó, nàng thoáng ngây người, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Hoàng thượng…”

Vỗ nhẹ nhàng lên lưng Trang Lạc Yên, Phong Cẩn nói: “Bỗng dưng trẫm nhớ ra, sinh nhật nàng là vào tháng Tám?”

Trang Lạc Yên không rõ vì sao hắn đột ngột nhắc tới sinh nhật mình, đành đáp: “Dạ, thiếp nhớ năm đó Hoàng thượng còn cố tình hỏi sinh nhật thiếp đấy, sau đó còn tổ chức yến tiệc cho thiếp, lại thăng phân vị, việc này như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”

“Năm nay sẽ tổ chức sinh nhật thật linh đình cho nàng, lúc ấy con chúng ta hẳn đã đầy tháng.” Phong Cẩn áp tay lên má Trang Lạc Yên, “Đến lúc đó trẫm sẽ cho nàng một món quà đặc biệt.”

Trang Lạc Yên lập tức cười thành tiếng: “Thiếp nhớ kỹ rồi đấy, nếu người nói không giữ lời, đến lúc đó thiếp và con sẽ cùng chê cười người.”

Phong Cẩn cũng khẽ cười ra tiếng, từ từ buông Trang Lạc Yên ra: “Hôm nay trẫm kể cho con nghe chuyện gì mới được đây, hay là kể chuyện ‘Trâu mẹ liếm nghé con’(*) nhé?”

(*) Sự tích nói lên tình yêu của cha mẹ dành cho con cái.

Bên tai là giọng Phong Cẩn dìu dịu thong thả từng câu từng câu, Trang Lạc Yên đột nhiên nghĩ, vừa rồi, chỉ trong một chớp mắt, là khoảnh khắc yếu đuối của Hoàng đế? Chỉ tiếc khoảnh khắc này tiêu tan quá nhanh, làm cho nàng không cảm nhận được chân thực lắm.

Có lẽ, để trở thành Đế vương, từ lâu đã thờ ơ với chữ “tình” rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.