Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 43: Không có thuộc tính




Trên chiếc đĩa vạn pháp quy tông màu đen to lớn, cốt ngọc Đế Giang nhỏ bé đang ngồi, hai con mắt một lớn một nhỏ bây giờ lại bằng nhau rồi.

Nó đang khóc.

Cái miệng Kiến Sầu vẽ cho nó luc trước, bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, như thể muốn nuốt chính mình vào.

"Oe oe oe oe oe oe..."

Tiếng khóc rung trời chuyển đất không ngừng đập vào vách đá xung quanh, vang vọng trong phòng.

Tuy nhiên...

Lúc này bất kể là Phù Đạo sơn nhân hay là Kiến Sầu đều không quan tâm đến chuyện nó đang khóc đau lòng đến mức nào.

Chỉ vì khóe mắt bên trái của cốt ngọc Đế Giang đang có một giọt chất lỏng trong suốt!

Giọt chất lỏng này có màu xanh ngọc long lanh, xung quanh còn phát ra ánh sáng trắng óng ánh, vừa xuất hiện đã tỏa ra một khí tức ấm áp mênh mông làm mọi người không thể không đưa ánh mắt nhìn nó.

Kiến Sầu không nhịn được mở to mắt: "Sư... sư phụ..."

Phù Đạo sơn nhân dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng Kiến Sầu gọi, khi nhìn thấy giọt "nước mắt" cốt ngọc Đế Giang đó, lão có cảm giác rất khó chấp nhận, chỉ còn biết lẩm bẩm: "Không ngờ lại là... khóc. Khóc... Đã nói là nhổ nước bọt cơ mà?"

"Oa oa oa oa..."

Cốt ngọc Đế Giang vẫn còn lớn tiếng khóc lóc.

Giọt nước mắt trên khóe mắt nó đã sắp rơi xuống, Kiến Sầu biết giọt "cốt tủy" này cực kì quan trọng, hết sức sốt ruột: "Sư phụ!"

Vù!

Ngay lúc nàng vừa nói xong, Phù Đạo sơn nhân đã chạy tới với một tốc độ cực nhanh.

NÓi đùa à? Chuyện này chẳng lẽ còn phải đợi con ngốc Kiến Sầu nhắc nhở?

Lúc này Phù Đạo sơn nhân quả thực đã hóa thành một tia chớp lao thẳng đến bên cạnh cốt ngọc Đế Giang, đưa tay dỡ được giọt cốt tủy lúc nó sắp rơi xuống đĩa.

Tách!

Lúc giọt chất lỏng rơi xuống lòng bàn tay Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu dường như nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Nàng không biết có phải ảo giác không, chỉ biết khi giọt chất lỏng này rơi xuống tay Phù Đạo sơn nhân, trái tim mình cũng trở lại chỗ cũ.

Nàng vội vàng đi tới bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, hỏi: "Sư phụ, thế nào?"

"Sơn nhân ta ra tay thì đương nhiên là dễ như trở bàn tay rồi. Không bị bắn ra chút nào cả".

Phù Đạo sơn nhân kiềm chế sự kích động trong lòng nhưng hai mắt vẫn sáng rực nhìn giọt nước mắt này. Dù cốt ngọc Đế Giang đáng ghét bây giờ vẫn còn đang gân cổ gào khan, nhưng khi lọt vào tai, tiếng khóc của nó lại trở nên rất dễ nghe.

Cốt tủy của cốt ngọc Đế Giang giống như bạch ngọc kì thực chưa hề chạm vào lòng bàn tay của Phù Đạo sơn nhân.

Nếu nhìn kĩ sẽ có thể phát hiện, trong lòng bàn tay Phù Đạo sơn nhân có một lớp ánh sáng màu lam nhạt giống như một lớp màng ánh sáng ngăn cách bàn tay lão và cốt tủy, đồng thời dùng linh lực bao trùm phạm vi một tấc xung quanh để giọt cốt tủy này không bị hao tổn chút nào.

"Kiến Sầu, ném cục xương của ngươi ra khỏi đĩa, chúng ta phải bắt đầu thôi".

Quá trình dụ dỗ cốt ngọc Đế Giang nhổ nước bọt đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ cốt tủy đã đến tay, Phù Đạo sơn nhân không dám lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa. Một khi đã lấy được cốt tủy, đặc biệt là dùng để nghiên cứu đạo ấn bản mạng, là phải ngay lập tức sử dụng. Nghe nói nếu làm mất quá nhiều thời gian, cốt tủy không được bảo tồn hoàn hảo, lúc suy diễn đạo ấn bản mạng sẽ bị ảnh hưởng.

Đạo ấn này nếu chính lão dùng thì không sao, nhưng đây là để Kiến Sầu sử dụng, Phù Đạo sơn nhân không dám để xuất hiện bất cứ sai lầm gì.

Lão đưa tay ra hất cốt ngọc Đế Giang văng ra khỏi đĩa vạn pháp quy tông, nâng giọt cốt tủy trong lòng bàn tay, đứng nghiêm túc trước chiếc đĩa.

Cốt ngọc Đế Giang đáng thương đang khóc mải mê đột nhiên bị hất văng ra ngoài. Nó kêu một tiếng sợ hãi, lộn mấy vòng trên không, thấy đã sắp rơi xuống đất liền sợ đến mức quên cả khóc.

Pặp!

Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt đỡ được cốt ngọc Đế Giang trước khi nó rơi xuống đất.

Mắt nó chớp một cái, chớp một cái, lại chớp cái nữa.

Dường như cốt ngọc Đế Giang còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, ngoạc miệng ra chuẩn bị khóc tiếp.

Kiến Sầu ngước mắt lên thấy bàn tay Phù Đạo sơn nhân đã đặt lên trên đĩa đá, những quầng sáng màu vàng trên đĩa đá màu đen lại như có tính mạng, bắt đầu từ từ nhúc nhích, ánh sáng vốn yếu ớt cũng bắt đầu trở nên chói mắt.

Trước khi cốt ngọc Đế Giang bật khóc, Kiến Sầu đã kịp thời bịt miệng nó lại không cho nó phát ra âm thanh nào.

Sau đó nàng không hề do dự, xoay người đi ra ngoài cửa đá, mang theo cốt ngọc Đế Giang ra tận ngoài đường hầm.

Nàng giơ cốt ngọc Đế Giang lên ngang mắt, nhìn nó với vẻ mặt nghiêm túc: "Tao có thể thả mày xuống nhưng không cho mày lên tiếng, cũng không được khóc lóc, nếu không lão già quái gở trong kia sẽ bắt mày đi. Biết chưa?"

Cốt ngọc Đế Giang cực kì ấm ức, kì thực đến bây giờ nó vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vốn nó vẫn phụng phịu chuẩn bị khóc, sau khi nghe thấy Kiến Sầu nghiêm túc yêu cầu như vậy, trong đôi mắt một lớn một nhỏ lại lộ ra vẻ sợ hãi, dường như rất e ngại "lão già quái gở" mà Kiến Sầu nói.

Trên hai chân nó chính là thân thể, bởi vì Kiến Sầu vẽ mắt mũi lên trên thân thể nó nên thân thể cũng coi như là cái đầu.

Thế là cốt ngọc Đế Giang vội vàng gật đầu, quả nhiên không dám phát ra âm thanh gì nữa.

Trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác áy náy như vừa lừa gạt trẻ con, Kiến Sầu thầm mắng chính mình càng ngày càng không biết xấu hổ, không ngờ lại lừa cả cốt ngọc Đế Giang ngây ngô không biết gì, ôi...

Gạt bỏ cảm giác đang dỗ dành trẻ con đi, Kiến Sầu chậm rãi khom lưng đặt cốt ngọc Đế Giang xuống đất.

"Đã nói rồi đấy. Không được gào thét, cũng không được khóc lóc".

Nói rồi nàng bỏ tay đang bịt miệng cốt ngọc Đế Giang ra.

Cốt ngọc Đế Giang phát ra tiếng nấc hức hức, có điều rất nhỏ, giống như đang cố gắng nín khóc.

Nó trợn đôi mắt đen láy nhìn Kiến Sầu.

Đôi mắt dùng bút điểm mắt vẽ ra kì thực không có vẻ linh hoạt này, có điều sau khi có thể chuyển động liền tự động có thần thái riêng.

Đối mặt với đôi mắt ngây thơ này, Kiến Sầu không thể nào nhẫn tâm được.

Khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, Kiến Sầu dùng ngón tay gõ gõ đầu cốt ngọc Đế Giang, nói: "Tiểu Cốt  ngoan quá, bây giờ tao và lão già quái gở phải làm việc trong kia, mày ở bên ngoài chờ tao một lát, không được chạy lung tung, được không?"

Cốt ngọc Đế Giang nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, lại nhìn cánh cửa phía sau Kiến Sầu.

"Lão già, xấu".

"..."

Kiến Sầu vô cùng kinh ngạc, đồng thời lại rất muốn cười thành tiếng.

Cốt ngọc Đế Giang cùng lắm chỉ có thể coi như một em bé mới sinh ra không lâu, còn đang bi bô tập nói, vậy mà lại có thể dùng ba chữ biểu đạt chính xác toàn bộ cảm giác của mình đối với Phù Đạo sơn nhân, đích xác là...

Rất đáng yêu.

Kiến Sầu cố nín cười, nghĩ Phù Đạo sơn nhân không còn hnhf tượng gì trong mắt cốt ngọc Đế Giang nữa rồi.

Nàng hắng giọng một tiếng, nói nghiêm túc: "Tiểu Cốt yên tâm, lão ấy... đánh không lại tao, cho nên tao đi vào đó sẽ không có chuyện gì. Mày cứ đứng bên ngoài chờ tao, không được chạy lung tung, được không?"

"...Được, được".

Nó hơi chần chừ.

Hai con mắt cốt ngọc Đế Giang đều nhìn Kiến Sầu. Nó gật đầu, đứng tại chỗ, hai chân khép lại, quả nhiên không còn cử động nữa.

Cuối cùng đã dỗ được tiểu quái vật này rồi.

Kiến Sầu cười một tiếng, chuẩn bị quay vào xem Phù Đạo sơn nhân tiến hành nghiên cứu đến đâu rồi, nhưng lúc đi qua cánh cửa đá, nàng lại không nhịn được quay lại nhìn một cái.

Cốt ngọc Đế Giang nhỏ bé mắt lớn mắt nhỏ ngoan ngoãn đứng trong đường hầm tối tăm nhìn mình như một em bé vâng lời.

Trên cửa đá, những gợn sóng đột nhiên lan ra, dần dần che hết hình ảnh trước mắt.

Những hình ảnh khác lại hiện ra trong đầu Kiến Sầu.

May áo sơ sinh, mua trống lắc cho em bé, và cả chiếc khóa bạc có khắc chữ đó...

Sóng gợn tan hết.

Kiến Sầu đã đứng bên trong cửa đá, bóng dáng Phù Đạo sơn nhân ở chính giữa hang đá, chiếc đĩa đá có mười sáu mũi nhọn xung quanh đã bắt đầu xoay tròn càng ngày càng nhanh.

Ngay cả những hoa văn trên đĩa đá cũng như mọc đầy gai nhọn màu vàng, mang theo ánh vàng sắc bén lượn lờ trong hư không.

Quá trình suy diễn đạo ấn bản mạng đã bắt đầu rồi sao?

Kiến Sầu chớp chớp mắt, không đi đến gần mà chỉ đứng nhìn.

Bình thường nhìn Phù Đạo sơn nhân lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, trong tay lúc nào cũng có đùi gà, suốt ngày hi hi ha ha không hề nghiêm túc, luôn khiến người khác nghĩ đến những lão ăn mày ven đường.

Nhưng nếu đứng sau lưng lão mà nhìn sẽ phát hiện bộ quần áo rách nát này kì thực chính là bộ đạo bào màu xanh sẫm, chẳng qua là quá lâu không giặt nên mới biến thành màu đen đầy dầu mỡ.

Bóng lưng lão giấu dưới lớp đạo bào dơ bẩn như vậy.

Không ngờ lại tỏ ra có chút cao lớn.

Mái tóc rối bù được ánh vàng chiếu vào trông như đang giương nanh múa vuốt.

Lão xòe bàn tay ra, chậm rãi dốc xuống.

Giọt cốt tủy phát ra ánh sáng êm dịu đó không ngờ lại lơ lửng giữa kim quang đầy trời. Ánh vàng sắc nhọn như gai vừa lưu chuyển vừa dần dần di động về phía giọt cốt tủy ở trung tâm chiếc đĩa.

Mắt Phù Đạo sơn nhân như tỏa ra thần quang nóng rực trong ánh vàng lóa mắt.

Bàn tay còn lại đè trên chiếc đãi, linh lực cuồn cuộn mãnh liệt như thủy triều im lặng tràn vào đĩa vạn pháp quy tông.

Ù ù...

Không khí cũng trở nên rung động.

Ánh vàng mãnh liệt tà trong chiếc đĩa phát ra.

Ngay sau đó, trước mắt Kiến Sầu chỉ còn lại toàn là kim quang.

Bên tai nàng lại vang lên tiếng sông lớn chảy xiết, dường như dưới chân tự dưng sinh ra một sòng sông. Chỉ một chớp mắt sau, âm thanh giống như vậy lại xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.

Kiến Sầu cúi xuống xem, hoa văn khắc họa dưới đất bắ đầu chảy. Nàng ngẩng đầu lên, đồ đằng khắc trên mái vòm dường như cũng bắt đầu sôi trào.

Đỉnh đầu, dưới chân, tất cả hình vẽ đều mang theo ánh vàng nóng bỏng hội tụ về phía trung tâm.

Keng!

Như tiếng kiếm sắc ra khỏi vỏ!

Chiếc áo bào rách nát của Phù Đạo sơn nhân bị ánh vàng trước mặt phất lên, mái tóc rối bù trên đầu cũng bị thổi bay ngược về phía sau.

Lúc này bóng dáng lão đã lẫn lộn trong ánh vàng chói mắt.

Ánh sáng màu vàng kim lưu động trên chiếc đĩa màu đen, mũi nhọn xuyên qua trung tâm chiếc đĩa cuối cùng phát ra quầng sáng chói mắt.

Hình vẽ trên đầu dưới chân cũng hội tụ xong tất cả sức mạnh, vị trí trung tâm xuất hiện một dòng xoáy màu vàng.

Một khí tức huyền ảo xa xưa lập tức xuất hiện.

Một tia sáng màu vàng nhỏ bé từ trong dòng xoáy tách ra.

Tia sáng từ trên mái vòm chiếu xuống, xuyên qua giọt cốt tủy lơ lửng trên đĩa vạn pháp quy tông, sau đó chiếu vào mũi nhọn màu đen phía trên tâm chiếc đĩa.

Hình vẽ dưới chân cũng sinh ra một tia sáng màu vàng, chiếu lên mũi nhọn phía dưới chính giữa chiếc đĩa vạn pháp quy tông.

Ầm!

Kiến Sầu cảm thấy bên tai mình có tiếng nổ vang.

Trước mắt chỉ có ánh vàng lấp lánh như ngân hà.

Không nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân, cũng không nhìn thấy chính mình.

Hình vẽ trên đầu, dưới chân, đĩa vạn pháp quy tông, toàn bộ được tia sáng màu vàng này kết nối thành một chỉnh thể hoàn mỹ.

Lúc này toàn bộ ánh vàng từ hình vẽ trong hang đá đều hội tụ một sức mạnh đặc thù, thông qua hai tia sáng vàng đó truyền đến chiếc đĩa màu đen, thế là chiếc đĩa đột nhiên chấm dứt xoay tròn.

Thịch!

Một tiếng vang nhỏ.

Như tiếng tim đập.

Thịch.

Lại là một tiếng nữa.

Những nét vẽ màu vàng trên chiếc đĩa màu đen rung lên, lại rung lên.

Sau đó chiếc đĩa bắn ra một hư ảnh to lớn, lan rộng ra ngoài hơn năm trượng.

Bản thể và hư ảnh chiếc đĩa đều có hình vẽ màu vàng lấp lánh, kết nối hoàn mỹ, thoạt nhìn như hai tầng trong ngoài của một chiếc đĩa, như thể nó vốn là thế.

Lóe lên.

Tắt đi.

Lại lóe lên.

Lại tắt đi.

Chiếc đĩa tròn to lớn không ngừng hấp thu và tích lũy năng lượng từ hình vẽ trong hang đá.

Đường nét màu vàng lấp lánh như có tính mạng, đang hô hấp, đang rung động.

Nó rung động một nhịp, giọt cốt tủy bị tia sáng màu vàng xuyên qua cũng phồng lên rồi co lại một nhịp.

Một mảnh tàn hồn đột nhiên từ trong giọt cốt tủy này vùng vẫy mà ra.

"Ngao!"

Hư ảnh Đế Giang, bốn chân sáu cánh, thân như túi vàng, không có tai mắt mũi miệng.

Nó gầm lên dữ tợn, hư ảnh lập tức phóng to, một trượng, hai trượng, ba trượng!

Một trong sáu chiếc cánh còn vỗ thẳng về phía Phù Đạo sơn nhân đứng trước chiếc đĩa, giống như một kích toàn lực trong cơn giận dữ của nó.

Hư ảnh khổng lồ này xuất hiện, hang đá rộng rãi cũng tỏ ra chật chội.

Những chiếc lông vũ màu vàng kim hoa lệ bao phủ chiếc cánh của tàn hồn Đế Giang, lúc giơ lên cao dù chỉ là hư ảnh nhưng dường như đã hấp thu đủ năng lượng để biến thành chân thực.

Thậm chí còn có tia điện thấp thoáng chạy giữa những chiếc lông vũ.

Trong hang đá ngoài tiếng ánh vàng rung động, tiếng gầm của Đế Giang, tiếng chiéc cánh to lớn xé gió, không ngờ còn có cả tiếng sấm sét ầm ầm.

Chiếc cánh Đế Giang màu vàng kim thậm chí còn to hơn cả thân thể của tàn hồn Đế Giang, giơ lên che kín cả hang đá.

Một vệt tàn ảnh điên cuồng vỗ xuống phía trước.

Kiến Sầu không nhịn được kêu một tiếng sợ hãi, bởi vì Phù Đạo sơn nhân đang đứng trước chiếc cánh to lớn đó.

"Sư phụ!"

Tuy nhiên, Phù Đạo sơn nhân vẫn không hề nhúc nhích.

Tàn hồn Đế Giang đang gầm rống đột nhiên kêu thảm một tiếng.

Ánh sáng màu vàng giống như một lưới điện bao lấy chiếc cánh to lớn, chiếc cánh lập tức bị cháy đen một mảng. Tàn hồn Đế Giang bị chiếc lưới vàng bó chặt, điên cuồng vùng vẫy như gặp phải thiên địch.

Tuy nhiên vẫn không có bất cứ tác dụng gì.

Tàn hồn Đế Giang điên cuồng kêu thảm, vừa vùng vẫy vừa dần dần thu nhỏ.

Kiến Sầu dường như có thể nghe thấy âm thanh như tiếng giọt nước bắn vào chảo dầu sôi.

Dưới sự uy hiếp của lưới điện màu vàng, chiếc cánh khổng lồ hóa thành một đám khói màu vàng bay trên đĩa đá màu đen.

Sau một tiếng gào thảm thiết, tàn hồn cũng biến mất vô tung.

Trong hang đá, tất cả ánh vàng điên cuồng cuối cùng dần dần bién mất, trên đầu dưới chân đều yên tĩnh trở lại, những hình vẽ màu vàng như có tính mạng cũng bắt đầu mờ đi.

Đồng thời đám khói vàng do tàn hồn Đế Giang và chiếc cánh màu vàng hóa thành lại bắt đầu ngưng tụ như những ngôi sao trên bầu trời.

Kiến Sầu mở to mắt.

Cốt tủy vốn lơ lửng giữa không trung, cuối cùng dường như không còn gì nâng đỡ nên rơi thẳng xuống.

***

Nhai Sơn, Lãm Nguyệt điện.

Trịnh Yêu vừa dặn dò chuyện ở ẩn giới Thanh Phong am cho Khúc Chính Phong, lại nhớ tới tin tức không lâu trước được trưởng lão Hi Hòa chuyển từ Chấp Sự đường tới.

"Tâm tư của Tiễn Chúc phái sợ là ngay cả Côn Ngô cũng đã hoài nghi. Vừa rồi Côn Ngô bên kia có tin tức truyền đến, nói Hoành Hư chân nhân cũng phái đệ tử ruột Tạ Bất Thần đi rồi. Ngươi đi chuyến này rất có thể sẽ gặp hắn..."

Hắn còn chưa nói xong, Khúc Chính Phong đã nhíu mày.

Hai mắt hắn trở nên lạnh lẽo mơ hồ, khóe môi lại cong lên, đang định nói chuyện đột nhiên lại xoay người nhìn ra ngoài.

Một luồng linh lực rung động mênh mông từ dưới Linh Chiếu đỉnh truyền lên, rung động cả tòa Nhai Sơn.

Trịnh Yêu kinh ngạc mở to mắt: "Khai... khai ấn?"

Anh vừa nói xong mấy tiếng này đã biến mất khỏi Lãm Nguyệt điện, lúc xuất hiện đã ở trên đình đá bên ngoài vươn người nhìn xuống.

Trên Linh Chiếu đỉnh, trong Quy Hạc tỉnh, con ngỗng trắng sợ hãi vội vàng rời khỏi mặt nước, đi qua đi lại trên nề đá của Linh Chiếu đỉnh.

Mặt nước xưa nay không hề có sóng gió, lúc này toàn bộ phong tín và lôi tín đều phát ra ánh sáng.

Sau đó một ánh vàng ngút trời từ dưới nước bắn lên, đâm thẳng lên chỗ cao, xuyên qua tầng mây dày trên đỉnh đầu. Ánh nắng vàng từ lỗ thủng trên tầng mây chiếu xuống mặt nước vô cùng rực rỡ.

***

Trên Bạt Kiếm đài.

Thẩm Cữu và Khấu Khiêm Chi đứng đối diện đồng thời cầm kiếm nhìn luồng sáng màu vàng bắn lên cao rồi biến mất trong tầng mây, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ và hiếu kì.

Đây là?

*** 

Trong Chấp Sự đường.

"Luyện thể luyện thể? Ta thấy ngươi phải đi luyện đầu óc thì có!"

Trưởng lão Thích Bá Viễn giận cực kì, bây giờ lão đã tin Phù Đạo trưởng lão ngàn không tốt vạn không tốt, nhưng lại có một điểm nói không sai: Môn hạ Nhai Sơn toàn là bọn ngốc.

Người ta luyện thể ngươi cũng đi luyện thể? Có phải đầu óc ngươi có bệnh không?

Ngực Thích Bá Viễn nhấp nhô kịch liệt.

Thích Thiếu Phong đứng trước mặt hai vị trưởng lão, khuôn mặt đã đỏ bừng nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một sự quật cường trước đó chưa từng có.

"Con vẫn muốn luyện thể!"

Thích Bá Viễn nghe vậy nổi điên, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, đứng lên định cho Thích Thiếu Phong một cái bạt tai để hắn tỉnh táo lại.

Không ngờ đúng lúc lão giơ tay lên, một luồng sáng màu vàng kim tràn ngập uy áp hung bạo đột nhiên từ Linh Chiếu đỉnh bắn lên cao.

Lão kinh ngạc quay sang nhìn, như thể đã hiểu ra điều gì đó, trên mặt lộ vẻ kinh hãi khó có thể che giấu.

"Đĩa vạn pháp quy tông... được khởi động rồi?"

***

Khốn thú trường, hang đá khai ấn.

Trước mắt Phù Đạo sơn nhân và Kiến Sầu, giọt cốt tủy giống như bạch ngọc rơi xuống với tốc độ rất chậm, toàn thân lưu chuyển ánh sáng óng ánh, chỉ nhìn đã có cảm giác như tắm gió xuân.

Tách!

Trong không gian yên tĩnh đến cực điểm, tiếng giọt cốt tủy rơi xuống đĩa giống như gõ vào lòng người nghe.

Trên chiếc đĩa màu đen, đám khói vàng do tàn hồn Đế Giang hóa thành đã biến thành những chấm sáng màu vàng trên đĩa, nhìn rất giống đạo tử trên vạn tượng đấu bàn.

Giọt cốt tủy như ngọc rơi xuống đỉnh mũi nhọn chính giữa đĩa.

Thế là giọt cốt tủy lập tức chạy theo mũi nhọn này đến những đường nét đã phát sáng trên đĩa đá, lan nhanh ra bốn phương tám hướng, lúc tiếp xúc với các đạo tử lại nhanh chóng hội tụ.

Cốt tủy rơi xuống, tuyến khôn hiện lên.

Những đường nét màu xanh ngọc hiện ra trên đĩa, mỗi một đường đều xuyên qua một đạo tử màu vàng.

Cuối cùng một đạo ấn hiện lên.

Vô số điện xà màu vàng chạy trên đạo ấn, giống như vết sẹo màu vàng để lại do một tia sét từ thời viễn cổ đánh xuống mặt đất.

Lúc này hơi thở từ thời viễn cổ cuồn cuộn tràn ra, giống như một tiếng thở dài xuyên suốt thời gian và không gian.

Kiến Sầu ngơ ngác nhìn, ánh mắt Phù Đạo sơn nhân cũng đầy chấn động!

Đạo ấn bản mạng...

Đế Giang, Phong Lôi Dực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.