Sủng Thê

Chương 49: Kết thúc




Sau khi chuyển đến miền Nam, tình hình sức khỏe của Hề Hiểu biến chuyển tốt, số lần phải truyền dịch uống thuốc cũng giảm dần, bác sĩ nói đường hô hấp của con bé được cải thiện, theo đó chức năng tim phổi sẽ ngày một phát triển hoàn thiện, nghe vậy Giản Tư cảm thấy yên tâm hơn.

Mỗi ngày sau khi ngủ trưa dậy, việc bắt buộc phải làm của Giản Tư là đưa Hề Hiểu ra ngoài tắm nắng. Thành phố S thuộc vùng sông nước Giang Nam, ở đây sông ngòi chằng chịt, biệt thự của Nguyễn Đình Kiên nằm cạnh một con sông nhỏ chạy qua, ven sông trông một hàng liễu, nhìn rất nên thơ. Khu vui chơi trẻ em mà Hề Hiểu cực kì thích nằm ngay trên một quảng trường nhỏ ven sông. Mỗi khi đưa con đi chơi, Giản Tư thường ngồi trên ghế dài ngắm nhìn hàng liễu rủ bóng xuống bờ sông. Những lúc như vậy, Giản Tư luôn cảm thấy lòng trở nên tĩnh lặng nhẹ nhàng, như thể cô đã hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới, cởi bỏ được những ám ảnh và niềm nhức nhối xưa cũ. Giản Tư cũng dần trở nên bình tĩnh cởi mở, sống thanh thản ít suy nghĩ hơn. Cô cảm thấy môi trường mới không chỉ tốt hơn cho Hiểu Hiểu, mà còn là liều thuốc bổ cho tâm trạng của mình.

Từng ngày trôi qua trong an nhàn thư thái, Giản Tư không còn hay hồi tưởng về quá khứ nữa. Bao lâu nay, đeo bám cô vốn toàn là những thứ không thể phân biệt được đúng sai. Cô chợt nhận ra, tự bao giờ bản thân cô đã không còn cố chấp, không nhất định phải tìm hiểu rạch ròi mọi thứ nữa. Lớp bụi phủ quanh tim cô đã rơi rụng xuống một góc sâu trong tâm hồn mà cô không còn phải bận tâm đến. Điều này khác với sự trốn chạy. Cô đã học được cách bỏ qua sai lầm của bản thân và người khác. Cô đã quên được nỗi thống khổ của việc “đi một ngày đàng” mà vẫn “học một sàng khôn”, vậy là đủ.

Hề Hiểu lên một tuổi, rất thích nghịch cát. Trong khu vui chơi trẻ em có loại cát trắng hạng nhất, nó đánh bại tất cả đồ chơi mà Giản Tư và mọi người mua cho con bé. Cát trở thành món trò chơi yêu thích của Hiểu Hiểu. Nó tự đào hố, đắp núi mà không cần người khác giúp đỡ. Giản Tư chỉ cần đứng bên ngoài bãi cát trông con.

Có một bóng người cao ráo chậm rãi bước đến từ con đường nhỏ ven sông, mặc dù còn cách rất xa, nhưng Giản Tư vẫn lập tức nhận ra. Hề Thành Hạo… đến thăm con gái sao? Giản Tư không thể nhìn anh chằm chằm được, cô thẫn thờ quay lại đứa con đang nghịch cát rất vui vẻ.

Hề Thành Hạo dừng chân cách cô hai mét, anh không tiến sát lại mà đứng chỉ đứng yên nhìn Hề Hiểu, Giản Tư đứng dậy, nhưng không biết nên nói gì. Chớp mắt đã nửa năm không gặp, thật sự có chút xa lạ.

“Hề Hiểu… dạo này sức khỏe tốt chứ?” Anh hỏi.

Giản Tư vội vàng gật đầu, thao thao lặp lại những lời nói của bác sĩ, cứ tưởng như vậy sẽ tiêu tốn được một ít thời gian ngượng ngùng khi chỉ có hai người, không ngờ chỉ vài câu đã xong. Cô dừng lại đột ngột, làm những câu nói trở thành bài báo cáo không đầu không cuối.

Hề Thành Hạo nhìn Giản Tư một cái, rồi lại hướng mắt về đứa con vẫn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của bố: “Hiểu Hiểu… còn nhận ra anh không?”

Giản Tư không biết trả lời thế nào, lúc rời đi Hề Hiểu chỉ là một đứa nhóc bi ba bi bô vừa biết phát ra tiếng, bây giờ đã có thể nói những từ đơn giản rồi. Chắc con bé không còn nhớ ra anh nữa… nhưng cô lại không nỡ nói ra điều ấy.

Giản Tư gọi Hiểu Hiểu một tiếng, Hề Hiểu ngẩng đầu dẩu miệng cười, mặc dù không nhìn thấy Hề Thành Hạo, nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng reo khẽ thích thú của anh. Nửa năm nay Hề Hiểu đã có sự thay đổi rất lớn, khuôn mặt mũm mĩm với cái cằm nhọn đáng yêu, dì Lý tuyên bố chắc nịch sau này con bé sẽ có khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ. Đứa bé xinh xắn đã trở thành một tiểu mỹ nhân. Con bé giống Giản Tư vô cùng.

Cùng đào cát với nó là một cậu nhóc tên là Tiểu Thành, lớn hơn Hề Hiểu hai tuổi, đã qua cái tuổi nghịch cát lâu rồi, nhưng chỉ cần Hề Hiểu xuất hiện, cậu bé nhất định sẽ từ bỏ những trò chơi “trưởng thành” hơn bên cạnh, để nghịch cát cùng nó, ngày nào cũng như ngày nào. Bố mẹ Tiểu Thành ở nước ngoài, cậu bé ở với ông bà nội, nghe bảo mẫu kể lại “sự khác thường” của Tiểu Thành, ông bà nội của cậu bé vốn là chủ tịch và phu nhân chủ tịch của một tập đoàn đã tìm đến quan sát, luôn miệng khen ngợi “nhan sắc” của Hề Hiểu. Giản Tư nghĩ may mà Hề Hiểu mới chỉ hơn một tuổi. Nếu con bé mười bảy, mười tám tuổi, có lẽ cặp vợ chồng già yêu cháu tha thiết này sẽ thay cháu cướp Hề Hiểu về làm dâu bằng được.

Tiểu Thành hơn ba tuổi, ý thức tự chủ tương đối mạnh, thành lũy của cậu bé đặt cạnh chiếc “cầu cong” của Hề Hiểu làm con bé vô cùng bất mãn. Sau khi bày tỏ thái độ không có kết quả, Hề Hiểu bực mình động thủ hất đổ thành lũy luôn.

Hề Thành Hạo nheo mắt nhìn hành động ngang ngược của con gái, không nói lời nào. Giản Tư hơi hổ thẹn gọi một tiếng Hiểu Hiểu, chỉ sợ Hề Thành Hạo trách cô dạy dỗ con thành ra hống hách quá. Tính cách con bé do sự nuông chiều thái quá mà ra. Bởi Hề Hiểu dễ thương xinh đẹp nên tất cả mọi người đều hết lòng chiều theo ý nó. Mỗi lần nó làm sai hoặc xử sự quá đáng, Giản Tư vừa định trách móc, thì đứa trẻ mới hơn một tuổi này đã rất biết quan sát sắc mặt mẹ, liền lao vào lòng nũng nịu. Giản Tư chỉ còn cách buông giáp đầu hàng, không tài nào nói lời trách móc được.

Thành quả lao động của Tiểu Thành bị phá vỡ tan tành chỉ bằng vài cái giẫm chân của Hề Hiểu, cậu bé tức tối ấm ức ngẩng đầu lườm cô bé mũm mĩm làm chuyện xấu mà chẳng có chút hối lỗi nào. Hề Hiểu đã có thể nói rành rọt thành câu cách đây không lâu, hai mắt nó long lanh, nhìn cậu bé đang quỳ trên cát cao gần bằng nó, nói: “Cậu phải nghe lời mình.”

Thái độ và cách cư xử đó giống hệt Hề Thành Hạo, Giản Tư đột nhiên thấy đau đầu. Người ta thường nói “ở bầu thì tròn, ở trống thì dài”, cô tự thấy mình không phải là người ngang ngược, thích nổi giận vô cớ. Từ bé bố mẹ yêu thương cô như ngọc ngà châu báu, cô cũng đối xử như thế với con gái, nhưng rõ ràng Hề Hiểu và cô không giống nhau. Con bé không ngoan ngoãn, biết nghe lời như cô. Trong khi đó, thời gian con bé ở cạnh Hề Thành Hạo cũng không nhiểu, nhưng không hiểu sao thần thái và khẩu khí của hai bố con lại giống nhau đến vậy. Giản Tư ngao ngán nhận ra, cá tính ngang tàng của người nhà họ Hề chắc là được di truyền từ đời này sang đời khác.

Tiểu Thành nhìn Hề Hiểu, quai hàm phình ra, ủ rũ nói: “Biết rồi, mình sẽ nghe lời cậu.” Cậu bé rất có phong thái nhân vật Hoàng Cái trong Tam quốc diễn nghĩa.

Hề Thành Hạo phì cười, đôi mắt đẹp đẽ chan chứa niềm vui. Giản Tư nghe thấy anh cười, bất giác quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tuấn tú tười cười đã lâu không gặp của anh làm tim cô nhói lên đau đớn.

“Hiểu Hiểu.” Cô vẫy tay với con, Hề Hiểu chập chững từ bãi cát chạy đến bên mẹ, Giản Tư ôm nó lên, hướng mặt về phía Hề Thành Hạo, nhất thời không biết nói gì. Một chữ “bố” hình như nặng tựa ngàn cân tắc nghẹn trong cổ họng cô, không tài nào thốt ra được.

“Hiểu Hiểu, còn nhận ra bố không?” Hề Thành Hạo thì rất tự nhiên ôm lấy Hiểu Hiểu trong lòng cô, hôn lên má nó hỏi.

Hiểu Hiểu là một đứa bé không sợ người lạ, nên lập tức tỏ ra thân thiện với người đàn ông cao to trước mặt, mặc dù con bé không có cảm nhận rõ rệt gì về “bố”, nhưng cũng không phản đối sự thân mật của anh. Nó nghịch ngợm lấy tay véo má Hề Thành Hạo, cát trên tay dính lên khuôn mặt điển trai mà thời gian gần đây ngày càng xuất hiện dày đặc trên các mặt báo. Con bé hỏi: “Có quà không?”

Nhìn khuôn mặt bị véo trông rất buồn cười của Hề Thành Hạo, Giản Tư không dám cười, vội vàng kéo tay con ra, một bên má trắng trẻo của Hề Thành Hạo đã in hình bàn tay đầy cát.

“Anh… anh đừng bận tâm. Mọi người đến thăm Hiểu Hiểu thường mua đồ chơi quà cáp cho nó, nên nó mới nghĩ rằng mỗi lần gặp người lạ thì sẽ được quà.”

Hề Thành Hạo bị con gái “bắt nạt” thì giả bộ ngao ngán cười, mặt mày cứng đơ. Vừa nghe Giản Tư nói, ánh mắt anh đột nhiên lạnh tanh: “Người lạ?” Anh hừ nhạt lặp lại, Giản Tư nghẹn họng, cô đã lỡ mồm mất rồi.

Hề Thành Hạo ôm Hiểu Hiểu đi thẳng, xem ra anh biết rõ chỗ ở của mẹ con cô, Giản Tư nán lại an ủi cậu bé Tiểu Thành đang thất vọng tột cùng, sau đó giữ một khoảng cách không gần không xa, đi theo anh về biệt thự của Nguyễn Đình Kiên.

Suốt chặng đường hai bố con thì thầm nói với nhau điều gì đó. Lúc bước vào cổng, Hề Hiểu đã thân mật dùng cánh tay mũm mĩm vòng qua cổ Hề Thành Hạo, luôn miệng gọi bố.

Dì Lý và chị Tề thấy Hề Thành Hạo đến thì vô cùng mừng rỡ, tìm mọi cách khuyến khích Hề Hiểu biểu diễn hết “tài nghệ” học được cho bố xem. Giản Tư đứng một bên mỉm cười im lặng. Dì Lý và chị Tề đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tiếc nuối bực bội vì sự lặng thinh của cô.

“Tổng giám đốc, lần này ngài đến là vì việc công hay chỉ là đến thăm hai mẹ con?” Dì Lý cười hỏi, cố tình nhấn mạnh ba chữ “hai mẹ con”, Giản Tư hơi chau mày, khuôn mặt ửng hồng.

“Đi công tác.” Hề Thành Hạo lãnh đạm nói, dán mắt vào đứa con gái đang hớn hở xoay ngang xoay dọc trên đùi anh: “Mọi người chuẩn bị đi, tôi đưa Hiểu Hiểu ra ngoài chơi, đồ chơi ở chỗ tài xế, chốc nữa sẽ đem đến đây. Quần áo thì… không biết Hiểu Hiểu cao đến đâu rồi, nên không mua.” Ánh mắt anh phảng phất nỗi bi thương. Là một người bố, nhưng anh lại không biết con gái lớn lên như thế nào.

Dì Lý và chị Tề cố tình im lặng. Giản Tư không thể không mở miệng: “Quần áo của Hiểu Hiểu quá nhiều rồi, còn có bộ chưa mặc đến, không cần phải mua đâu.”

Hề Thành Hạo ngước mắt nhìn Giản Tư một hồi, cô sững người, hình như từ nãy tới giờ cô luôn nói lỡ miệng. Đối với Hề Thành Hạo, cho dù quần áo của Hiểu Hiểu có nhiều đến đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh muốn mua quần áo cho con là để bày tỏ tình yêu của một người bố. Giản Tư hơi cau mày, quyết định không nói gì nữa, Hề Hiểu đáng được hưởng tình cảm từ bố, chuyện này chẳng liên quan gì đến cuộc hôn nhân của cô với Hề Thành Hạo cả.

Đồ đạc của Hiểu Hiểu nhanh chóng được chuẩn bị, thường ngày chị Tề là người đưa Hiểu Hiểu ra ngoài, mặc dù Hề Thành Hạo không dặn dò, nhưng chị vẫn tự nhiên thay quần áo để đi cùng, Hề Thành Hạo cũng không phản đối.

Chiếc xe đến đón Hề Thành Hạo đỗ trước cửa. Dì Lý lo ngay ngáy vội huých Giản Tư đang đứng trơ như phỗng một cái, Giản Tư cau mày nhìn dì, cô không có ý đi cùng. Hề Thành Hạo tay ôm Hiểu Hiểu, mặt mày lãnh đạm, nét cười khi nãy đã biến mất tăm, hình như còn có chút tức giận. Anh không nói gì, cũng chẳng nhìn Giản Tư lấy một cái, dẫn chị Tề theo sau, thản nhiên bỏ đi.

“Cô à, sao cô không đi cùng họ chứ!” Dì Lý thấy mọi người đã đi cả thì nóng ruột giậm chân. Hai vợ chồng trẻ có một đứa con dễ thương như thế, khó khăn lắm mới gặp lại, nếu cùng nhau dẫn con đi chơi, cùng ăn cơm trò chuyện… không chừng sẽ hòa hợp như cũ. Ôi… cho dù không tiến triển nhanh như thế, thì ít ra hai bên sẽ gần gũi nhau hơn, chứ không xa cách ngượng nghịu như bây giờ!

“Hề Hiểu lâu lắm không được gặp bố, nếu tôi đi cùng, nó nhất định sẽ bám lấy tôi, như thế… sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ấy.” Giản Tư chau mày, khẽ thở dài.

“Cô nghĩ nhiều quá rồi!” Dì Lý xuýt xoa, ở cạnh Giản Tư đã lâu, dì thật lòng muốn điều tốt cho cô. “Tổng giám đốc… cũng chưa chắc chỉ đến để thăm Hiểu Hiểu.” Dì Lý nhỏ giọng nói, một người vợ đẹp như hoa như ngọc thế này, có người đàn ông nào nói bỏ là bỏ luôn được không?!

©STENT

Khi nãy dì đã nhìn thấy rõ ràng tổng giám đốc nhân lúc Giản Tư không để ý, liếc nhìn cô mấy lần. Sau khi đẻ Hề Hiểu, Giản Tư hồi lại người, ba vòng càng thon thả đẫy đà hơn trước. Vì đã làm mẹ, nên người cô toát ra sự hấp dẫn của một thiếu phụ, trông còn xinh đẹp hơn hồi mới kết hôn. Lúc dì ra ngoài cùng Giản Tư, biết bao chàng trai quay đầu nhìn cô si mê dại khờ, thế thì tại sao đức lang quân của cô có thể im lìm làm ngơ được chứ? Mặc dù hôn nhân giữa hai người đã có phát sinh vấn đề lớn như thế, nhưng tổng giám đốc đâu có đưa ra đề nghị ly hôn. Dì Lý cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ có chuyển biến. Nhưng Giản Tư cứ giữ mãi thái độ bàng quan như thể không phải việc của cô, làm người ngoài cuộc như dì sốt hết cả ruột.

Nhưng dì lại không dám nói hết suy nghĩ của mình trước mặt Giản Tư, ngộ nhỡ tổng giám đốc thật sự không có ý định nối lại tình cũ, thì dì ăn nói hồ đồ thế chẳng phải khiến Giản Tư càng đau lòng hơn hay sao? Dì đã sống từng này tuổi rồi, nhưng vẫn không nhận ra được dấu hiệu rõ rệt gì từ khuôn mặt Tổng giám đốc. Nếu như ngài ấy có ý đó thật, thì khi nãy chỉ cần nói một câu “Đi theo anh” không phải xong chuyện rồi ư? Giản Tư dám từ chối sao? Nhưng mà tổng giám đốc chẳng nói gì cả.

Hơn sáu giờ tối Hề Thành Hạo mới đưa Hề Hiểu về, chị Tề và tài xế ra ra vào vào hơn mười lần mới chuyển hết được những thứ đã thu hoạch của ngày hôm nay, chất thành một đống như núi trong phòng khách. Giản Tư há mồm trợn mắt nhìn đống đồ đạc, anh định chuyển cả gian hàng trẻ em của trung tâm thương mại về nhà chắc? “Sao… sao mua nhiều thế này?” Cô lẩm bẩm trong vô thức.

“Đều là những thứ Hiểu Hiểu cần.” Không ngờ Hề Thành Hạo lại trả lời lãnh đạm như thế.

“Anh chiều con bé quá rồi.” Giản Tư nhíu mày.

“Chưa chiều bằng em đâu!” Hề Thành Hạo rõ ràng rất bất mãn với lời cô nói, lập tức phản kích.

Giản Tư biết anh muốn nói đến chuyện cô dung túng cho Hề Hiểu bắt nạt Tiểu Thành. Cô không tài nào giải thích được, đành cúi mặt im bặt. Hề Hiểu hình như hiểu rằng bố đã thắng mẹ, thích chí cười khanh khách trong lòng bố.

Bữa tối tương đối đơn giản, Giản Tư không hề nghĩ Hề Thành Hạo lại đem Hề Hiểu về ăn tối. Hề Hiểu chỉ thích ăn quà vặt, mỗi lần cho nó ăn cơm đều rất tốn sức, hơn nữa nó thường không chịu cho chị Tề bón, mà bám riết lấy Giản Tư đòi bón nó mới chịu ăn. Có điều hôm nay Hề Thành Hạo là nhân vật được sủng ái, nên con bé ngồi trên đầu gối anh, giao nhiệm vụ bón cơm vinh dự cho bố. Hề Thành Hạo có vẻ rất biết cách bón cơm, dì Lý và chị Tề nhìn mà cười thầm trong lòng. Họ cảm thấy bộ dạng người cha đảm đang của tổng giám đốc Hề buồn cười vô cùng. Giản Tư thì cười không nổi, cô trợn mắt nhìn anh nhanh chóng bón hết nửa bát cháo rau mà ngày thường Hề Hiểu khinh khỉnh không chịu ăn.

Ăn xong Hề Thành Hạo cũng không tỏ vẻ muốn về, anh ngồi nhìn chị Tề tắm cho Hề Hiểu.

Dì Lý sốt ruột véo Giản Tư một cái. Rõ ràng thế còn gì, tổng giám đốc đang đợi Giản Tư giữ anh lại! Giản Tư cắn môi, cô cũng cảm thấy mình nên mời anh ở lại. Mặc dù anh đến đây công tác, đối tác làm việc sẽ đặt chỗ ở trong khách sạn cho anh, nhưng dù sao cũng không tiện lợi như ở đây, vì anh sẽ có thêm nhiều thời gian ở cùng Hiểu Hiểu. Cô ngồi đợi ở căn phòng nhỏ bên ngoài phòng tắm, chốc nữa Hề Thành Hạo bước ra cô sẽ tìm cơ hội lên tiếng.

Cơ hội đến rất nhanh. Di động của Hề Thành Hạo đột nhiên reo lên, anh từ phòng tắm bước ra để nghe điện thoại, Giản Tư nhìn anh bước thẳng đến bên cửa sổ phòng cô đang ngồi, quay lưng lại với cô, hình như không hề phát hiện ra sự có mặt của Giản Tư. Căn phòng rất yên tĩnh, cô nghe rõ giọng nói của một người con gái trẻ vang ra từ di động của anh.

“… Ừ, anh về ngay đây… Biết rồi, anh sẽ không quên đâu…” Giọng nói của Hề Thành Hạo rất đặc biệt, anh hạ giọng thật thấp, ngữ điệu bình thản, nhưng không thể che giấu nổi sự thân mật âu yếm.

Giản Tư không nghe rõ người con gái kia nói cái gì, nhưng vài từ lại vang rõ rệt, đó là những từ “quà của em”, “nhớ anh”…

Hề Thành Hạo cúp máy, quay người nhìn thấy Giản Tư thì hơi sững sờ, hình như không ngờ khi cô lại xuất hiện ở đây, lông mày anh co lại.

Biểu cảm của anh làm Giản Tư đau lòng. Không phải cô cố ý muốn nghe trộm anh nói chuyện, hay thăm dò cuộc sống của anh.

Hề Hiểu tắm xong, không chịu lên giường đi ngủ, kêu gào đòi bố bế. Hề Thành Hạo nhìn Giản Tư một cái, rồi đáp ứng tiếng gọi của con gái, cất bước đi vào phòng ngủ của nó.

Đến hơn chín giờ tối Hề Hiểu mới chìm vào giấc ngủ, Giản Tư không tiện về phòng mình, cứ ngồi mãi trong căn phòng lúc nãy. Lúc Hề Thành Hạo từ gác bước xuống, cô mới đứng dậy. Đèn thủy tinh trong phòng rực rỡ lóa mắt, nhưng ánh đèn lại ấm áp khác thường. Giản Tư cúi mặt, ánh đèn vàng chanh hắt lên làn da mịn màng của cô, trông như một bức tranh tuyệt mĩ.

Hề Thành Hạo đứng ở đầu cầu thang, bàn tay cầm áo vest bỗng siết chặt, anh lặng lẽ nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt mình.

“Ưm…” Sự im lặng trong một thời gian dài làm Giản Tư càng lúc càng mất tự nhiên: “Phải về rồi à?”

Không phải cô muốn giục anh ra về. Lúc này khi dì Lý và chị Tề thu dọn đống đồ đạc anh mua, cô đã ngồi bên quan sát. Anh không hề mang hành lý theo. Hơn nữa… tài xế đã đỗ ngoài sân chờ anh từ tối đến giờ. Anh… căn bản không định ở lại đây.

Đôi mắt anh chợt sâu thẳm, khóe miệng lãnh đạm khẽ nhếch lên, anh không lập tức trả lời cô, mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

Giản Tư cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh, càng không dám ngẩng đầu lên, cảm giác người mình đang run lên không thể kiểm soát… Cô đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại của cô gái trẻ kia, có lẽ chuyến viếng thăm bất ngờ này của anh còn có dụng ý gì khác? Ví dụ như đến bàn chuyện ly hôn chẳng hạn.

Trước giờ anh chưa từng đề cập đến, Giản Tư nghĩ nếu mình chủ động bàn chuyện ly hôn với anh, thì anh sẽ càng nghĩ rằng cô không có thành ý với cuộc hôn nhân này. Và điều đó có thể sẽ khiến anh khó chịu hơn. Nên cô cứ yên lặng chờ đợi quyết định của anh.

Anh đã có bạn gái mới, có cuộc sống mới, đó không phải chính là điều Giản Tư mong muốn sao? Cô không nên đau buồn. Tuyệt đối không được đau buồn.

Anh nhìn cô một hồi, rồi lạnh mặt bước ra cửa.

“Ưm…” Giản Tư lắp bắp một tiếng. Hề Thành Hạo dường như dừng chân ngay lập tức, quay đầu nhìn cô. Giản Tư nghiêng mặt nhìn vào đêm đen ngoài cửa sổ, cố gắng bình tĩnh nói: “Đi đường cẩn thận.” Có lẽ do bị kìm nén quá, nên giọng nói của cô đầy vẻ khách sáo giả tạo.

Hề Thành Hạo hừ một tiếng, xoay người. Tiếng đóng cửa vang lên rất mạnh. Giản Tư nhìn cánh cửa đóng chặt, cười buồn nghĩ, quả nhiên anh vẫn chưa có sự tự giác của người làm bố, tiếng đóng cửa mạnh thế này có thể sẽ làm giật mình đứa bé đang say ngủ. Hề Thành Hạo bước xuống cầu thang, bước chân tự dưng nặng ngàn cân, anh quay đầu nhìn cánh cửa sổ sáng ánh đèn, rèm đã buông xuống, cảnh vật bên trong hiện lên mông lung mở ào.

Giản Tư… chưa bao giờ níu giữ anh!

Cũng chưa bao giờ cô thử một lần níu giữ!

Mấy năm trước là cô đề nghị chia tay. Sau khi đến Mỹ, anh cố tình cho tất cả bạn bè số di động của mình, chẳng qua vì hi vọng nếu một ngày nào đó, Giản Tư muốn liên lạc, cô hỏi bất cứ ai cũng có thể dễ dàng biết được số của anh. Ở nước ngoài bao nhiêu năm, anh chưa từng thay đổi số di động. Vài năm sau, rõ ràng là anh nói lời chia tay. Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy chính mình bị Giản Tư vứt bỏ! Tại sao chưa bao giờ Giản Tư hỏi, vì lý do gì mà anh đặt tên con gái là Hề Hiểu? Là bởi, anh muốn cô hiểu được tâm ý của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.